Phần 31
– Oh, my god, vậy là hai chú cháu anh oăn xù xì hở? Ai thua dzậy? – Jenny tròn mắt.
– Anh thua – Chú Phong lè lưỡi.
– Oh no! Đừng nói là anh sẽ phải mặc underwear xuống dưới tầng một mua bia nha!
– Hahaha, giao kèo thế nào thì phải thực hiện như thế đấy, anh vẫn chỉ mặc độc chiếc quần lót nhưng mặc thêm một chiếc áo sơ mi dài gần đến gối, anh xuống mua bia mà bà chủ quán cứ len lén nhìn – Chú Phong cười sằng sặc.
– Oh! Bà ý sẽ nghĩ anh là đồ biến thái đó, thật không thể tưởng tượng được! – Jenny bum miệng cười khúc khích.
– Rõ là biến thái còn gì nữa – Chị Diễm cũng phì cười theo.
Tôi đỏ bừng mặt cúi gằm xuống, chẳng biết vì rượu hay xấu hổ nữa? Nãy giờ hết chuyện công việc làm ăn, du lịch, thời trang, cuộc sống trên trời dưới biển… Giờ lại lôi cái chuyện chú cháu tôi cá cược nhau cách đây hơn một tuần ra kể, chú thật dỗi mồm… càng nghĩ càng bực mình thật… hơi men bắt đầu chếnh choáng, hình như bây giờ rượu nó mới ngấm thì phải… những ngấm rất từ từ êm ái và nhẹ nhàng… ngon thật… Tôi với chai rượu rót thêm ly nữa rồi dốc thẳng vào mồm…
– Hiếu đã bao giờ bị thua phải làm như dzậy chưa? – Jenny hướng đôi mắt tinh nghịch tò mò về phía tôi.
– Chưa ạ! Em làm sao mà thua được chứ – Giọng đã bắt đầu méo mó, tôi lờ đờ nhìn chị rồi lại vơ lấy bát gắp ăn tiếp. Mọi người thì đã dừng ăn từ lâu, chỉ ngồi nói chuyện, tôi thì vẫn tiếp tục chiến đấu. Đồ ăn trên bàn đã sạch banh, chỉ còn mỗi đĩa bò sốt Newziland đang chờ tôi thanh lý nốt. Jenny say xưa ngắm nhìn tôi ăn, chẳng hiểu chị thấy điều gì thú vị ở một thằng tham ăn tục uống như tôi chứ..?
– Có hợp khẩu vị không em? – Jenny chống cằm mỉm cười.
– Bình thường chị ạ, nhưng nếu bỏ dở thì thật phí phạm – Tôi vẫn cắm cúi ăn.
– Oh, em rất có phong cách của người phương Tây đó – Jenny nháy mắt, rồi chị lại hỏi tiếp:
– Thế đối với khẩu vị của em thì món nào là ngon nhất?
Tôi sững lại, bỗng nhiên cảnh vật của dĩ vãng năm xưa lại ùa về, bên ngôi nhà nhỏ… ở trên một vùng đồi núi hoang vu… và bữa cơm ấm áp tình người…
– Rau cải luộc, gà rang và cà muối. – Tôi buột miệng.
– Oh, cũng không tệ! Nhưng mà hình như đâu có trong thực đơn này đâu? – Jenny tủm tỉm cười.
– Thằng này nó say mất rồi! – Chú Phong nhìn tôi.
– …
– …
– …
Những điều họ nói cứ nhỏ dần, nhỏ dần. Tôi chỉ có thể nhìn thấy môi họ đang mấp máy nhìn về phía tôi… Bởi vì có một giai điệu thánh thót vang lên tê tái cõi lòng, tôi ngoảnh về phía sân khấu, nữ nhạc sĩ đang kéo vĩ cầm… bản nhạc Love Story… âm hưởng nhẹ nhàng sâu lắng… phảng phất nỗi buồn da diết… cứ kéo dài mãi mãi… như xoáy sâu vào nỗi đau của một chuyện tình dang dở…
‘Tôi phải bắt đầu từ đâu?
Để kể câu chuyện về tình yêu ấy.
Về sự kỳ diệu đến vô cùng của tình yêu mà tôi được thấy.
Một chuyện tình ngọt ngào.
Một chuyện tình còn lâu đời hơn biển cả.
Để giờ đây, biển vẫn hát lời ngàn năm vọng lại.
Về một tình yêu chân thành nàng mang đến với đời tôi.
Tôi phải bắt đầu từ đâu?
Chỉ với 1 lời chào.
Nàng mang đến ý nghĩa cho đời tôi trống rỗng.
Một cuộc đời chưa từng biết đến tình yêu sự sống.
Nàng bước đến với đời tôi, niềm vui cũng theo về.
Nàng lấp đầy con tim tôi bằng hạnh phúc, đam mê.
Nàng lấp đầy tim tôi.
Bởi những điều vô cùng đặc biệt.
Bởi những khúc tình ca được những vị thần hát ca mải miết.
Bởi trí tưởng tượng bay xa đến vô ngần.
Nàng lấp đầy hồn tôi.
Bởi tình yêu.
Để dù tôi có đi bất cứ nơi đâu.
Cũng chẳng bao giờ thấy cô đơn, giá lạnh.
Bởi có nàng trên mỗi bước đi.
Thì chẳng có ai thấy cô đơn được cả.
Bởi mỗi khi tôi tìm kiếm tay nàng.
Nó vẫn luôn bên tôi, chẳng giây phút lìa xa.
Tình yêu ấy đến chừng nào kết thúc?
Tình yêu có thể nào đo được bằng giờ, phút thông thường?
Tôi chẳng thể trả lời, nhưng điều này tôi có thể nói ngay.
Rằng tôi sẽ cần nàng đến chừng nào bản tình ca này bốc cháy.
Và khi ấy, sẽ lại là nàng bên tôi viết nên tình khúc… đẹp tuyệt vời…’
– …
…
– Are you ok? Hình như em cần đến cái này – Jenny đưa tôi một chiếc khăn nhỏ, tôi giật mình… giờ tôi mới cảm nhận thấy những giọt nước mắt nóng hổi đang tuôn dài trên má… xuống môi… mặt chát…
– Em… em không sao. – Cầm lấy chiếc khăn của chị, nhưng tôi lại đưa tay quyệt nước mắt.
– Em không được khoẻ? – Jenny nhìn tôi đầy lo lắng.
– Không, không chị ạ… em vẫn ổn – Tôi với lấy chai rượu, rót một ly đầy… rồi uống ừng ực… không dịu dàng như khi nãy… một vị đắng chát thấm sâu vào tận trong lòng…
Chị Diễm nhìn tôi khó hiểu, rồi lại quay sang nhìn chú Phong. Thấy chú khẽ nhún vai, tỏ vẻ khó hiểu không kém. Jenny vẫn chăm chú nhìn tôi, dường như mọi diễn biến tâm trạng của tôi chị đều cố gắng để cảm nhận… nhưng đâu dễ vậy…
Tôi đặt ly rượu đã cạn xuống. Nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, mùi vị mặn chát hoà lẫn với những vị ngọt đắng… tôi đứng dậy ngước nhìn lên sân khấu. Người nữ nhạc sĩ vẫn say xưa… Love story… Tôi thấy một hồ nước trong xanh… một thảo nguyên rực rỡ ngập tràn sắc hoa… và nàng đang dang tay chạy đến… tà áo dài thướt tha bay bay trong gió… ánh mắt thân thương trìu mến quen thuộc… nụ cười ấm áp… đang trở về gần bên tôi… tôi đưa tay ra phía trước:
“Ngọc! Chờ em lâu quá rồi…”
– Đi ra xe mau! Mày say quá rồi. – Bỗng có một cánh tay lôi thốc tôi đi, cảnh vật… và nàng… biến mất, tôi thảng thốt. Trên sân khấu, nữ nhạc sĩ đang cúi chào, cảm ơn những tràng pháo tay tán thưởng của thực khách.
– Nếu biết mày điên thế này, tao không bao giờ cho mày đi cùng! – Vừa kéo tôi chú Phong vừa khẽ gằn giọng.
– Hey! Tính tiền! – Giọng Jenny gọi người phục vụ văng vẳng đằng sau.
Tôi ngoảnh lên sân khấu một lần nữa, như để cố níu kéo một hình ảnh thân thương vừa chợt tan biến… Nhưng sự hy vọng dần chuyển sang thất vọng rồi đến tuyệt vọng… Rõ rệt… Người nhạc sĩ dương cầm khi nãy lại đang thể hiển tiếp một bản nhạc chuyển thể, hoà tấu với một cây ghi – ta… đó lại là bài hát tôi không hề muốn nghe… Goodbye My Love của Demis Roussos… Cố nén nỗi đau đang bùng phát… tôi đưa cả hai tay lên bịt chặt tai, chạy vụt ra ngoài… đằng sau, những giai điệu chất chứa bao nỗi xót xa… vẫn cố đuổi theo… đâm vào tim tôi những nhát chí mạng…
‘Cơn gió, mang bài hát buồn đến đây…
Nó cho tôi ở lại hôm nay.
Đừng khóc, trái tim tôi che lấp lý trí.
Khi ấy tôi sẽ đi theo cách của tôi.
Tạm biệt tình yêu của đời tôi, tạm biệt.
Xin tạm biệt, chào nhé!
Em hãy nhớ tới tôi!
Tôi sẽ không thể đi đâu xa khỏi nơi ấy…
Tạm biệt tình yêu của đời tôi, tạm biệt.
Tôi luôn đúng…
Hãy giữ tôi lại trong giấc mơ của em.
Hãy trở lại đây.
Trên bầu trời, Ngôi sao ấy.
Ánh sáng chiếu theo bước đi của tôi.
Đêm nào hiu quạnh, tôi sẽ ngồi cầu nguyện.
Họ chỉ tôi đường về nhà…’
– Giờ chúng ta đi đâu? – Đang lái xe, bỗng chú Phong quay sang hỏi chị Diễm. Chị Diễm quay xuống ghế dưới:
– Jenny?
– Oh no! Sao lại hỏi em, chẳng phải hai người đang là hướng dẫn viên du lịch cho em sao? – Jenny phụng phịu lắc đầu nguây nguẩy, rồi chị quay sang tôi đang ngồi chống cằm nhìn ra đường qua cửa kính xe.
– Superman! Em có ý kiến gì hay không?
– Dạ… Em không ạ! – Vẫn chống cằm nhìn ra đường, đôi mắt lờ đờ thất thần, tôi đáp gọn lỏn… dường như mọi vấn đề xung quanh đối với tôi chẳng có ý nghĩa nào cả. Tôi đang mải nghĩ về một điều gì đấy… tôi đã quên… từng anh đèn pha xe chói loà vọt qua… những người đang đi… đèn đường, biển hiệu quảng cáo… đều nhạt nhoà, nhảy múa trước mắt tôi. Tôi cố dụi mắt để nhìn, nhưng càng dụi càng nhoà… Tôi cố lục tìm trong tiềm thức một điều đã lãng quên… nhưng chỉ thấy văng vẳng giai điệu nồng nàn tha thiết của bài hát Love Story… buồn sâu thẳm… rồi dư vị đắng chát từ ly rượu… đắng đến nghẹn lòng… Tôi cố nhớ… nhưng không thể nhớ nổi… bất chợt âm hưởng quằn quại đau đớn của bản nhạc Gooodbye My Love lại vang lên… tôi hoảng hốt đưa hai tay lên bịt chặt tai…
– Hay chúng ta kiếm một quán cafe nào thoáng thoáng ngồi, em thấy Hiếu không được khoẻ – Chị Diễm lo lắng nhìn tôi.
– Em có chuyện buồn sao? – Jenny nhẹ nhàng.
– Dạ không! Em không sao ạ, không có gì đâu chị – Tôi bối rối quay lại, bắt gặp ánh mắt của chị… tôi lại lúng túng quay đi. Đầu óc trở nên hỗn loạn hơn.
– Vậy ra Hồ Tây nhé, cho mát – Chú Phong nói.
– Uhm! Sao hả Jenny – Chị Diễm liếc sang Jenny.
– Ok! Như vậy đi!
Chú Phong bẻ lái, chiếc xe ngoành sang phải… tôi vẫn hờ hững nhìn ra ngoài… tâm trạng càng lúc càng rối bời…