Phần 40
Phút thứ 89…
Chúng ta đang bị dẫn trước 1 – 0 và chỉ còn 10 người khi Quốc Vượng phạm lỗi thô bạo với Sakda và nhận thẻ vàng thứ hai rời sân. Cả sân vận động Mỹ Đình im phăng phắc trong một bầu không khí nặng nề xen lẫn tuyệt vọng, đâu đó khẽ vang lên tiếng nấc nghẹn ngào và cả những tiếng thở dài não nề. Chỉ còn vài phút nữa thôi, với thế trận 10 người và một bàn bị dẫn trước, liệu chúng ta còn làm được gì? Giờ chỉ có phép lạ có đến trong những giây phút hiếm hoi còn lại mới có thể cứu vãn được tình thế. Chúng ta có 3 phút đá bù giờ. Phép lạ hay kỳ tích lúc này phải chăng là một điều quá viển vông…
Tôi gục xuống ôm đầu, thằng Hoà cũng bịt chặt tai lại, như để không muốn nghe thấy tiếng còi báo hết trận…
– Vào! Vào rồi!!! Vào rồi!!! – Cả cầu trường Mỹ Đình như muốn nổ tung ra, tôi ngước lên… và như quên cả những vết thương chưa lành trên người tôi nhảy cẫng lên hẳn ghế, thằng Hoà cũng vậy…
Kỳ tích đã đến phép lạ đã xảy ra. Phép lạ mang tên Văn Quyến. Cú vô lê cách khung thành khoảng 10m, bóng bật đất và bàn gỡ hòa đã có ngay phút cuối cùng của giờ đấu chính thức. Pha chuyền bóng từ cánh phải của Minh Phương và cú nhả bóng bằng đầu của Tài Em đưa bóng đến tầm chân của Quyến. Cú vô lê trước một rừng chân của Quyến đã đi chính xác. Tỷ số là 1 – 1.
Trận đấu kết thúc giờ đấu chính thức.
Hiệp phụ thứ nhất bắt đầu, và cũng mở ra tia hy vong mới cho đội tuyển U23 Việt Nam và cho cả hàng triệu con tim Việt trên khắp mọi miền tổ quốc đang hướng về chảo lửa Mỹ Đình…
Trong sân, từng tiếng kèn trống, gào thét cổ động lại vang vọng lên mỗi khi Việt Nam có bóng dâng lên… rồi lại im bặt nín thở hồi hộp trước mỗi pha áp sát khung thành của người Thái, cảm xúc cứ đế đan xen, lúc dâng cao lúc hạ xuống…
Và rồi hạ xuống hẳn…
Phút thứ 5 của hiệp phụ thứ nhất… Thái Lan đã có bàn thắng vàng sau cú sút của Nataporn… Các cầu thủ của chúng ta gục xuống, và chúng ta cũng vậy… Với thế trận 10 chọi 11, chúng ta đã không thể làm gì hơn. Một lần nữa, ngôi vua lại không về với chúng ta… Một lần nữa chúng ta lại lỗi hẹn với tấm huy chương vàng…
Hoà khóc tu tu như một đứa trẻ, tôi ngả người ra ghế nhìn lên trời, gương mặt thất thần… những tiếng thổn thức lại vang lên xunh quanh… tất cả bao chùm một bầu không khí buồn thảm như ngày tận thế vậy…
Bước ra khỏi sân vận động, chúng tôi ngồi bệt ngay giữa quảng trường. Giữa những con người ủ rũ và não nề… đoàn người vẫn nườm nượp đi ra, cờ hoa rủ xuống thê lương, đâu đó lại vang lên tiếng khóc, hoặc tiếng gào thét không cam lòng.
Tôi nằm ngả người xuống, nhìn lên bầu trời tối đen mịt mù…
– Không có sao! – Tôi buột miệng.
– Mùa đông thì lấy đâu ra sao? – Thằng Hoà nặng nề đáp trả lại. Rồi nó cũng nằm xuống.
– Niềm tin của cậu có đáng giá một xu không? Ôi 5 triệu… hix! – Nó thở dài thườn thượt.
Tôi bật ngồi dậy cười rũ rượi…
– Cậu còn cười? – Thằng Hoà gắt gỏng.
– Chẳng có thước nào đo được giá trị của niềm tin cả! Tớ biết là cậu không hối hận – Tôi ngoảnh lại nhìn nó.
– Chúng ta chẳng phải cũng đã có những giây phút bay bổng tuyệt vời đó sao? – Tôi mỉm cười nói tiếp.
Nó vẫn nằm ngước nhìn lên trời với khuôn mặt đăm chiêu.
– Đứng dậy thôi cậu!
– Làm gì!? – Nó liếc nhìn tôi.
– Về nhà chứ còn làm gì nữa! Định ngủ luôn ở đây chắc.
– Uhm – Nó uể oải ngồi dậy.
– Taxi! – Tôi với tay gọi một chiếc xe đang rẽ đám đông đi tới…