Phần 35
– Bác ơi!
– Có việc gì?
– Bác làm ơn cho cháu hỏi khu nhà bác có còn phòng trọ sinh viên không ạ?
– Giờ này còn hỏi thì lấy đâu ra, sinh viên giờ nó cũng ổn định chỗ ở rồi? Thử đi xuống khu dưới xem!
– Dạ vâng! Cháu cảm ơn bác ạ – Khẽ thở dài tôi ngán ngẩm quay ra.
Lang thang mất hơn một tuần rồi mà vẫn chưa thuê được phòng, tiền thì cứ cạn dần, xe đạp thì cắm, còn bi đát hơn hồi mới xuống Hà Nội… chẳng lẽ giờ lại quay về quê thú thật với mẹ mọi chuyện, rồi mẹ lại gặng hỏi nguyên do vì sao không ở với chú Phong nữa thì tôi biết trả lời ra sao?? Thực sự tôi muốn ra đi trong yên lặng mà không làm ảnh hưởng gì đến cuộc sống của ai cả, hơn ai hết dĩ nhiên chú là người hiểu rõ điều đó…
Chiều hôm ấy…
…
– Mày định đi thật à? – Khẽ châm điếu thuốc chú nhìn tôi lúi húi dọn đồ, mắt chú buồn buồn.
– Vâng ạ! Cháu cảm ơn chú về quãng thời gian qua, những quả thật cuộc sống của chú cháu mình khác xa nhau quá.
– Chú có gì không phải thì mày bình tĩnh ngồi lại chú cháu mình nói chuyện! Chứ mày bỏ đi như vậy tao biết ăn nói với mẹ mày ra làm sao?
– Chú không sai, là cháu sai! Sai ngay từ lúc khoác trên mình bộ comple đó – Tôi khẽ thở dài.
– Mày có nghiêm trọng hoá mọi việc quá không? Hôm qua thú thật là ngay cả tao cũng không thể đứng vững, nên bất đắc dĩ mới phải quay lại Nikko…
– Không nhắc lại nữa chú, có nhiều thứ khiến cháu không muốn muốn hồi tưởng lại. Mọi việc… có thể với người khác thì là bình thường, nhưng đối với cháu… mà thôi, có nói chú cũng không thể nào hiểu được.
– Mày nói thật tao xem! Có phải mày với Jenny…
– Chú cháu mình vẫn sẽ còn gặp nhau nhé! – Tôi nói lảng cắt ngang lời chú. Rồi khoác balo lên vai.
– Cháu sẽ có cách nói để mẹ cháu hiểu. Chú yên tâm là mọi chuyện vừa qua coi như cháu không biết gì, cháu không muốn mất đi tình cảm chú cháu mình đã gây dựng từ những kỷ niệm khi cháu còn nhỏ. Nhưng cháu cũng mong chú suy ngẫm một chút, và biết đâu là điểm dừng, cô Mến là một người tốt, bé Trà My rất dễ thương. Chú hiểu điều cháu nói chứ.
– … – Chú lúng túng quay mặt đi, tránh ánh nhìn khá gay gắt của tôi. Rít một hơi thuốc chú nhìn về phía tấm ảnh gia đình để ở góc bàn khẽ thở dài…
– Cháu chào chú ạ! – Chỉnh lại balo, rồi cầm lấy cái bàn gấp, tôi bước thẳng ra cửa!
– Jenny… Chiều nay… chú đưa cô ấy ra sân bay…
Tôi sững người lại khi bỗng dưng chú lại nhắc đến người phụ nữ ấy…
– Thì… sao ạ?
– Jenny… muốn gặp cháu trước khi về Vũng Tàu!
– Chú cho cháu gửi lời hỏi thăm chị ấy nhé! – Nói xong tôi bước nhanh ra ngoài… Một chút do dự, nhưng cũng không thể đánh đổ được quyết tâm của tôi. Jenny! Có lẽ suốt cuộc đời này tôi không thể quên được chị, nhưng không phải vì tình yêu. Tôi biết phải làm gì để quay trở lại đúng con đường mà mình đã lựa chọn…
Đang lúi húi đạp xe ra cổng thì một chiếc taxi đi vào, có một dự cảm dấy lên trong lòng. Tôi phanh lại rồi cúi xuống giả vờ lắp xích. Chiếc taxi phóng vụt qua rồi đỗ ngay cạnh xe của chú Phong, kéo nhẹ chiếc mũ lưỡi trai đang đội trên đầu xuống, tôi khẽ liếc mắt nhìn… Quả đúng như tôi dự đoán, Jenny hối hả mở cửa xe bước ra, khuôn mặt xinh đẹp đượm buồn… tôi không giám nhìn thêm nữa. Cũng may là tôi đội mũ lụp xụp, và Mr. Superman comple đầu tóc bóng bẩy hôm qua, nay đã quay trở lại là một anh chàng sinh viên lôi thôi lếch thếch, nên chị đã không thể nhận ra nếu chỉ nhìn thoáng…
Khẽ thở phào tôi tiếp tục nhảy lên xe phóng vụt đi…
…
‘Kể từ ngày hôm ấy, tôi lại quay trở về cuộc sống nhà trọ 15 nghìn/đêm. Sáng đi học, trưa về thì đạp xe đi tìm nhà, xe đạp cắm thì chuyển sang xe bus. Cứ như vậy cho đến khi tối mịt mới bắt đầu quay trở lại khu nhà trọ bình dân. Vừa nhai bánh mỳ vừa nằm nghe những người lao động kể chuyện cuộc sống có lẽ là thú vui mà tôi mới tìm lại được. Những bác tầm trung tuổi vần hào sảng với những câu truyện thời sự đang nóng bỏng, đại loại như là chiến sự tại Afghanistan lùng bắt Osama Bin Laden, hay là Mỹ chuẩn bị đánh Iraq… v… v…
Những người khác thì lại thủ thỉ chuyện ngày công, chợ búa, gánh rau mớ hành, chuyện quê nhà mới qua trật lụt… đâu đó lại có người lẩm nhẩm đếm rồi cẩn thận xếp từng xu từng hào nhàu nát với đôi mắt rạng ngời… số tiền ấy có thể mai sẽ gửi về quê cho con đóng học, hoặc gửi cho vợ mua gạo nuôi đàn con nheo nhóc, hay mẹ già đang bệnh tật nằm nhà, đứa em trai bị tâm thần… những câu chuyện như vậy dễ khiễn cho miếng bánh mỳ nghẹn cứng trong cổ họng tôi, và đôi mắt lại rưng rưng khi nghĩ về bữa tiệc thừa mứa đồ ăn, cuộc ăn chơi một đêm có thể ngốn vài chục triệu… chao ôi! Cùng sinh ra làm người mà sao cuộc sống lại như một trời một vực, khoảng cách giữa giàu và nghèo ngày càng cách xa nhau quá…’
“Xoạt…” – Một dòng nước bùn bắn đầy quần và tiếng động cơ xe máy rồ ga vụt qua, khiến tôi hốt hoảng nhảy sát vào lề đường để tránh.
– Mù à mà đi giữa đường! Bố thằng điên! – 2 Cô gái ăn mặc khá sành điệu ngồi trên chiếc xe tay ga đời mới, cô ngồi trước ném lại cho tôi cái lườm sắc như dao.
– Trông cũng man đó chứ! – Cô ngồi sau hơi ngoái lại nhìn.
– Xì! Man gì cái thằng nhà quê!
Tiếng cười lanh lảnh và tiếng động cơ xa dần. Tôi cứ đứng đần mặt nhìn theo, miệng khẽ lầm nhẩm:
– Điên… Nhà quê?
Rồi tôi cúi xuống phủi phủi mấy vệt bùn loang lổ trên quần, tủm tỉm cười:
– Có lẽ vậy…
Vắt lại chiếc balo lên vai, tôi thất thểu đi tiếp…
– Cô ơi!
– Gì vậy cháu?
– Cho cháu hỏi ở đây còn nhà trọ cho thuê không ạ?
– Hết rồi cháu ạ!
– …
…
Chiều dần buông xuống. Ngồi trâm ngâm tại một bến xe Bus. Nhìn từng dòng xe cộ xuôi ngược ngược xuôi, tôi nhớ lại hồi mới chân ướt chân ráo xuống đây. Nhưng cảm giác choáng ngợp đã không còn, thay vào đó là một sự trống trải, hụt hẫng và hơi nản.
Mai được nghỉ, hay là mai cứ về thăm mẹ đã rồi tính tiếp. Tối qua điện cho mẹ, nghe giọng của mẹ có vẻ mong lắm, mà mẹ vẫn cứ đinh ninh rằng tôi vẫn đang ở chỗ chú Phong… thật không đành khi nói dối mẹ mãi như vậy, nhưng tôi vẫn dự định tìm xong chỗ ở rồi mới kiếm một lý do hợp tình hợp lý để trình bày…
– Xe đến rồi kìa!
– Uhm.
Nghe tiếng mấy bạn sinh viên lao xao, tôi giật mình rồi đứng bật dậy theo phản xạ. Chiếc xe đỗ xịch lại rồi cánh cửa khẽ mở ra, tôi cũng chen cật lực vào đám người đang lúc nhúc ùa lên.
– Từ từ thôi, xe đông rồi… nào nào… tai điếc à! Đi chuyến sau…
Mặc kệ tiếng quát tháo của chú soát vé mọi người vẫn cứ ùn lên. Cuối cùng sau biết bao nỗ lực tôi cũng đã yên vị với một chỗ… đứng ở trên xe. Chật đến nỗi có lúc tưởng như chỉ đứng bằng một chân vậy.
Chẳng biết đã đi được bao lâu, qua mấy tuyến nữa. Người vẫn lên xuống đều đều, tôi may mắn khi lại vớ được một chỗ ngồi ở mấy hàng ghế gần cuối. Cũng chẳng còn lòng dạ nào ngắm nhìn phố với chả phường, mệt mỏi. Tôi lim dim mắt gật gà gật gù…
– Kítttt… – Chiếc xe bỗng thắng gấp khiến đầu tôi đập mạnh vào thành ghế trước. Trên xe nháo nhào.
– Đi đứng kiểu gì thế, muốn chết à? – Tiếng bác tài sang sảng quát một người đi đường nào đó từ đằng ghế trước vọng lại.
– Sao mà đi lâu vậy? – Vừa xoa đầu tôi vừa khẽ thở dài. Rồi lại ngáp dài, giờ chỉ muốn cho mau về khu nhà trọ mà ngả lưng thôi, sao mà buồn ngủ thế không biết… Tôi hướng đôi mắt lờ đờ nhìn khắp xe, ai cũng có vẻ mệt mỏi cả, nhưng mà mình vẫn còn sướng chán so với mấy bạn vừa phải vịn tay đứng vừa gật gù kia…
Đột nhiên đập ngay vào mắt tôi… Phía trên kia cách tôi khoảng 2 hàng ghế có một bàn tay đang nhẹ nhàng rờ rẫm lần mò vào túi quần của một cậu thanh niên, hình như anh chàng này cũng đang ngủ gật nên không hay biết gì cả… Tôi nhìn theo bàn tay lên trên, bắt gặp một khuôn mặt bặm trợn với đôi mắt trắng dã đang lừ lừ gườm khắp mọi người ngồi sau như muốn ăn tươi nuốt sống, có lẽ vì thế nên dù biết nhưng lo ngại cho chính bản thân mình nên hầu như ai cũng im thin thít trong sợ hãi… Tôi cũng hơi rờn rợn, nhưng trong đầu tôi bỗng gợi nhớ lại một hồi ức buồn…
Hôm ấy… trên thành cầu Thăng Long… chiếc ví có bức thư và mẩu giấy – 2 kỷ vật duy nhất còn lại của nàng… cũng đã bị những thằng như thế này…
Máu trong người sôi lên sùng sục, lấn lướt cả những dòng suy tưởng và sự sợ hãi của tôi…
– Đồ chết tiệt… – Khẽ rít qua kẽ răng, tôi bật dậy dẫm chân lên thành ghế lấy đà rồi nhảy bổ vào người hắn.
– Huỵch! Huỵch… – Tôi ôm hắn ngã nhào vào đám đông phía trước, nhanh chóng chộp lấy cánh tay còn đang cầm chiếc ví vừa móc được bẻ quặt ra sau, rồi ghì đầu hắn xuống sàn xe.
– Ối! Đánh nhau!! – Mấy bạn nữ phía trước thét lên thảng thốt.
– Kítt… – Chiếc xe lại thắng gấp.
– Đkm! Bỏ tao ra… bỏ ra! – Hắn la lên oai oái. Rồi gồng người quẫy mạnh, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp. Tất nhiên với đôi tay rắn chắc và cơ thể khá đô con của tôi thì hắn sẽ không có một chút cơ hội nào.
– Con chó này muốn chết! – Từ đằng sau có tiếng nạt lớn, tôi ngoảnh lại… một thằng mặt mũi cũng hung tợn không kém vẩy nhẹ một con dao bấm rồi chồm về phía tôi…
“Chết thật! Nó còn đồng bọn” – Tôi thầm kêu khổ khi không thể lường trước được tình huống này, với hai tay đang khoá và giữ đầu tên móc túi thì tôi không thể nào phản ứng kịp nữa… mắt trân trân bất lực nhìn con dao đang nhằm cổ mình đâm tới…
“Mẹ ơi! Ngọc ơi! Xin lỗi hai người!!” – Tôi nhắm mắt lại, cắn chặt răng… thật không thể cam tâm…
“Bốp..!!” – Một tiếng khô khốc vang lên, không phải là mũi dao đang đâm vào tôi sao?? Tôi mở choàng mắt ra… thấy tên cầm dao bị bật ngược trở lại, máu ộc ra đằng mồm và cả mũi. Cậu thanh niên vừa bị móc túi khi nãy đang đứng sừng sững chắn ngang trước mặt tôi thủ thế.
– Bắt lấy nó!!! – Mấy cậu sinh viên ngồi phía sau như có thêm dũng khí, liền lao lên tước dao rồi quật hắn xuống.
– Bạn không sao chứ!? – Anh chàng bị móc túi ngoảnh lại nhìn tôi cười.
– Ờ… Mình… không sao!! – Khuôn mặt tôi vẫn chưa hết ngơ ngác sau pha thập tử nhất sinh.
– Cái gì đấy, chúng mày định làm loạn trên xe à? – Chú soát vé vừa quát vừa đi xuống.
Trên xe lại xôn xao.
– Có móc túi bác ơi!
– Cái gì cơ?
– Có hai thằng móc túi!
– Thật hả?
– Vâng! Chúng nó còn mang cả dao lên xe!
– Đâu? Đâu? Đây hả?
– Vâng, bị hai bạn này khống chế rồi ạ!
– Ai có di động không?
– Di động ạ?
– Phải! Có ai có di động không?
– Cháu có ạ – Một bạn nữ rút ra một chiếc điện thoại cầm tay.
– Gọi cho 113 mau lên!
– Vâng ạ…
…
– Cảm ơn Hòa nhé! – Vừa bước ra khỏi trụ sở công an phường, tôi quay sang người bạn mới.
– Tớ mới phải cảm ơn Hiếu mới đúng – Hoà (Tên của anh bạn bị móc túi) cũng quay sang tôi cười:
– Không có Hiếu chắc tháng này tớ vặn răng ra mà ăn đấy!
– Có gì đâu! Nếu cậu không ra tay giải cứu kịp thời thì chắc giờ này tớ đã… – Tôi lè lưỡi nhún vai:
– Một phút anh hùng mà suýt yên giấc ngàn thu!
– Haha… cậu ví von hay thật đấy! Nếu cho quay trở lại khoảnh khắc khi nãy thì cậu có còn muốn làm anh hùng nữa không? – Hoà bật cười.
– Sao lại không? – Tôi cũng tủm tỉm.
– Thế hả? Động lực gì khiến cậu bất chấp cả tính mạng vậy? – Hoà ngừng cười, tròn mắt nhìn tôi.
– Chẳng có động lực nào cả, anh hùng luôn có trong mỗi chúng ta. Chỉ cần có một tấm lòng rộng mở, quan tâm một chút đến cộng đồng, thì cái phần anh hùng sẽ lấn át sự hẹp hòi ích kỷ, giúp ta có thêm can đảm để làm những việc mà ngay cả chính bản thân cũng không thể ngờ tới – Tôi buột miệng nói như hát hay.
– Và cậu cũng đã đánh thức rất nhiều anh hùng khác ở trong xe đấy, theo mình được biết thì trước khi cậu ra tay, không có một ai giám cả. Có thể cậu đã giúp họ và cả mình có thêm niềm tin và cả lòng can đảm – Hoà nháy mắt.
– Tớ cũng không biết! Nhưng nếu như tất cả mọi người đừng dửng dưng quá với cuộc sống thì cái ác và sự bất công sẽ không có nhiều cơ hội để phát triển!
– Nhờ vậy nên tháng này tớ mới không phải nhịn ăn!
– Giá như mà tớ cũng được nhờ thì… – Tôi bùi ngùi nhớ lại những kỷ vật vô giá của cuộc đời mình.
– Sao cơ… – Hoà nhìn tôi hơi khó hiểu.
– À không! Không có gì! – Tôi đỏ mặt cười trừ.
– Thế giờ Hoà về đâu?
– Tớ bắt tiếp xe về phòng thôi, thế còn Hiếu? À mà Hiếu trọ ở chỗ nào nhỉ? Hôm nào rảnh tớ qua chơi!
– Tớ… ở nhà trọ bình dân! Vẫn đang tìm phòng để thuê, nhưng chưa có! – Tôi thở dài.
– Oh thế à! Hay là… hay về phòng tớ ở cùng cho vui?
– Cái gì cơ? – Tôi sửng sốt.
– Phòng tớ có 3 người rồi, nhưng vẫn rộng lắm. Toàn anh em sinh viên với nhau cả, tính cũng thoải mái, hơi xa trường cậu một chút, nhưng tiện xe bus lắm.
– Nhưng mà… – Tôi hơi ngập ngừng trước lời đề nghị bất ngờ này.
– Tớ nghĩ là một giải pháp không tệ cho hoàn cảnh của cậu, trước mắt tính gì thì tính, cứ phải ổn định chỗ ở thì mới học hành được! Sau này, nếu không thích cậu có thể chuyển ra bất cứ lúc nào cậu muốn!
– Uhm…
– Vậy là cậu đồng ý rồi nhé! Bảo đảm là cậu sẽ thích! – Hoà mừng rỡ.
– Tất nhiên! Cậu nói xuôi như vậy tớ còn biết nói gì hơn – Tôi nhoẻn cười.
– Vậy giờ về chỗ tớ luôn nhé, cậu còn gửi đồ ở đâu không?
– Cũng may là chưa kịp mua sắm gì, hành trang của tớ chỉ thế này thôi!
– Vậy chúng ta về thôi, sẽ làm một bữa ra mắt thành viên mới thật hoành tráng nhé!
– Ok! Thế giờ mình bắt xe nào về vậy?
– Xe 32… úi hình như nó đang đi đến kìa! Chạy ra bến nhanh lên – Hoà quay lại đằng sau nhìn rồi co giò chạy, vừa chạy vừa hối hả giục tôi. Chẳng quay lại nhìn, tôi khệ nệ vác cái balo chạy theo.
– Nhanh lên sao cậu chậm thế, không kịp mất!
– Với… cái túi đồ… này thì tớ vẫn… đang chạy rất nhanh đấy – Tôi cười méo xệch.
– Nào để tớ giúp – Hoà dừng lại đợi, rồi đón lấy chiếc Balo đỡ đằng sau, chiếc xe Bus phóng vụt qua 2 thằng, táp vào bến.
– Ấy, đợi… đợi với – Hai thằng cùng la toáng lên rồi chạy thục mạng.
– Này này 2 cậu kia không được lên cửa sau!
Mặc kệ tiếng quát của anh soát vé, chúng tôi vẫn cứ lao bừa lên. Cũng may là vừa kịp, đặt phịch cái balo xuống, hai thằng chống tay thở hồng hộc.
– Chúng mày điếc à mà không nghe thấy tao nói gì? – Anh soát vé bước xuống, mặt hằm hằm.
– Vâng ạ! – Hai đứa cùng đồng thanh. Rồi tự nhiên không nhịn được, cả hai cùng bật cười giòn rã trước con mắt ngạc nhiên của anh soát vé và tất cả những hành khách đang có mặt trên xe…