Phần 26
Sau bữa tối, tôi rửa bát đũa xong thì vô phòng học bài. Chú ngồi ngoài xem tivi, tối nào cũng như vậy, 2 chú cháu việc ai người nấy làm. Nói thật sự ra thì tôi với chú nói chuyện có vẻ như là không hợp nhau lắm, ngoài mấy chuyện kỷ niệm cũ, hỏi han cuộc sống, người thân, công việc, học tập thì chẳng có chuyện gì để nói cả. Thi thoảng chú lại ra ngoài uống cafe hoặc đi uống rượu, có hôm đi đến 2, 3 giờ sáng mới về nhà, người nồng nặc mùi rượu, nôn thốc nôn tháo rồi nằm vật ra ngay cửa. Tôi luôn là người phải dọn dẹp những sản phẩm của chú sau một đêm tuý luý như vậy, khổ sở nhất là phải đỡ cái thân hình ục ịch của chú vào phòng và lại một đêm mất ngủ vì tiếng gáy như lò kéo bễ, cũng may là mỗi chú cháu một giường, nếu không chắc tôi cũng say luôn vì cái hơi rượu từ người chú phả ra mất. Chính vì thế tôi lại càng ghét uống rượu kinh khủng.
– Hiếu ơi! – Bỗng chú gọi vọng vào.
– Vâng, cháu nghe. – Tôi dừng bút ngẩng lên trả lời.
– Học xong chưa?
– Chưa chú! Có gì không ạ?
– Tưởng xong rồi đi ra đằng này với chú một lát.
– Dạ thôi chú cứ đi đi, mai cháu có bài kiểm tra điều kiện mà!
– Ui giời, mày cứ quan trọng hoá vấn đề, kiểm tra thôi chứ có phải thi đâu mà sợ. – Chú vừa bước vào phòng, thay quần áo vừa nói.
– Dạ thôi chú cứ đi đi ạ!
– Mày cứ học nhiều quá nó mụ người đi đấy cháu, tuổi trẻ phải biết chơi một chút, biết tận hưởng cuộc sống một tí chứ!
– Thì cháu vẫn tận hưởng đấy thôi. – Tôi nhìn chú cười.
– Ờ ờ… tao biết cái kiểu tận hưởng của mày rồi. – Chú ngán ngẩm nhìn tôi lắc đầu rồi đi ra ngoài.
Tôi thở phào, rồi lại cắm cúi tiếp tục với những con số ma trận. Ngồi thêm khoảng 2 tiếng thì tôi thấy hơi váng đầu và buồn ngủ, có lẽ bởi ảnh hưởng của chén rượu lúc nãy chăng. Khẽ vươn vai đứng dậy rồi đi đến tủ lạnh lấy chai nước tu ừng ực, tôi nghĩ đây có lẽ là cách xả rượu tốt nhất, từng dòng nước mát rượi tuôn vào dạ dày khiến tôi thấy cơn nóng trong người như dịu bớt. Theo thói quen tôi lại bước vào phòng đi đến mở toang cửa sổ ra, tiếng ồn ào xe cộ ùa vào mang theo cả gió mát và mùi hương hoa sữa thoang thoảng thật khoan khoái. Tôi chống cằm nhìn xuống đường say xưa ngắm nhìn, từng dòng xe ùn ùn xuôi ngược, người dân thành phố có vẻ rất thích đi dạo vào buổi tối thì phải. Ánh đèn xe, biển quảng cáo, biển hiệu, đèn chùm lập loè khiến cho Hà Nội về đêm thật lỗng lẫy làm sao, dù chỉ có thể ngắm được một góc phố từ cửa sổ căn phòng nhỏ, nhưng tôi có thể cảm nhận được nhịp sống hối hả đang phát triển từng ngày…
Bỗng tôi đưa tay lên miệng ngáp một hơi thật dài, hix. Cơn buồn ngủ vẫn chưa buông tha cho tôi, có lẽ do tại hôm nay mình cũng đi nhiều nữa, tôi ngoảnh lại bàn nhìn đống sách vở ngổn ngang, rồi chép miệng: “Thôi sáng mai dậy sớm làm tiếp vậy, giờ cứ gật gù thế này cũng chẳng còn đầu óc đâu mà học…”
Nghĩ vậy tôi với tay đóng cửa sổ lại, chắc chú khoá cửa ngoài rồi, chẳng biết lát nữa về có lại say lướt khướt không nữa. Tôi nằm lên giường bắt tay lên trán, không biết giờ này mẹ đã ngủ chưa nhỉ? Đã một tháng nay tôi không còn bị mẹ đánh thức vào mỗi buổi sáng nữa, sao giờ nhớ quá, thèm cảm giác được làu bàu nũng nịu mẹ mỗi khi dậy… và còn người con gái ấy, giờ nàng sống ra sao? Một cô tân sinh viên xinh đẹp và duyên dáng, có thể lắm chứ! Ôi công chúa mít ướt, không biết giờ có còn hay khóc nhè nữa không nhỉ..?
Nghĩ đến đó tôi khẽ mỉm cười rồi lầm nhẩm hát: “Người yêu ơi dù mai này cách xa, mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta…”?
“Em có tin vào điều diệu kỳ đấy không?”
… phải tin nhé!!
Cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh, tôi lim dim mắt rồi chìm dần vào trong những giấc mơ… nơi ấy có ánh hoàng hôn rực rỡ phủ lên những cánh đồng lúa chín, có mùi rơm cháy nồng… bên hồ nước xanh ngắt… và nụ cười của người con gái tôi yêu…
…
“Kẹttttttt…”
Có tiếng cửa kéo nhẹ, rồi tiếng loạt soạt ở phòng ngoài, đang say giấc nồng tôi bỗng choàng tỉnh như một phản xạ bấy lâu, tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn qua ánh đèn ngủ, hình như là 2h sáng, kiểu này chắc chú lại say không biết trời đất gì nữa rồi, khẽ thở dài tôi định ngồi dậy…
– Sao lại đưa em về đây? Chẳng phải anh nói có ở cùng với ai sao? – Bỗng có tiếng phụ nữ khẽ vang lên khiến tôi giật mình sững lại, là cô sao? Không đây không phải giọng cô Mến. Tôi lại nằm xuống kéo chăn chùm lên đầu, tim đập thình thịch…
– Thì nãy giờ đi lòng võng mãi còn nhà nghỉ nào còn phòng đâu, anh quên không đặt trước, hôm nay sao chỗ nào cũng cháy phòng cả, đen quá. Tìm thì vẫn có thôi nhưng phải lang thang đến gần sáng liệu em chịu được không? Ở đây thì chỉ có thằng cháu anh thôi mà. Mọi hôm nó cũng hay học bài khuya, nhưng hôm nay thấy im ắng thế này thì chắc là nó cũng ngủ rồi mà thằng này ngủ thì say lắm, có biết trời đất gì đâu. Yên tâm đi em… nhé… – Tiếng chú thì thào.
– Kìa anh… từ từ đã… làm cái gì vậy… – Người phụ nữ gắt gỏng.
– Không từ được… cứu người như cứu hoả mà… – Chú cười hềnh hệch.
– Cứu cái đầu anh ý… bỏ ra.
– Không bỏ được… không bỏ được! – Chú suýt xoa.
– Làm gì mà thèm khát thế, tuần nào chả về nhà với vợ cơ mà.
– Vợ khác em khác, phở thì lúc nào chả thòm thèm hở em… ui cái má yêu quá… chụttt…
– Này này… em la lên nhé…
– Ấy đừng, thằng này nó cũng tỉnh lắm, em mà la lên là hỏng hết hỷ sự của anh mất.
– Hỷ cái con khỉ nhà anh.
– Thôi mà em…
– Bỏ ra cho người ta vào nhà vệ sinh.
– Hí hí… sao không nói trước, nhanh lên anh đợi nhé…
Tôi nóng bừng hết cả mặt khi trót nghe mẩu đối thoại vừa rồi. Có tiếng lạch cạch rồi tiếng xả vòi nước trong phòng tắm, rồi lại tiếng bước chân chú đi vào phòng. Tôi chùm lại chăn, cố gắng thở đều đều, có cảm giác thấy chú đi nhẹ nhàng đến bên giường tôi ngó nghiêng một lúc như để chắc chắn là tôi đã ngủ say. Rồi lai có tiếng loạt soạt bên giường chú. Tôi hé chăn ra nhìn, thấy chú đang vơ đống chăn gối trên giường rồi mang ra phòng ngoài…
Tôi đang hoang mang chưa hiểu rõ những gì đang diễn ra, thì…
– Úi, bộ váy ngủ đẹp quá!! Lại đây với anh nào…
– Ơ!? Sao anh bắt em nằm đất à?
– Đất đâu mà đất, thảm này anh đặt mua bên Ấn Độ đấy, với lại có chăn lót nữa nè, êm lắm, lăn lộn thoải mái, hehe. Với lại trong phòng kia không tiện, thằng cháu anh nằm trong đó mà… thôi nào cưng, anh sắp chết rồi đây!
– Vậy anh chết đi cho rảnh – Người phụ nữ cười khúc khích.
– Ừ, em bảo anh chết thì anh chết ngay nè, nhưng phải kéo em đi cùng…
– Ối… anh… đã bảo từ từ mà…
Giọng người phụ nữ bỗng im bặt… có tiếng loạt soạt… rồi những tiếng thở hổn hển đứt quãng… tôi nổi gai ốc khắp người. Đầu óc hỗn loạn nóng bừng, tôi nghiến chặt răng. Vơ gối trùm lên đầu, lấy tay bịt chặt tai, nhưng những âm thanh đó vẫn cứ văng vẳng. Trời ơi… tôi thật không thể ngờ…