Phần 24
– Hiếu, dậy đi con! Mấy giờ mà còn ngủ?
– …
– Dậy, có dậy không thì bảo!? – Mẹ lại vơ cái gối đập túi bụi vào mặt tôi.
– Trời ơi, còn sớm mà mẹ! – Tôi làu bàu rồi vơ cái chăn trùm lên đầu.
– Sớm cái gì mà sớm, tao đến giờ đi làm rồi đây, dậy đi! – Mẹ lại lôi tuột cái chăn ra, rùi phát vào mông tôi một cái.
– Đây con dậy đây, thì mẹ cứ đi làm đi, 7h30 con mới vào lớp, từ đây đến trường mất có 10 phút thôi mà mẹ. – Tôi bực bội chồm dậy gắt, đầu tóc rối bù, khuôn mặt thì vẫn chưa hết ngái ngủ.
– Cái gì hả? – Mẹ tròn mắt nhìn tôi.
– Thì từ đây… – Bỗng nhiên tôi sực tỉnh, đưa tay bịt miệng, rồi cười trừ:
– Thì mẹ cứ đi làm đi, con dậy đây!
– Ôi trời ơi! Con tôi, ngày kia là nhập học rồi mà mày cứ như đang ở trên mây vậy, dậy ăn sáng đi rồi xem sắp xếp đồ đạc sách vở ra sao, cái gì cần mang thì mang, cái gì không cần thì để nhà, sáng mai mẹ với mày xuống Hà Nội xem ăn ở thế nào, dậy đi! – Mẹ thở dài rùi nói một thôi một lèo.
– Ơ thế mẹ không đi làm à?
– Thì tao xin nghỉ! Chứ để mày xuống một mình thế có được cái việc gì không? Đi lang thang 5 ngày trời đã chẳng được cái nước non gì lại còn bị móc trộm mất ví, chán lắm con ạ!! – Mẹ thở dài thườn thượt.
– Vâng ạ… – Tôi cúi đầu lí nhí.
– Thôi dậy đi, giờ không còn bé bỏng gì nữa đâu mà cứ nhõng nhẽo mẹ, sinh viên thanh niên rồi, tác phong phải nhanh nhẹn, không có được lề mề, nước đến chân rồi mới nhảy, đấy mày xem gương cậu Đức đấy, rồi anh Cường nhà bác Mai, rồi…
– Hình như mẹ muộn giờ làm rồi đấy – Tôi ngẩng lên ngắt lời mẹ.
– Thôi chết! – Mẹ cuống quýt vơ vội cái túi rồi tất tả đi ra cửa, không quên nói vọng lại:
– Xôi để trên bàn, đánh răng xong ăn rồi xem dọn dẹp đồ đạc tư trang sách vở đi nhé, 1 tiếng nữa tao điện về mà vẫn còn nằm đấy là chết với tao đấy…
Tiếng mẹ nói cứ xa dần xa dần. Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi nằm phịch xuống giường, gối đầu lên tay nhìn lên trần nhà…
Tính mẹ hay lo xa thật, sáng mai mới đi cơ mà, tối nay dọn dẹp thì đã sao? Hình như từ bao giờ mẹ đã có thói quen lôi tôi dậy vào mỗi buổi sáng, bất kể là đi học hay là ngày nghỉ, và mẹ thì luôn có lý do… Nhưng thôi không sao! Cũng chỉ nốt hôm nay và ngày mai nữa thôi, là tôi sẽ không còn phải chịu sự quấy rầy phiền phức quen thuộc đã theo tôi suốt những ngày ấu thơ… Nhưng mà… liệu mình có thể tự dậy sớm đúng giờ mà lên giảng đường không nhỉ??
Khi nãy lúc còn đang ngái ngủ, tôi đã lầm tưởng mình vẫn còn đang là một cậu học sinh… Phải chăng trong tâm trí tôi vẫn chưa sẵn sàng để bước vào một cuộc sống mới không có mẹ ở bên?! Ôi không! Chắc không phải như vậy đâu, những trải nghiệm trong 5 ngày ngắn ngủi vừa qua đã giúp tôi tự tin và bản lĩnh lên rất nhiều. Với lại dù sau này trưởng thành, có sải cánh tung bay khắp phương trời đi chăng nữa nhưng khi trở về bên mẹ thì tôi vẫn mãi chỉ là một đứa trẻ… đó là điều hiển nhiên mà.
“Kíng koong!!!” – Chuông đồng hồ điểm 8h khiến tôi giật mình…
Uể oải ngồi dậy gấp chăn màn, rùi làm vệ sinh cá nhân. Lúc đánh răng, nhìn lại mình trong gương, tôi thấy mình cũng ra dáng một người đàn ông đấy chứ! Cái đầu tổ quạ mỗi khi ngủ dậy thì không thay đổi, còn dáng dấp thì đã khá là manly rồi, cơ bắp nẩy nở vạm vỡ, lại còn râu ria mọc lún phún nữa, tôi xoa nhẹ lên cằm mỉm cười hài lòng… đứa trẻ ư? Chỉ với mẹ mà thôi…
…
– Reeng… reeng… – Đang nhồm nhoàm ăn sáng, bỏ gói xôi xuống bàn tôi chạy đến nghe điện.
– Alo!
– Mẹ đây! Dậy chưa con?
– Mẹ không thấy con đang ăn à!? – Cố nuốt miếng xôi đang nghẹn trong cổ tôi bực bội gắt.
– Sao giờ mới ăn, thế đã dọn dẹp gì chưa?
– Có tí đồ dọn lúc nào chẳng được, mai mẹ con mình mới đi cơ mà!
– Mày dọn ngay đi, lát nữa đi luôn!
– Sao ạ?
– Lát nữa đi xuống Hà nội luôn!
– Sao mẹ bảo là sáng mai mới đi!?
– Tao tìm được chỗ ở cho mày rồi, xuống ngay mà còn chuẩn bị!
– Mẹ nói gì cơ? Ở đâu vậy? – Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên, mình xuống Hà Nội 5 ngày mà chẳng ăn thua gì mà mẹ chỉ ở nhà mà kiếm được chỗ trọ cho mình. Chuyện viễn tưởng chăng, tôi hỏi lại lần nữa:
– Không phải mẹ đang đùa con đấy chứ? Mẹ xuống Hà Nội lúc nào mà tìm cho con vậy?
– Tao không đùa! Cũng chẳng phải xuống! Mày có còn nhớ chú Phong không? Chồng cô Mến trước làm cùng mẹ ở xí nghiệp may đó?
Chú Phong… nào ạ? Mà có liên quan gì đến chuyện thuê phòng trọ hả mẹ?
– Thôi thôi! Không giải thích nữa tốn tiền điện thoại, cứ dọn dẹp chuẩn bị sẵn đi, lát mẹ về rồi nói chuyện sau!
– Nhưng mà mẹ… khoan đã…
– Tút… tút… tút… tút…
Tôi bần thần bỏ máy xuống mà vẫn chưa hiểu mô tê nó ra làm sao, tính mẹ vẫn vậy, toàn tự quyết lấy mọi việc rồi đến phút chót mới thông bao cho người trong cuộc là tôi đây, rõ là mẹ vẫn chưa coi trọng mình – người đàn ông duy nhất trong nhà này, chán thật. Tôi uể oải đi dọn dẹp đồ đạc quần áo sách vở, trong đầu vẫn lần quẩn câu hỏi:
“Chú Phong?? Chú Phong nào nhỉ??”
Chỉ khoảng 30 phút là mọi thứ đã đâu vào đây, cũng chỉ có một ba lô quần áo, một ba lô sách vở, một cái bàn gấp, và mấy đồ lặt vặt sinh hoạt cá nhân, lần này thì đầy đủ hơn lần trước. Tôi thay quần áo rồi đút tay túi quần ra đứng trước cửa nhà, khu tập thể vẫn vắng lặng như tờ, vậy là mình sắp sửa tạm biệt không gian yên tĩnh quen thuộc nơi đây để chuẩn bị hoà vào nhịp sống ồn ào, hối hả và… đầy bụi bặm ở dưới Hà Nội rồi. Tôi ngẩng lên ngắm nhìn xung quanh, hít thở bầu không khí trong lành đã nuôi dưỡng tôi suốt những năm tháng qua…
“Brrừm… brừm…” – Có tiếng động cơ vọng đến, tôi ngoảnh lại nhìn. Thấy có một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đang đi từ cổng vào. Chà!! Logo của Merrcedes, hàng hiếm ở nơi tình lẻ này, hôm nọ xuống Hà Nội, ngồi quán nước nghe mấy bác sinh viên đàn anh hay ngâm nga câu: “Nhất Mẹc nhì Bi tam Rì tứ Nis” mà tôi cũng chả hiểu nó nghĩa là thế nào nữa, sau đánh bạo lân la hỏi một anh thì ông ấy cười sằng sặc:
“Chú em mới từ quê ra tỉnh hả? Mẹc là Mercedes, Bi là BMW, Rì là Camrry, Nis là Nissan hiểu chưa? Đây là top 4 xe hơi đang được liệt vào hàng đại gia trên thị trường!”
Nói xong ông ý quay ra đường nhìn một chiếc xe hơi vừa chạy qua với anh mắt đầy ngưỡng mộ và mơ ước, rồi lại cúi xuống lẩm nhẩm:
“Hôm qua lại kép, ác thật, cầu về 5 ngày đúng ngày đánh thì gãy, mẹ kiếp. Hôm nay ông bắt chết con 1, chặn đầu chặn đít thì mày có chạy đằng trời! Chị ơi, ghi cho em…”
Tuy rằng không hiểu những lời nói của ông ý lắm, nhưng tôi cũng hiểu là ông ý đang tính đề, vì ngày xưa mấy thằng bạn tôi thi thoảng cũng đánh. Mà thôi, chẳng quan tâm nhiều đến điều đó làm gì, trò cờ bạc mà. Tôi đang rất có hứng thú với những kiến thức mới mẻ ngoài xã hội này, tôi gật gù lẩm nhẩm:
“Nhất Mẹc, nhì Bi…”
“Kítttt…” – Tiếng xe thắng ngay trước mặt khiến tôi giật mình. Sao lại dừng trước nhà mình vậy? Tôi đang nghĩ đây là khách của bác Tùng giám đốc địa chất cũng ở trong khu tập thể này, chắc là hỏi đường thôi…
“Cạch…” – Bỗng cửa xe mở, mẹ bước từ trong ra. Tôi trợn mắt há hốc mồm.
– Sao dọn hết đồ chưa ông tướng? – Mẹ nhìn tôi cười.
– Con… rồi mẹ ạ! – Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên.
– A! Chào ông cháu, còn nhớ chú không? Dạo này cao lớn đẹp trai phong độ quá, ngày xưa lên đám cưới chú chỉ bé bằng từng này, thế mà giờ lớn tướng rồi, nhanh thật đấy!!
Tôi ngoảnh lại nhìn, một người đàn ông to béo bước xuống đằng cửa lái, nhìn tôi cười. 2 má núng nính như phật di lặc. Sao ông ta lại biết tôi nhỉ?
– Chú??? Cháu chào chú ạ! – Dù chưa biết là ai nhưng tôi vẫn cúi chào theo phép lịch sự.
– Nó lớn nhưng mà còn tồ lắm! Thôi vào nhà đã em! – Mẹ quay sang mời người đàn ông đó vào nhà.
Chú ý bước qua tôi, đưa tay vỗ vỗ lên vai, đôi má núng nính lại rung rinh, rồi nhìn tôi gật gù cười:
– Càng lớn càng giống bố!
Tôi chú ấy bước vào trong nhà, tôi cũng đi theo sau mà lòng ngổn ngang những thắc mắc, sao lại biết cả bố mình nữa à?
…
– Uống nước đi em! – Mẹ đưa chén trà về phía chú.
– Vâng em xin chị! – Chú ấy đón chén trà rồi quay sang tôi vẫn đang trố mắt nhìn:
– Vẫn chưa nhận ra chú à? Trí nhớ ông cháu kém quá?
– Dạ… không… cháu? – Tôi gãi đầu lắp bắp.
– Mười mấy năm rồi làm sao nó nhớ hả em! Này con, đây là chú Phong chồng cô Mến lúc sáng mẹ bảo đấy… có nhớ ngày xưa ai hay mua kẹo bột cho con ăn không? – Mẹ đỡ lời rồi gợi ý cho tôi.
Trong đầu tôi lờ mờ hiện ra một chút hình ảnh nào đấy, rồi bỗng loé lên. Tôi đứng bật dậy hét lên:
– A! Chú Phong! Cháu nhớ rồi… ngày xưa chú gầy lắm mà!
Cả chú và mẹ tôi cùng bật cười, chú vừa cười vừa nói:
– Chỉ có mày được phép cao lớn và to ra thôi à, chú không cao được thì cũng phải phình ra chứ.
– Thế nên cháu mới không nhận ra chú được cũng phải thôi! – Tôi nhoẻn cười.
Ngày xưa thời gian mẹ tôi còn làm ở xí nghiệp may trên Phong Châu, có làm cùng với chú và cô Mến, và cũng khá là thân thiết. Sau đó chú lấy cô Mến, năm ấy tôi cũng sắp vào lớp 1, tôi chỉ nhớ là chú ấy rất vui tính và hay mua kẹo cho tôi… vậy thôi. Sau khi chú lấy cô Mến được một năm thì xí nghiệp giải thể, mẹ tôi xin vào trong ngành Ngân hàng rồi chuyển công tác xuống đây. Từ ấy cũng không có tin tức gì của cô chú ấy, rồi cái đầu non nớt của tôi cũng chẳng còn nhớ gì nữa cả. Tự nhiên giờ chú lại xuất hiện đột ngột khiến tôi không khỏi bất ngờ nhưng cũng rất vui…
– Chú! Thế cô đâu ạ? Sao không đi cùng với chú ạ?
– Cô mày ở nhà thôi, cô mày có việc của cô mày, chú có việc của chú, làm sao lúc nào cũng kè kè bên được, mất tự do lắm ông cháu ạ! – Chú nháy mắt rồi nhìn tôi cười nói tiếp:
– Biết nhà rồi lúc nào chú sẽ dẫn cô và em qua đây chơi!
– Oh! Thế em ấy được mấy tuổi rồi ạ?
– Vợ chồng chú cũng kế hoạch nên sinh muộn, cái cún nhà chú mới được 4 tuổi.
– Vậy ạ! Thế hôm nào có dịp chú đưa em và cô lên đây chơi nhé.
– Ok! Nhà chú cũng ở ngay Sóc Sơn thôi! Mà để nói sau, rồi cháu sẽ gặp mà, giờ ta vào vấn đề chính đi đã, chú cũng không có nhiều thời gian, tầm trưa là phải có mặt ở Hà Nội đón sếp rồi. – Chú đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói.
– Phải rồi, chú cháu mày còn ở với nhau lâu dài, còn nhiều thời gian tha hồ mà tâm sự. – Mẹ chen vào.
– Mẹ nói sao cơ? – Tôi sửng sốt quay sang mẹ.
– Sáng nay mẹ nói là tìm được chỗ trọ cho con rồi còn gì? Giờ con sẽ ở cùng với chú Phong! – Mẹ nhìn tôi cười.
– Sao ạ? – Tôi lại quay sang nhìn chú, thấy chú cũng nhìn tôi khẽ gật rồi cười, đôi gò má núng nính rung rinh.
– Công ty chú thuê hẳn cho chú một căn hộ dưới Hà Nội để tiện việc đưa đón sếp Tổng, mà chú cũng chẳng ở mấy, sáng đi tối mới về. Có khi lại phóng về Sóc Sơn ngủ với vợ con. Nên hơi phí, với lại chú ở một mình cũng buồn, quen náo nhiệt rồi, giờ cứ về căn phòng im lìm là lại thấy nẫu ruột. May quá sáng nay có chút việc ở Phúc Yên, lại phải ra Ngân hàng rút tiền nên tình cờ mới gặp mẹ cháu, hỏi han một lúc thì biết cháu vừa thi đỗ đại học, chú rất mừng. Khi biết tin ông cháu chưa tìm được nhà trọ, chú lại càng mừng hơn, cứ về đấy ở với chú, tiền nhà không mất, có điều hoà, nóng lạnh đàng hoàng, ăn uống thì chú cháu mình dưa góp. Đồng ý không?
Chú nói một thôi một hồi rồi đưa tay vỗ vào vai tôi cười tít mắt, rồi như chẳng đợi câu trả lời của tôi, chú đứng dậy nhìn mẹ nói:
– Thôi hai mẹ con còn tâm sự gì thì nói đi, em mang đồ ra xe trước nhé, 2 cái ba lô kia hả?
Rồi chú cầm hai cái ba lô của tôi mang ra ngoài. Tôi vẫn chưa hết lơ lửng với những dấu hỏi to đùng đang treo trên đầu.
– Cầm lấy 4 triệu xuống xem đóng tiền học và mua sắm vật dụng, có gì bảo chú Phong tư vấn cho, rồi chủ nhật mẹ xuống xem nhà cửa thế nào! – Mẹ lúi húi dúi sấp tiền vào tay tôi rồi giục:
– Thôi ra nhanh đi không chú đợi, mau lên không lỡ hết việc của chú ấy!
– Mẹ, nhưng con…
– Không nhưng gì cả, gấp lắm rồi khó tìm phòng lắm, với lại ở với chú ấy điều kiện tốt, mẹ cũng yên tâm về mày hơn! – Mẹ ngắt lời tôi.
– Nhưng con không thích ở nhờ, phức tạp lắm! – Tôi thở dài.
– Phức tạp gì, chú ấy tính cũng thanh niên và thoải mái, với lại sạch sẽ nữa, mày ở đấy chỉ cần không ở bẩn bày bừa bộn là được rồi, thôi đi, nhanh lên! Tao lại phải ra cơ quan bây giờ đây – Mẹ vừa nói vừa đẩy tôi ra, giục rối rít.
Tôi lững thững bước ra, chiếc xe sang trong đang đứng nổ máy chờ sẵn ở ngoài, chú ngồi sau vô lăng ra hiệu bảo tôi lên xe. Tôi cứ đứng tần ngần, chưa hết bàng hoàng. Mình sẽ được ngồi trong chiếc xe này ư? Có đang nằm mơ không vậy?
– Nào còn đứng đấy, lên xe đi con! Sắp xếp ổn định xong xuôi rồi tối điện về cho mẹ nhé. – Tiếng mẹ lại giục sau lưng.
– Thế mẹ không lên ạ? Giờ mẹ ra cơ quan bằng gì? – Tôi quay lại hỏi.
– Mày cứ đi đi, mẹ điện cho cô Yên về đón rồi!
– Vâng! Vậy có gì tối con điện lại sau!
– Được rồi! Thôi lên xe đi con, chú đang sốt ruột kìa!
– Vâng! – Nói xong tôi quay lại, bước đến mở cửa xe rồi chui vào ngồi yên vị ở trong.
– Đóng lại chú cánh cửa, đóng mạnh hơn một chút – Chú quay lại nhắc.
– Vâng ạ! – Tôi mở ra rồi lại cẩn thận đóng mạnh vào.
– Tạm biệt u chưa?
– Rồi ạ!
– Ok! Chú cháu ta lên đường thôi!
Chú nói xong rồi nhấn ga, chiếc xe lướt đi êm như ru, khắc hẳn với những chiếc xe khách mà tôi từng đi. Tôi quay lại nhìn qua kính hậu, thấy mẹ đứng trước cửa nhìn theo, rồi mẹ và cảnh vật quen thuộc ở khu tập thể khuất dần sau cánh cổng. Tự nhiên thấy sống mũi cay cay…
– Cứ ngủ một giấc đi, khi nào đến nơi chú gọi!
– Vâng ạ! – Tôi dựa vào ghế xe, mắt nhắm nghiền. Lòng đang háo hức với những gì đang chờ mình phía trước, nhưng cũng lo âu, tất cả chuỗi sự việc đến quá đột ngột khiến tôi chưa thể tiếp nhận ngay được… Thế rồi những suy nghĩ mâu thuẫn trong đầu cứ tan biến dần, tôi thiếp đi trong sự êm ái của chiếc ghế đệm, điều hoà mát rượi phả vào người, và bản nhạc không lời du dương chú đang mở…
“Quả nhiên là nhất Mẹc…”