Phần 42
Hôm nay đã là 23 rồi. Không khí Giáng sinh đang cận kề. Nhà hàng mấy hôm nay tấp nập hẳn. Hôm qua thi xong nốt môn cuối cùng, lớp tôi được nghỉ liền 3 hôm, nên hôm nay tôi làm tăng cường buổi sáng theo đề nghị của bà chủ để kịp phục vụ lượng khách ra vào ngày càng đông.
– Thắm ơi! Cầm hộ anh thực đơn bàn số mười này!
– Vâng ạ – Cái Thắm đón mẩu giấy từ tay tôi rồi lại hối hả chạy vào trong.
– Kha ơi, thêm bàn số 4 một chai vokka to!
– Ok!
– Hiếu ơi! Vịt 7 nè, nhanh khách đang giục – Anh Tuyên bưng một đĩa vịt quay ra đưa tôi.
– Dạ!
Đưa đồ ăn cho khách xong rôi bước lại quầy thở dốc, từ sáng đến giờ ai cũng xoay như chong chóng. Mệt thật, cũng may là một năm chỉ có vài ngày như thế này.
– Làm gì mà nhìn anh khổ sở thế? – Cái Nếp bĩu môi giễu cợt.
– Thôi xin cô! Cô ngồi một chỗ thì làm sao mà thấu hiểu được – Tôi đưa tay lên quyết mồ hôi, chẳng thèm nhìn nó nửa con mắt.
– Anh nè!
– Hả?
– Mai anh có làm tối không?
– Hỏi làm gì?
– Thì… hỏi để biết!
– Làm hết cả ngày luôn! Mai Noel mà.
– Sao anh tham công tiếc việc thế, ngày lễ cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ! Huống chi anh vừa bị tai nạn mà.
– Đó đâu phải việc của em đâu? – Tôi khẽ nhíu mày ngoảnh sang nó.
– Thì… – Nó đỏ bừng mặt.
– Hiếu ơi có khách kìa, ra đón hộ tao với! – Thằng Tú khệ nệ bưng một mâm bát đũa vùa dọn đi qua.
– Ờ! Đây đây! – Tôi chỉnh lại quần áo chỉnh tề rồi chạy ra cửa đón đoàn khách khá đông đang bước vào, hình như toàn là thanh niên trẻ cả nam lẫn nữ, kiểu này lại phải xếp bàn rồi.
– Xin chào anh chị! Mời… – Bỗng tôi cứng họng không thốt thêm được lời nào nữa…
…
– Nhà hàng này có món lẩu dúi ngon lắm!
– Thế à?
– Ở đây nửa tháng rồi đã tham quan được hết Hà Nội chưa?
– Hôm nào vô trong đó vậy?
– Ngày kia ạ!
– Ui! Lạnh quá!
– Mấy cô bé Sài Gòn này không quen với khí hậu miền bắc rồi.
– Em thì thấy bình thường, em thích khí hậu miền bắc!
– Thế hả, vậy có muốn làm dâu xứ bắc kỳ không chị làm mối cho?
– Hihi! Thật hả chị? Hứa rùi đó nha!
– Ngọc à! Sao ít nói thế, phát biểu cảm tưởng sau mấy năm trở lại miền bắc đi… ủa! Em làm sao vậy?
– Ngọc à!! Sao vậy em???
– Ngọc…
…
“Lạch cạch!!” – Tôi buông rơi cái bút và cả quyển menu… Giữa đám đông đang xôn xao ồn ào ấy… có một ánh mắt cũng đang sững sờ nhìn tôi… đôi mắt ấy… khuôn mặt ấy…
Không phải là những hình ảnh của những hồi ức ngày xưa luôn khắc sâu trong trái tim… để mỗi lần nhớ… thì lại gợi lên trong lòng…
Nàng đang đứng trước mặt tôi… không phải mơ… là hiện thực…
Đã thay đổi nhiều… chững trạc lên nhiều… nhưng vẫn luôn thật nổi bật giữa đám đông, mái tóc đen óng mượt ngày xưa đã được nhuộm một màu hạt dẻ cho hợp với đôi bốt và bộ quần áo thời trang… một cô sinh viên xinh đẹp, duyên dáng, cá tính và năng động…
Nhưng dù có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì đôi mắt sững sờ kia đã mách bảo với trái tim của tôi rằng, đó chính là nàng!
Đám đông và cả cảnh vật huyên náo ồn ã xung quanh bỗng dưng biến mất… chỉ còn lại nàng vẫn đang đứng đấy, dưới gốc bàng xưa…
Từng dòng suy tưởng vỡ oà trong niềm cảm xúc đã dồn nén bấy lâu… nước mắt tuôn trào, tôi chạy đến ôm chầm lấy nàng… nghẹn ngào…
– Ngọc! Chính là em! Đúng là em rồi! Có phải anh đang mơ không? Em… Có phải anh đang mơ không???
– Để tao trả lời hộ! – Bỗng một bàn tay túm áo tôi lôi lại.
– Mày đang mơ đấy!
“Bốp..!”
Tôi nẩy đom đóm mắt ngã vật ra sàn nhà sau cú đấm như trời giáng.
– Ối! – Đám con gái hét lên.
– Có đánh nhau! – Thực khách đang ăn xôn xao đứng dậy nhìn với ánh mắt hiếu kỳ.
Tôi gượng ngồi dậy, khẽ đưa tay quyệt vệt máu trên mép rồi định thần nhìn lại. Thấy có một người thanh niên cũng khá to cao, ăn mặc lịch lãm đang đứng chắn trước nàng, hắn quắc mắt nhìn tôi đầy vẻ giận dữ.
– Chủ quán đâu rồi? Chủ quán đâu! Ra đây! – Hắn hướng vào trong quát.
– Dạ dạ! – Anh Tuyền lập bập chạy ra, mặt tái mét.
– Ông bà chủ đi vắng rồi anh ạ, có việc gì vậy anh?
– Thằng nhân viên ở đây, là thằng này! – Hắn chỉ vào tôi.
– Nó giám cả gan sàm sỡ bạn gái tôi! Làm cô ấy sợ!
Tôi xây xẩm mặt mày, choáng váng. Nghe như có một quả tạ nặng ngàn cân đập mạnh vào ngực mình…
“Bạn… bạn gái ư???”
– Chắc là có sự hiểu lầm ở đây! Thay mặt cậu ấy chân thành gửi đến anh chị lời xin lỗi! – Anh Tuyền cúi gập người xuống.
– Hiểu lầm ư – Nhóm người đi cùng phía sau lại nhao nhao.
– Nhưng chẳng phải vừa rồi hắn cũng gọi tên Ngọc mà.
– Hình như hai người biết nhau thì phải.
– Có lẽ thế…
– Tất cả im lặng hết! – Gã thanh niên nạt lớn, rồi bước tránh sang một bên, quay lại nhìn nàng.
– Ngọc! Em có quen cậu ta không?
– Không! Em không biết người này! – Nàng vẫn nhìn tôi, nhưng không còn vẻ sững sờ khi nãy nữa, mà là một đôi mắt vô cảm.
Tim tôi nhói lên, rồi vết nhói từ đấy dần lan toả khắp toàn thân, như có hàng trăm nghìn mũi dao đâm xé da thịt…
– Vậy cậu giải thích sao đây hả anh bạn? – Gã thanh niên hất hàm nhìn tôi.
Tôi vẫn ngồi dưới đất. Mắt vẫn không rời khỏi nàng, chỉ mong tìm lại được một cái nhìn trìu mến yêu thương của ngày xưa… nhưng càng nhìn tôi lại càng tuyệt vọng hơn trước sự dửng dưng đến lạnh lùng của nàng… giấc mộng đẹp bỗng dưng trở thành một cơn ác mộng. Cuộc đời lại có những lúc trêu ngươi, đùa bỡn trên sự chịu đựng của con người đến vậy sao? Tim tôi nhức nhối… ngột ngạt quá… tôi cảm thấy khó thở…
– Kìa Hiếu! Trả lời người ta đi, là hiểu lầm thôi phải không? – Anh Tuyền sốt sắng.
– Dạ vâng..! – Cố nén lòng, tôi thở hắt ra. Rồi lầm lũi đứng dậy.
– Em xin lỗi! Em đã nhận lầm người! Vô cùng xin lỗi anh chị! Mong anh chị bỏ quá cho! – Tôi cúi gập người xuống lễ phép, cố ngăn những dòng nước mắt trực trào ra ngoài.
– Được rồi! Những ngày này không khí đang vui nên tôi cũng không muốn làm căng mọi chuyện, nếu là ngày bình thường chắc chắn tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu. – Gã thanh niên gật gù.
– Dạ vâng! Cảm ơn anh ạ! – Tôi vẫn cúi gập người xuống.
– Thôi nào vào đi mọi người!
– Đói lắm rồi!
– Dạ vâng mời anh chị qua bên kia ạ, để em kêu người xếp bàn cho anh chị – Anh Tuyền đon đả hướng dẫn khách. Rồi quay lai nhìn tôi gắt:
– Còn đứng đấy làm gì? Vào lấy Menu đi!
– Vâng – Không giám nhìn ai nữa, tôi lau vội mấy giọt nước mắt rồi quay vào trong.
– Anh làm sao thế? Sao lại hành động kỳ quặc vậy? – Cái Nếp nhìn tôi ái ngại.
– Anh quen cô gái xinh xắn đó hả? – Cái Thắm tò mò.
– Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nó làm sao mà quen được! Chắc thấy người sang bắt quàng làm họ – Thằng Kha bĩu môi nhìn tôi.
– Bị ăn đấm mà được ôm như vậy, tao cũng cam lòng – Thằng Tú lim dim mắt gật gù.
– Vậy mày ra mà ôm – Thắng Kha bật cười.
– Ấy! Nhưng mà gan tao không to bằng ku Hiếu nhà ta – Thằng Tú lè lưỡi.
Bỏ mặc ngoài tai tất cả, tôi bước tới cầm quyển Menu. Dường như lúc này mọi lời nói đều chẳng có chút nghĩa lý gì với tâm hồn đang rách nát và trống rỗng của tôi…
– Thôi để tao ra cho! Mày đừng có ra nữa – Thằng Tú bước tới, định giằng lấy quyển thực đơn.
– Buông ra! – Tôi quát lên, rồi quay lại lườm nó. Khiến nó sợ hãi lùi lại.
– Ờ… ra thì ra đi, làm gì mà bức xúc ghê thế?? – Nó khẽ nhún vai.
Mặc kệ những ánh mắt khó hiểu của chúng nó, tôi bước lại phía chiếc bàn nơi đám đông vừa vào ấy đang ngồi.
Có vẻ như mọi người cũng hơi ngạc nhiên khi thấy tôi bước đến. Nàng tuy vẫn cố tỏ ra thản nhiên, nhưng từ trong ánh mắt vẫn không thể giấu được vẻ bối rối… đương nhiên là chỉ có tôi mới có thể nhận ra được điều ấy mà thôi…
– Anh đẹp trai! Phải chi anh nhận lầm em thì tốt biết mấy – Một cô gái buông lời trêu trọc.
– Thôi đi mày! Người ta đang quê mà cứ trêu người ta hoài!
Tôi bước đến cạnh gã đàn ông lúc nãy cũng đang ngồi cạnh nàng.
– Cảm ơn quý khách đã ghé thăm nhà hàng chúng tôi! Xin mời quý khách chọn món ạ! – Tôi lẽ phép đưa quyển Menu cho gã.
Nàng không nhìn tôi, vẫn cố giữ thái độ bình thản, nàng nhón tay cầm lấy ly nước, nhưng không uống mà mân mê trong lòng bàn tay. Đôi mắt chăm chú nhìn ly nước. Có vẻ như sự có mặt của tôi khiến nàng căng thẳng lắm thì phải.
– Này anh bạn! – Gã thanh niên cầm lấy quyển Menu vừa xem vừa gọi tôi.
– Dạ…
– Ở đây có những món gì đặc biệt nhất? – Gã chăm chú lật quyển thực đơn rồi hỏi.
– Rau cải luộc, gà rang, cà ghém, muối lạc, và… tình yêu!
– Cái gì hả? – Gã trợn ngược mắt lên nhìn tôi.
– Có món “tình yêu” sao? Nghe lãng mạn quá – Một người trong nhóm khẽ reo lên.
– Thực đơn gì mà kỳ vậy? – Một vài người thốt lên.
Tôi chăm chú nhìn về phía nàng, nàng vẫn cúi nhìn ly nước, nhưng đôi vai gầy khẽ rung…
– Thằng này bị điên mất rồi! Này cậu gì ơi – Gã thanh niên ngoắc tay gọi anh Tuyền.
– Dạ dạ! – Anh Tuyền liền chạy lại.
– Nhà hàng cậu có định làm ăn nữa hay không? Sao lại cho cái thứ tâm thần này vào phục vụ vậy?
– Có vấn đề gì ạ anh?
– Từ nãy giờ nó toàn nói huyên thuyên – Gã bực bội gắt lên.
– Vậy ạ! Em xin lỗi ạ! Để em đổi người khác ngay cho anh! Tú ơi! – Anh Tuyền vừa nói vừa túm tay tôi lôi đi. Rồi khẽ gằn giọng.
– Mày hôm này làm sao vậy? Định nghỉ việc hay sao hả?
Tôi chẳng nói, cứ lầm lũi bước vào.
“Choang..!!” – Đằng sau có tiếng ly rơi vỡ.
– Ngọc..! Em làm sao vậy?
– Em không được khoẻ hả?
– Hay chị ấy trúng gió, thấy mặt chị ấy tái quá!
– Thôi chết! Quý khách cẩn thận mảnh vỡ, để em cho người ra dọn ạ. – Anh Tuyền buông tay tôi ra rồi chạy tới đó.
Tôi không giám quay người lại, hai bàn tay nắm chặt run lẩy bẩy, bậm môi cố ngăn tiếng nấc đang dồn ứ tắc nghẹn ở cổ.
– Nên đưa chị ấy về đã, em sợ chị ấy bị trúng gió!
– Uhm!
– Thôi dừng thực đơn lại nhé!
– Dạ vâng! Quý khách giáng sinh vui vẻ, có dịp lại ghé nhà hàng chúng em ạ!
– Ghé cái gì nữa, tự nhiên lại vào cái nơi quái quỷ này, mất cả vui!
– Dạ dạ…
– …
– …
– …
Từng tiếng ồn ào xa dần, lúc này tôi mới quay đầu nhìn lại, nhưng ánh mắt đã nhoà đi, từng dòng lệ nóng hổi tuôn dài trên má…