Phần 41
Một mùa Giáng sinh mới lại về, khắp nơi trên cả nước đều đắm chìm trong bầu không khí tưng bừng và náo nức với ngày lễ lớn đang gần kề, lan toả trên mọi con đường, ngõ hẻm, và hiện rõ trên những khuôn mặt rãng rỡ của những người đi đường. Tất cả đều đang hào hứng chờ đón một Noel tươi vui và hạnh phúc.
Trên khắp các phố nhỏ đến những con đường lớn ở Hà Nội đã tràn ngập những sắc màu rực rỡ, những hình ảnh đặc trưng của Noel. Đâu đâu ta cũng thật dễ bắt gặp những cây thông lơn được trang trí rất đẹp với những trái châu đủ mọi mầu sắc, đèn nháy lấp lánh, và cả những món quà nhỏ, hình nộm ông già Noel…
Các dãy nhà hàng, những cửa hàng thời trang, khách sạn, quán cafe… v… v… và nhất là nhà thờ, đều được trang hoàng đèn màu rực rỡ, với những khung cảnh ấn tượng như hang đá, ông già tuyết, công chúa tuyết, những chú lùn, người tuyết, cỗ xe tuần lộc… tất cả được tô điểm thêm một màu trắng xoá của những bông tuyết trang trí trên ô cửa kính, hoặc cành cây khô.
Đến đâu cũng bắt gặp những giai điệu của những bản nhạc mừng giáng sinh rộn rã vang lên khiến cho lòng người cảm thấy tươi vui và ấm áp hơn trong những ngày cuối năm này.
– Đã cân chưa mày! Hai bên bằng nhau chưa? – Đứng trên thang, với tay treo trùm đèn nháy, và cả những vòng hoa chuông, thằng Kha quay xuống hỏi tôi.
– Bên trái hơi thấp, cho nhích lên một tí là vừa! – Tôi nheo mắt nhìn.
– Ok!
– Cây thông anh để hơi lệch đấy, phải cho vào chính giữa một chút! – Vừa nhắc thằng Kha xong tôi bước vội vào nhà cùng anh Tuyền khệ nệ kéo lại cây thông.
– Mua làm quái gì cái cây thông lớn thế này, vài ngay nữa lại vứt làm củi thôi chứ có làm gì đâu! – Anh Tuyền vừa xoa tay vừa nói.
– To thế này mới hoành tráng chứ – Tôi đứng ngắm nghía.
– Thôi công việc trang trí để cho bọn cái Thắm, anh em mình ra trang trí thêm mấy cái cửa nữa là ok – Anh Tuyền giục tôi.
– Vâng ạ!
– Anh Hiếu ơi!
Tôi ngoảnh lại, cái Nếp đang bưng một chiếc làn to chứa đầy vật trang trí đi đến.
– Cái này treo thế nào đây?
– Trời! Tôi xin người! Con gái mà cái đó còn phải hỏi nữa sao? – Tôi trợn mắt lên.
– Nhưng em đã trang trí cây thông bao giờ đâu?
– Nhìn trên đường đầy đấy! Cứ thế mà làm theo!
– Nhưng mà em… – Nó nhăn mặt phụng phịu.
– Giời ạ! Thế Thắm đâu?
– Nó đang bận túi bụi trong kia kìa! Anh giúp em đi!
– Tui còn bao nhiêu việc đây này, chờ nó ra bảo nó hướng dẫn cho mà làm. – Nói xong tôi xoay người bước theo anh Tuyền.
– Anh ơi!
– Gì nữa đây? – Tôi ngán ngẩm quay lại.
– Anh hết đau chưa mà đã đi làm vậy? Em nghe nói anh ngã xe nặng lắm hả! – Nó bước đến tỏ vẻ quan tâm.
– Hết rồi, mà kể cả đau thì cũng phải đi làm chứ! Không thì mút ngón chân ngón tay mà sống à? Thôi làm đi, cứ đứng chuyện trò bà chủ nhìn thấy thì làm sao! – Tôi xua tay rồi lại quay người bước tiếp.
– Anh ơi… – Nó vẫn chưa chịu buông tha cho tôi.
– Trời ơi! Hôm nay bà nặng vía hay sao mà cứ ám tôi hoài vậy? – Tôi chẳng quay lại nữa, vừa bước đi vừa gắt.
– Anh dán miếng Ugo đó trên má, nhìn dễ thương lắm đó! – Nó vừa cười khúc khích vừa nói với theo.
Tôi đỏ bừng mặt, và bước nhanh hơn nữa…
…
– Khuya rồi mà thằng Thanh và thằng Hoà còn đi đâu vậy? – Bước vào phòng thấy có mỗi anh Kiên đang ngồi chơi game, tôi liền hỏi.
– Anh chẳng biết nữa! Hai đứa nó đi từ chiều mà, em đi làm được 15 phút thì bọn nó cũng tót đi luôn!
– Anh ăn gì chưa? Anh em mình đi ăn đêm đi!
– Thôi! Anh ăn rồi, mà trong bếp còn cơm đấy, em rang lại mà ăn, giờ này ra ngoài làm quái gì, rét bỏ mẹ!
– Vâng ạ! – Tôi đặt balo xuống rồi cởi áo khoác ngoài ra vắt lên tường.
Bỗng có tiếng rồ ga nẹt pô ầm ầm từ đầu ngõ, rồi vào đến tận cổng khu trọ… rồ vào tận cửa phòng tôi.
– Hàng về! Hàng về! – Giọng thằng Hoà huyên náo cả khu xóm.
Tôi và anh Kiên ngó ra ngoài.
– Tình yêu của tao đấy! Mày thấy thế nào? – Thằng hoà ngồi trên một chiếc Minsk có vẻ như vừa được sơn sửa lại bóng loáng, vênh mặt nhìn tôi và anh Kiên với ánh mắt đầy kiêu hãnh.
– Đẹp lắm! Nhìn cậu đúng dáng ba toa chở lợn – Tôi tủm tỉm cười trêu nó, nhưng cũng không giấu được vẻ thích thú đối với chiếc xe.
– Cậu hãy sống thật lòng mình đi! Đôi mắt cậu đã phản bác lại điều cậu vừa nói đấy – Nó nhe răng cười.
– Anh tưởng mày định mua FX cơ mà!? Sao lại chuyển sang xe này? – Anh Kiên tròn mắt.
– Đắt lắm! Cũ cũng phải hơn hai chục. Với lại người em to, phải đi những thể loại như thế này mới phong độ anh ạ!
– Bao nhiêu vậy? – Tôi tò mò.
– Tớ phải mất công suốt cả tuần nay chọn lọc mấy chục con và lặn lội về tận Hoà Bình mới săn được em này đấy, máy móc nguyên bản. Còn tốt lắm! Mua 6 triệu rưỡi, về Hà Nội bỏ ra thêm 5 triệu nữa độ lại, sơn tút lại cái là nuột ngay!
– Ủa! Thế cậu mua từ hôm nào vậy?
– Mang về từ hôm kìa! Rồi vứt qua chỗ cửa hàng ông anh họ để ông ý chăm sóc, mãi đến tối nay mới đưa được em ý về để ra mắt mọi người! – Nó lim dim mắt mãn nguyện.
– Nào! Mặc áo vào rồi đóng cửa lại đi hai sếp! – Bỗng nó hối hả giục.
– Làm gì?
– Làm một vòng Hà Nội – Nó nhe răng cười.
– Thôi anh xin! Lai 3 tối khuya thế này cơ động tóm thì chết! – Anh Kiên lè lưỡi.
– À ừ nhỉ… Vậy thì ra quán vịt nướng ngoài đầu ngõ liên hoan vậy!
– Uhm! Nhưng mà thằng Thanh đâu, tưởng nó đi cùng mày? – Tôi vừa khoác áo vừa thắc mắc.
– Nó qua chỗ vợ nó rồi, kệ! Anh em mình cứ đi thôi! Nhanh lên nào.
Tôi và anh Kiên đóng cửa rồi ngồi lên xe, chiếc xe rồ ga phóng vụt đi, trả lại cho khu trọ không gian im ắng và tĩnh mịch…
…
– Nào uống đi! Sao hôm nay khí thế kém thế hai con giời? – Thằng Hoà mặt đỏ phừng phừng nâng chén lên.
– Anh vẫn uống đấy thôi! Nào! – Anh Kiên mặt mũi cũng không kém phần long trọng.
– Uống ít thôi! Mai tớ phải thi – Tôi miễn cưỡng nâng chén lên, tuy uống cầm chừng nhưng giọng đã bắt đầu khản.
– Cuối năm rồi thi cử cái quái gì! Bỏ qua hết đi, sắp Giáng sinh rồi lại năm mới, phải để cho đời thoải mái một tí chứ – Hoà quay sang tôi khề khà.
– Đó là việc của tao – Tôi khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
– Thôi mai nó thi rồi! Để cho nó uống ít thôi, anh ngồi tiếp chú là được – Anh Kiên can.
– Bác này! Cứ làm nhụt nhuệ khí anh em! – Hoà vừa nói vừa với chai rượu rót tiếp.
– À mà cậu này! – Bỗng nó vỗ vỗ vai tôi.
– Sao?
– Cậu sẽ làm gì với số tiền kia? Sao tớ chẳng thấy cậu mua thêm cái gì cho mình cả?
– Đó là việc của tao! – Tôi với lấy chiếc đùi gà ngấu nghiến.
– Thì là việc của cậu, tớ nào giám tham gia, nhưng đã qua những ngày khốn khó thì cũng nên tự thưởng cho mình chứ?
– Mày vừa bảo là không tham gia, vậy mày cũng đừng nên góp ý! – Tôi vẫn chăm chú ăn, mặc kệ nó nói.
– Vậy chắc hẳn cậu cũng phải có dự định gì chứ? – Thằng Hoà vẫn không buông tha.
– Thôi uống đi! Hỏi lắm!
Đến lượt tôi chủ động nâng chén lên, rồi uống cạn… Khẽ khà ra một hơi khoan khoái tôi đặt chén rượu xuống.
– Tao sẽ đi du lịch! – Tôi trầm ngâm nhìn chén rượu.
– Oh! Haha, té ra là vậy! Cậu cũng biết tận hưởng đó chứ – Thằng Hoà bật cười ha hả.
– Mà cậu định đi đâu vậy?
– Sài Gòn…
– Hả!? – Cả anh Kiên và thằng Hoà cùng đồng thanh thốt lên.
Không để ý đến thái độ của họ. Tôi vẫn nhìn chén rượu đang mân mê trên tay… tận trong đáy lòng đang trào dâng một niềm cảm xúc thật khó để diễn đạt thành lời…