Phần 19
“Hãy là niềm tự hào của mẹ con nhé!” – Tiếng mẹ văng vẳng bên tai tôi, tôi cắn chặt răng. Cố không để bật ra tiếng khóc, tôi không thể mãi là một cậu bé yếu đuối như ngày xưa được, phải bản lĩnh hơn vì cuộc sống còn rất nhiều sóng gió phía trước…
– Buông tôi ra! Buông ra..! – Tiếng quát của một người phụ nữ nào đó vọng đến giữa không gian im ắng, tôi giật mình.
– Làm gì mà khó khăn với nhau thế, mới hôm qua còn tình cảm với anh lắm mà. – Là giọng một người đàn ông cười nham nhở:
– Hôm nay cho anh nợ đi, mai anh trả!! Nhé kưng…
– Khốn nạn, buông ra…
– Đi theo anh đi em!
“Bốp… bốp…”
– Á con phò này! Mày giám tát tao hả… này thì tát này…
Hết kiên nhẫn, máu trong người sôi lên. Tôi lao đến nơi đang xảy ra cãi vã…
– Cháttttt..! – Gã đàn ông ngã sóng soài dưới đất sau khi lĩnh trọn cú đấm của tôi, vẫn chưa hết choáng váng gã trợn mắt nhìn tôi:
– Mày… mày là thằng nào!?
Tôi đứng thẳng người, ưỡn ngực lên, đứng chắn trước người phụ nữ, mắt long lên sòng sọc. Đối với tôi, bất cứ kẻ nào đánh đập, ngược đãi phụ nữ và trẻ em đều thật đê hèn.
– Ông cút đi trong khi tôi còn đang giữ được bình tĩnh. – Tôi gằn giọng.
Gã đàn ông lập cập đứng dậy, chỉ tay vào mặt tôi lắp bắp:
– Mày… oắt con, mày thích xen vào việc người khác… nhớ mặt tao đấy!
Rồi gã quay đi, chay mất hút vào trong bóng tối.
Tôi quay lại đỡ người phụ nữ dậy:
– Cô không sao chứ ạ?
– Nhìn tôi già lắm hay sao mà cậu gọi tôi là cô?
– Vâng! Chị… chị không sao chứ, sao chị đi đâu về muộn vậy, con gái đêm hôm khuya thế này đi lại ngoài đường nguy hiểm lắm, chắc người thân của chị phải lo lắng lắm!
– Người thân… người thân à… – Người phụ nữ ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, tiếng cười chua chát khiến tôi bối rối vô cùng. Cười một hồi rồi chị ta hất hàm hỏi tôi:
– Thế cậu đi đâu vào giờ này, trông mặt cậu khôi ngô tuấn tú, chắc không phải loại đầu đường xó chợ, hay là trốn bố mẹ ra đây tìm mùi đời?
– Mùi đời… – Tôi lúng túng gãi đầu, thực ra tôi cũng chả hiểu “mùi đời” theo tiếng lóng của chị ấy nói là cái quái gì cả, tôi ấp úng:
– Không… Em… em!
Bỗng nhiên bụng tôi sôi sùng sục… Người phụ nữ tròn mắt nhìn tôi:
– À! Thì ra là cậu đang đói.
Nói đoạn chị ta bước mấy bước rồi quay lại hất hàm gọi tôi:
– Đi thôi chứ!?
– Đi đâu ạ…
– Chẳng phải là cậu đang đói bụng sao? Đi kiếm chút gì ăn chứ còn gì.
– Nhưng… em… em!
– Không sao, cậu cứu tôi, tôi phải trả ơn cậu chứ, đừng ngại!
– …
– Nào, không nhanh người ta đóng cửa bây giờ!
– Ùng… ục..! – Cái bụng lại sôi lên, cơn đói trào lên cồn cào. Chẳng đắn đo gì nữa tôi liền chạy lại lấy cái balo rồi bước theo chị ý, thấy chị vừa đi vừa lầm nhẩm hát, bài gì nghe quen quen!? Hình như là bài “Tuổi đời mênh mông” của Trịnh Công Sơn.
…
– Soạp, soạp..! – Tôi bưng bát phở lên húp hết chút nước dùng cuối cùng.
– Nữa không? – Chị nhìn tôi hỏi, rồi không để cho tôi kịp trả lời, chị quay vào gọi bà chủ quán:
– Cho thêm bát nữa đi!!
Bát phở nóng hổi được bưng ra tiếp, thoáng chút ngại ngùng xã giao, tôi lại vục mặt vào ăn ngấu nghiến. Châm một điếu thuốc, rít một hơi, nhả khói ra rồi chị nhìn tôi thích thú:
– Chà, cậu em ăn khỏe thật, lần đầu tiên chị thấy có người ăn liền 4 bát phở đấy.
Đang nhồm nhoàm nhai tôi ngẩng lên nhìn chị ngạc nhiên:
– Ơ, sao chị lại hút thuốc?
– Thì đã sao!
– Con gái hút thuốc là không tốt!
Chị lại ngửa mặt lên trời cười ngặt nghẽo trước ánh mắt khó hiểu của tôi, rồi chị lại đưa điếu thuốc lên môi, khuôn mặt chị khá xinh xắn, nhưng tiều tụy và đượm buồn, mái tóc cắt ngắn nhuộm màu hạt dẻ uốn xoăn lại. Chị chẳng nói gì cả, cứ ngước đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng tối trước mặt. Tôi cũng chẳng muốn hỏi nữa, hình ảnh con gái hút thuốc có lẽ tôi chỉ nhìn thấy trên phim ảnh, chứ chưa từng thấy ai hút ngoài đời cả, đúng là cuộc sống với tôi còn quá nhiều điều lạ lẫm…
– Chị đã đi làm chưa ạ? Hay còn đi học! – Vừa ăn tôi vừa kiếm chuyện để phá tan bầu không khí im ắng.
– Đi làm rồi?
– Vậy chị làm về cái gì ạ?
Rít hơi thuốc thật sâu, chị ngửa mặt lên trời phả khói rồi buông một câu lạnh lùng:
– Làm gái…
– Sặc… – Từng dòng nước phở sộc lên mũi, vơ vội lấy mấy tấm giấy ăn, tôi vừa lau vừa nhìn chị sửng sốt, miệng lắp bắp:
– Làm… làm… làm gái?
Rít thêm một hơi thuốc nữa, chị phả khói vào khuôn mặt đang đần thối của tôi:
– Cậu em cứ như từ dưới đất chui lên vậy, thôi ăn tiếp đi.
– Em đủ rồi! – Tôi buông đũa đứng dậy, trong lòng dậy lên một cảm giác ghê tởm xen lẫn khinh bỉ.
Dường như chẳng mấy để ý đến thái độ đó của tôi, chị điềm nhiên hút nốt điếu thuốc, giụi tàn rồi đứng dậy:
– Tính tiền đi bà chủ…
…
Chắc tầm này cũng phải 1, 2 giờ sáng gì đó. Bóng tối lờ mờ, xe cộ đã vắng hẳn. Giữa lòng đường có 2 người đang đi, một người khoác balo đi trước, một người đi sau…
– Cậu định đi đâu vào giờ này?
– Tôi về nhà.
– Cậu có nhà ở đây sao?
– Chị đâu nhất thiết phải quan tâm đến điều đó!
Có tiếng quẹt lửa đằng sau, rồi lại tiếng phả khói.
– Cậu coi thường tôi lắm phải không?
– …
– Phải không cậu trai trẻ?
– Sao chị cứ lẽo đẽo theo tôi thế nhỉ! – Tôi quay lại gắt:
– Chị về đi, chúng ta ở 2 thế giới hoàn toàn khác nhau, nên chẳng có chuyện gì để nói cả!
Chị sững lại, nhìn tôi sửng sốt. Tôi lạnh lùng quay người bước đi tiếp.
– Cuộc đời này không phải lúc nào cũng trải một màu hồng đâu cậu bé, nếu đã bước vào thì phải học cách đương đầu, nỗ lực vượt qua, và chấp nhận sự thật dù cho cay đắng và nghiệt ngã đên đâu. Tôi xin lỗi đã làm phiền cậu…
“Màu hồng à” Tôi vừa bước vừa cười thầm trong bụng. Cuộc đời mình từ lúc sinh ra đến nay được trải toàn màu hồng sao??? Với lại chị ta, một gái làm tiền đâu có tư cách gì để dậy khôn tôi. Dù tôi có thể vẫn là cậu bé nhưng ít ra cũng là một tri thức tương lai, chị ta không có tư cách để nói chuyện chứ đừng nói dạy đời…
– Hụ… hụ… hụ! – Bỗng có tiếng ho rũ rượi cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi giật mình quay lại, xa xa, chị đang gục xuống, vẫn ho không ngừng, màn đêm như đang bao trùm và nuốt lấy bóng dáng nhỏ bé của chị, tôi bĩu môi quay người bước tiếp miệng lẩm nhẩm:
– Ai bảo chị hút thuốc cho lắm vào!
Tiếng ho vẫn miên man không dứt, đi được vài bước thì tôi sững lại, trong lòng bỗng dậy nên một niềm thương cảm: “Dù chị ta có là gì đi chăng nữa thi chị ta cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, sao mình lại có thể vô tâm như vậy nhỉ?”
Tôi liền quay người chạy lại…
– Chị… chị không sao chứ! Chị bị cảm cúm rồi, hay là bị cảm lạnh? – Tôi lật bật đỡ chị dậy, chị ngước đôi mắt đầy mệt mỏi và ngạc nhiên lên nhìn tôi, nhưng rồi lại húng hắng ho tiếp… chao ôi! Chiếc khăn mùi xoa của chị bê bết máu. Tôi hoảng loạn thật sự:
– Nhà chị có gần đây không!! Nhà chị có gần đây không? – Tôi hỏi dồn dập. Thấy chị khẽ gật đầu.
Từ đằng xa, có ánh đèn pha ô tô đang đi đến, tôi lao ra giữa đường hua tay:
– Taxi, taxi..!