Phần 50
– Chỗ này thay đổi nhiều quá! – Nàng đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh ga.
– Cảnh vật thay đổi, nhưng hồi ức thì không. – Tôi đút tay túi quần ngoảnh nhìn làn đường ray xa hun hút, bỗng thấy một nhân ảnh chạy vụt qua mắt mình, chạy theo làn đường ray, thất thểu, mệt nhoài, rồi gục ngã…
– Hồi ức? Em không hiểu. Sao anh lại đưa em tới đây? – Câu hỏi của nàng xóa tan những hình ảnh dĩ vãng năm xưa đang hiện về trong tâm trí tôi.
Nhà ga ở thị xã thì lúc nào cũng chỉ lác đác một vài khách, chứ không tấp nập như Hà Nội. Nơi đây đối với nhiều người thì nó cũng chỉ là một địa điểm trung chuyển lên xuống tàu thôi, nhưng đối với tôi thì nó in dấu một kỷ niệm buồn mãi mãi chẳng thể nào phai nhòa được. Thực sự, đúng là tôi chẳng có định hướng gì cụ thể khi tới đây cả, trên đường về Hà Nội đi qua tự nhiên tôi muốn rẽ vào. Có lẽ, tôi đang muốn định nghĩa lại những xúc cảm của mình, bởi tôi biết cả tôi và nàng đều vẫn đang bị ngộp trong một mớ tâm trạng lẫn lộn không thể hiểu và nắm bắt được. Chúng tôi đang được ở bên nhau sau hơn hai năm xa cách và tạm bằng lòng với điều đó, còn mọi câu hỏi vướng mắc trong từng ấy năm cũng chẳng buồn suy xét nữa. Có thể tìm lại được những phút giây thoải mái, một chút cảm xúc như ngày xưa, sau cú sốc khi gặp lại nàng và trải qua những lúc tuyệt vọng thì tôi còn mong gì hơn nữa, tôi chỉ muốn ngày hôm nay nó cứ kéo dài mãi, dài mãi…
– Anh đang nghĩ gì vậy? Sao không trả lời em? – Tôi giật mình ngoảnh lại, thấy nàng khẽ nhíu mày. Tôi mỉm cười nói:
– Em còn nhớ bức thư em viết cho anh không, trước khi em vào Nam ấy?
– Sao không nhớ?
– Tại sao lại đột ngột như vậy? – Tôi quay sang nàng.
– Em cũng ngỡ ngàng đâu có khác gì anh, từ lúc em biết mình sắp phải xa anh tới lúc đi cũng chỉ gói gọn trong ba ngày ngắn ngủi, em mong được gặp lại anh chí ít là một lần thôi cũng được, nhưng ba ngày không thấy anh tới lớp, em nghĩ là anh muốn tránh mặt em… – Giọng nàng hơi nghẹn.
– Tránh mặt? – Nụ cười của tôi bỗng chuyển sang tê tái.
– Em muốn được gặp anh trước khi đi, muốn được nhìn thấy anh, không cần nói gì cũng được, chỉ cần nhìn thấy anh thôi. Mấy buổi học cuối em luôn nhìn về chỗ anh ngồi, luôn ngóng ra cửa lớp để hy vọng nhìn thấy anh tới, nhưng… – Nàng nức nở, nước mắt lưng tròng.
– Có nhiều chuyện khó thể nói hết được. – Tôi trìu mến đưa tay quệt những giọt nước mắt đang lăn dài trên má nàng, rồi nhẹ nắm lấy tay nàng đi về phía đường ray.
– Giá như em biết anh cũng nhớ em và muốn gặp em đến nhường nào? Ba ngày ấy đối với anh cũng là những ngày ác mộng kinh khủng. Tiếc là số phận trêu ngươi, tất cả những gì anh có thể làm được là chạy theo làn đường ray này và tuyệt vọng nhìn đoàn tàu dần mang em đi… – Tôi nói, đưa mắt nhìn, hình ảnh hai thằng thất thểu trong buổi chiều ảm đạm hôm ấy bỗng nhiên lại hiện về rồi nhòa đi theo những xúc cảm xót xa.
– Hôm ấy anh cũng chạy ra đây? Anh đuổi theo em ư? – Nàng thảng thốt.
– Thằng Sơn nó tới sớm hơn thì anh đã có thể gặp em rồi, giá như… – Tôi đang định nói tiếp thì nàng đưa tay chặn miệng tôi, rồi nàng ôm chầm lấy tôi, chẳng thể kìm được nữa, tôi cũng ôm lấy nàng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
– Hoàng tử mít ướt, đừng khóc nữa. – Chẳng biết nàng đang nói, hay là lời thì thào từ trong sâu thẳm tiềm thức của tôi vọng về, tôi chẳng thể phân biệt nổi nữa, đó là câu đầu tiên trong bức thư nàng viết cho tôi, bức thư ngày nào với những dòng chữ nhòe mực, nàng bảo tôi đừng khóc nhưng chính nàng cũng chẳng thể ngăn nổi những dòng lệ ấy.
Dịu dàng ôm lấy thân hình đang thổn thức của nàng, nhìn xa xa phía đường ray kia bỗng thấy chính hình ảnh mình ngày trước đứng đó và ngoảnh lại nhìn mình mỉm cười, rồi tôi hướng mắt về phía chân trời, nơi ấy đang có nhưng tia nắng le lói hiếm hoi của mùa đông chiếu rọi…
…
– Ai vậy nè??? – Thằng Hòa đầu tóc bù xù, ngó ra tròn xoe mắt.
– Bạn tao – Ngó điệu bộ của nó tôi suýt phì cười.
– Chào bạn, mình là…
– Rầm..!! – Nàng chưa kịp nói hết câu thì nó đóng sầm cái cửa lại, tôi với nàng nhìn nhau bối rối, thấy trong nhà loạt soạt và nghe tiếng Hòa hô hoán.
– Dậy dậy! Hiếu nó dẫn em nào về xinh lém!
“Bố khỉ, chắc nhà lại như cái bãi rác, và mấy ông lại đang bát ngát bao la” Tôi nghĩ thầm trong bụng, biết thế đã chẳng đưa nàng về đây làm gì.
– Có bạn gái mà giờ mới dẫn về đây ra mắt xóm sao? – Anh Long cách mấy dãy cũng ngoái ra nhìn, rồi cả cái Hồng cũng nhoai ra hóng, rồi lại thêm mấy cái đầu nữa thò ra thụt vào, xóm trọ đang yên tính bỗng xì xào huyên náo. Cứ như chuyện tôi dẫn bạn về chơi là một sự kiện trọng đại lắm không bằng.
– Không ạ! Em… – Tôi đỏ mặt gãi tai, quay sang nàng cũng đang đỏ mặt không kém.
– Hello bạn! Mình là Thanh. – Thằng Thanh chắc mới ăn vận lại quần áo chỉnh tề bước ra đon đả.
– Mình tên Ngọc, thấy Hiếu có kể chuyện về các bạn rồi, giờ mới được gặp – Nàng mỉm cười.
– Bạn vào nhà đi, trời đang rét mà! – Cu Hòa đang vuốt lại mái tóc, chắc vừa chạy vào vuốt nước, nên đầu bết lại vì mấy ngày không gội, lấm tấm toàn gầu, nom phát kinh lên được.
Nàng có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng cũng bước vào phòng, tôi bước theo, đi qua thằng Thanh thì nó ghé vào tai gằn thầm mấy câu:
– Con tó này, vãi thật, vớ đâu được em ngon thế, mấy hôm nay đi đâu…
Tôi chẳng buồn trả lời, lườm nó cái rồi bước vào kê ghế cho nàng ngồi. Vào phòng hôi như tổ cú, hằng ngày tôi quen rồi, nhưng bỗng hôm nay có sự hiện diện của nàng khiến tôi bối rối vô cùng, nhìn xuống gậm giường cơ man nào là quần áo bẩn hình như chúng nó vừa nhét vội nhét vàng xuống đấy, đảo mắt vào khu bếp vệ sinh thì một chồng bát cao như núi, vỏ mỳ tôm vứt vương vãi. Tôi thầm kêu khổ, biết thế điện trước cho chúng nó dọn dẹp thì đỡ ê mặt.
– Cuộc sống sinh viên nó lộn xộn vậy đó – Tôi gãi đầu chữa ngượng.
– Bọn tớ chờ Hiếu về giải quyết luôn một thể – Hòa bưng 1 cốc nước ấm ra đưa cho nàng rồi nhìn tôi nháy mắt.
– Giải quyết cái con khỉ, chúng mày ăn liên quan gì tới tao? – Tôi bực mình.
– Thì chẳng có lẽ tao với Hòa lại Solo với nhau à? – Thằng Thanh cười khà khà.
– Tao không biết! – Tôi ngoảnh sang nàng, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của nàng. Tôi liền phân bua:
– Bọn anh ở đây phân chia công việc bằng… đánh phỏm, ai thua làm tất!
– Hihi, thật á? – Nàng tủm tỉm cười ra vẻ thú vị lắm.
– Thì toàn thành phần lười như nhau mà! – Tôi bĩu môi nhìn 2 thằng bạn chết tiệt.
– Cả anh nữa hử? – Nàng liếc nhẹ sang tôi.
– Ờ thì…
– Không! Nó chăm lắm… hội nào cũng thua để được rửa bát mà! – Thằng Thanh cũng bĩu môi mỉa.
– Ai hỏi mày đâu! – Tôi lừ lừ nhìn nó.
– Ngọc quen Hiếu lâu chưa? Sao không thấy nó giới thiệu với bọn mình bao giờ? – Thằng Hòa quay sang hỏi nàng.
– Thì bọn tớ… – Nàng ngại ngùng.
– Quen lâu rồi, bạn học cũ của tao, nhưng cố ấy đang sinh sống trong Sài Gòn. – Tôi sốt ruột đỡ lời.
– Ai hỏi mà mày cứ đớp lời thế nhỉ? – Thằng Thanh được dịp trả đũa. Rồi nó tiếp tục phỏng vấn:
– Ngọc ra đây chơi à? Chắc vừa rồi ra xem Seagame hử?
– Ukm, mình ra xem, và kết hợp thăm họ hàng ở Hà Nội.
– Thế khi nào bạn vào?
– 28 Là mình lại bay vào trong đó, không xin nghỉ lâu được!
Nghe nàng nói vậy, bỗng dưng tôi thấy tim đập thình thịch, cảm giác hụt hẫng lại ùa về, vậy là chỉ cón 4 ngày nữa chúng tôi lại phải xa nhau rồi sao? Lần này thì biết khi nào gặp lại, nàng vào trong đó… với người con trai ấy… mọi chuyện sẽ thế nào??
– Hình như, nếu mình không lầm thì bạn là nguyên nhân gián tiếp khiến thằng này tông vào xe rác cách đây không lâu thì phải? – Thằng Hòa nhìn cả tôi lẫn nàng tỏ vẻ nghi hoặc.
– Tông vào xe rác… – Nàng khó hiểu quay sang tôi.
– A không… mày suy luận vớ vẩn! – Tôi đỏ dừ mặt. Nhớ lại hôm cổ vũ Seagame tôi chở nó, nhìn thấy nàng, không làm chủ được tay lái rùi bị xòe.
– Chuyện như nào vậy? – Nàng tò mò hỏi Hòa.
– Không có gì đâu em… nó huyên thuyên ý mà, ơ mà anh Kiên đâu rồi, nãy giờ quên mất! – Tôi lảng sang chủ đề khác.
– Phòng này có một ông anh nữa nhưng anh ý về quê có việc rồi, Ngọc có rảnh thì ở đây ăn cơm với tụi mình nhé, hôm nay ăn sớm còn lên phố đón Giáng Sinh chứ nhể? – Có vẻ như nhìn thấy vẻ khó xử của tôi nên thằng Hòa cũng chuyển luôn.
– Cảm ơn bạn, nhưng để khi khác, mình tới chơi cho biết thôi, giờ mình phải về có việc! – Nàng trả lời.
– Không ở lại ăn cơm rồi về được sao? – Tôi đưa mắt nhìn nàng khẩn khoản.
– Thôi anh, chị họ em gọi nhỡ cả chục cuộc chiều nay rôi, về sớm cho bác đỡ lo!
– Vậy từ hôm ấy tới nay em ở nhà bác à! – Bỗng nhiên tôi thở phào, thấy nhẹ nhõm hẳn.
– Vâng! – Nàng nhìn tôi trả lời.
– Thôi được rồi, vậy nhà bác em ở đâu anh đưa em về! – Tôi đứng dậy.
– Em ra đầu ngõ bắt taxi cũng được mà – Nàng có vẻ bối rối.
– Thôi để Hiếu đưa bạn về, trách nhiệm của nó mà – Hòa huých nhẹ tôi, ra hiệu.
– Nhưng… – Nàng ngập ngừng.
– Chả nhưng gì cả – Tôi kéo nàng dậy bước ra ngoài. Nàng ngoái lại:
– Bữa cơm hẹn khi khác nhé, chào hai bạn!
– Ờ thì không lúc này thì đành lúc khác thôi – Hòa cười đáp lại.
– Về nhé – Thanh nói với theo.
Tôi bước ra nổ máy, nàng cũng lên ngồi sau.
– Ơ về sớm thế! – Lại tiếng bác Long, tôi ngoảnh lại, cả dãy lại mấy cái đầu lố nhố ngó ra, độ hóng ở cái xóm này đúng là…
– Vâng, em chào mọi người ạ! – Nàng nhỏ nhẹ.
– Ui giời, kệ họ! – Nói xóng tôi vê ga phóng đi.
…
Cái lạnh se sắt của những đợt gió mùa không làm nguội đi không khí Giáng sinh trên khắp phố phường Hà Nội. Đi trong nội thành vào giờ này, dù trời chưa tối hẳn nhưng ta vẫn cảm nhận rõ một mua No – el đang tràn về trên khắp những con phố, những hàng cây và trên cả những khuôn mặt người hồng hồng rạng rỡ. Giáng sinh Hà Nội chưa bao giờ có tuyết và cũng không cần phải có tuyết. Cái lạnh đặc trưng ấy mới chính là bộ y phục tuyệt vời mà đất trời Hà Nội khoác lên để dự Giáng sinh. Từng làn gió đông, nếu ở trên nhưng cánh đồng sẽ dễ làm cho người ra phải run lên suýt xoa vì lạnh sau từng đợt, nhưng về đến thành phố thì nó lại mang một âm hưởng khác, lạnh một cách đặc biệt, có lẽ bầu không khí sôi động, háo hứng mong chờ đã khiến nó ấm lại. Cái lạnh ấy không phải là cái lạnh dưới 10 độ mà nó chỉ là cái lạnh khiến cho các cô gái chun mũi hít hà mùi ô mai gừng ấm nóng, thanh niên quây quần bên nồi lẩu bốc khói nghi ngút, nhâm nhi ly rượu nồng, và cái lạnh ấy khiến em bé nào ra đường cũng phúng phính đôi má hồng dễ thương, cái lạnh không làm cho các cụ lớn tuổi khổ sở vì đau nhức khớp mà vẫn có thể khiến họ cảm nhận được Giáng sinh cùng con trẻ… Trên những con phố, cửa hàng đã trang hoàng những cây thông, công chúa tuyết, ông già No – el. Đâu đâu cũng thấy vang lên những giai điệu rộn rã truyền thống của Giáng Sinh.
– Lâu lâu mới được thưởng thức bầu không khí này – Nàng có vẻ hào hứng.
– Ở đâu cũng có mà em!
– Trong Sài Gòn thiệt thòi hơn một chút vì không có cái lạnh như vậy, sự cảm nhận cũng không rõ rệt như ở nơi đây. – Nàng khẽ thở dài.
– Anh chẳng nhất thiết phải ở đâu, với anh nơi nào có em, nơi ấy có Giáng Sinh và cả mùa xuân nữa!
– …
– Sao em không nói gì vậy?
– Em cũng không biết nữa!
– Em có hối hận khi đã đi cũng anh 2 ngày qua không?
– Tất nhiên là không!
Tôi đưa tay ra sau cầm lấy tay nàng, đưa lên áp vào ngực mình.
– Anh biết mình còn phải đối mặt với nhiều thử thách phía trước, nhưng chỉ cần em luôn hướng về anh, thì anh nghĩ không gì là không thể vượt qua được…
– …
– Đến đầu ngõ kia là dừng lại được rồi anh! – Nàng rụt tay ra chỉ về con ngõ phía trước. Tôi ngoành vào, rồi đỗ xe.
– Để em ở đây được rồi! Anh về đi! – Nàng bước mấy bước rồi quay lại nhìn tôi.
– Không! Em đi trước đi, rồi anh về! – Tôi đúp tay túi quần, đứng tựa vào yên xe, nhìn nàng lưu luyến.
– Anh cứ đi đi rồi em về mà – Nàng nhíu mày.
– Trời tối rồi, em phải về hẳn thì anh mới yên tâm. – Tôi cứng giọng.
– Anh bướng bỉnh thật đấy! Kệ anh! – Nàng bực bội xoay người bước đi.
Tôi đứng nhìn theo nàng, bỗng nhiên hình ảnh ở đồn công an năm nào lại hiện về, 4 đôi mắt trẻ thơ chúng tôi nhìn nhau, mà chẳng biết đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau… giờ sau hơn hai năm, tôi lại phải đứng nhìn hình bóng năm xưa ấy đang dần vuột khỏi tầm mắt… xa nhau lần này, biết đến khi nào gặp lại…
Đi được một đoạn, bỗng nàng bần thần dừng bước, như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi quay lại nhìn tôi… từng cơn gió héo may khẽ cuốn đám lá khô xào xạc và cả mái tóc nàng… bỗng nàng ùa chạy về phía tôi. Thoáng một chút bỡ ngỡ, nhưng những yêu thương bỗng trào dâng cuộn sóng trong lòng không cho tôi lưỡng lự thêm một giây nào nữa, tôi cũng bước nhanh về phía nàng… đưa tay đón lấy… chúng tôi ôm chặt lấy nhau, mọi xúc cảm như vỡ òa… với tôi nơi đây không còn là phố xá ngột ngạt, mùa đông rét mướt nữa… chỉ có thảo nguyên và hồ nước cùng với những tia nắng đang về.
– Không phải lần cuối mình gặp nhau chứ… anh… Em không thể chịu nổi khi nghĩ về điều đó… em không biết phải làm sao… em!! – Nàng òa khóc nức nở.
– Tất nhiên rồi! – Tôi nhẹ vuốt mái tóc nàng.
– Lúc nãy anh chẳng nói đấy thôi, chỉ cần trái tim em luôn hướng về anh, mọi trở ngại giữa hai ta đâu thành vấn đề.
Nàng vẫn thổn thức trong lòng tôi, nhưng tôi biết nói gì hơn nữa, chẳng phải hạnh phúc đôi khi cũng là nhưng giọt nước mắt sao?
Bỗng có ánh đèn pha chiếu dọi về phía hai chúng tôi. Một chiếc xe ô tô đang đi vào ngõ, chúng tôi tam rời nhau để nhường đường cho xe đi, nhưng chiếc xe lại dừng lại. Rồi cửa xe mở, có ba người hai nữ một nam bước xuống, bước lại phía chúng tôi.
– Ngọc!! Đã về rồi sao? – Một người con gái cất giọng. Tôi nhận ra cô ấy đi cùng với nhóm nàng hôm trước ở nhà hàng.
– Chị..! – Nàng có vẻ bối rối.
– Lại là mày?! Em giải thích sao đây hả Ngọc? – Một tiếng nói hằn học cất lên.
Mọi người bước tới gần hơn nữa, tôi mới nhận ra người đàn ông vừa cất tiếng nói chính là Nhật Huy. Hắn trừng mắt nhìn tôi:
– Thằng chó đa sự này! Mày… – Chưa nói dứt câu hắn lao luôn về phía tôi.
– Không! Đừng… anh!! – Nàng hoảng hốt hét lên.
– Bịch!!! – Tôi đưa tay đỡ và nắm chặt cú đấm đang nhằm thẳng mặt mình. Rồi gạt ra.
– Bình tĩnh ông anh, không có lần thứ hai đâu, có gì cứ nói chuyện thẳng thắn! – Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
– Tao không rảnh nói chuyện với mày! – Hắn bực tức quay sang Ngọc:
– Em nói đi, em bảo em về thăm bạn gái học cùng lớp cấp 3 ở Phúc Yên, sao giờ lại đi với thằng này? Sao hôm trước em nói là em không quen nó?? Thảo nào lúc anh bảo đưa em đi thì em lại nằng nặc đòi đi một mình? Em nói gì với anh đây? – Hắn tuôn ra một tràng.
– Huy từ hôm qua tới nay lo lắng cho em lắm đấy, cả hai bác nữa? – Bà chị khi nãy lại cất lời, mắt nhìn tôi dò xét.
– Em xin lỗi chị! – Nàng nhẹ nhàng trả lời.
– Thế tóm lại là em đi đâu? – Chị ý nghiêm giọng chất vấn.
– Thì đúng là em về Phúc Yên thật! Tối qua em chẳng điện cho chị bảo ngủ lại nhà bạn sáng nay về rồi mà. – Nàng bối rối phân bua.
– Thế còn cậu này?? – Chị lại quay sang nhìn tôi.
– Em tên là Hiếu, em cũng ở Phúc Yên, và cũng là bạn cũng lớp với Ngọc ạ – Tôi lễ phép.
– Là bạn trai em! – Bỗng nàng cầm lấy tay tôi. Tôi sững người lại, tôi đang loay hoay tìm cách diễn giải hợp lý nhất cho nàng đỡ khó xử thì nàng lại nói ra luôn. Ngoảnh nhìn ba người kia đang trợn tròn mắt nhìn chúng tôi mà tôi chẳng biết phải làm sao cả!
– Em… – Gã kia mặt tím bầm lắp bắp không nói nổi nên lời.
– Em làm sao vậy Ngọc? Có biết mình đang nói gì không? – Giọng chị kia thảng thốt.
– Cậu ấy là bạn trai em từ hồi cấp 3, và bây giờ cũng vậy – Nàng trìu mến nhìn tôi.
– Cô… cô… Cô nghĩ cái gì vậy? – Nhật Huy đổi giọng, hắn gầm lên như con thú bị thương:
– Hôm trước thấy cô có biểu hiện không bình thường kể từ khi gặp hắn tôi đã sinh nghi, nhưng không ngờ cô lại có thể phũ phàng và trơ trẽn đến thế!! Tôi thật không tài nào hiểu nổi!? Cộ đã nhận lời yêu tôi mới chưa lâu mà giờ đã trở mặt, cô không biết là đang đùa với ai đâu!!!
– Nhật Huy!! – Nàng nhìn hắn thở dài:
– Em biết là có lỗi với anh, nhưng em không thể dối lòng mình được, ngay từ đầu em đã không hề yêu anh rồi. Em biết anh và già đình đã tạo điều kiện giúp đỡ bố em rất nhiều sau khi vào Nam, hai bác rất quý em, em biết. Em cũng rất quý anh, nhưng chỉ có vậy thôi, em nghĩ chính bản thân anh cũng hiểu điều đó mà!
– Tôi biết, nhưng tôi nghĩ chỉ cần tôi yêu cô là đủ, tại sao mới ra đây chưa đầy một tháng cô lại có thể..? Nó! Cái thằng này… là ai..?? – Gã gào lên rồi chỉ thẳng vào mặt tôi.
– Mọi chuyện rồi sau này anh sẽ hiểu! Em… em yêu người này, yêu anh ấy từ rất lâu rồi, bây giờ và mãi mãi về sau vẫn vậy, xin anh! Đừng làm em phải khó xử nữa – Nàng nghẹn ngào, hai hàng nước mắt tuôn trào trên má.
– Ông anh à! Em và Ngọc thực ra đã yêu nhau từ năm cấp 3, nhưng biến cố gia đinh Ngọc khiến chúng em phải xa nhau. Sau hơn hai năm đến giờ chúng em mới gặp nhau, mong anh hiểu và thông cảm cho Ngọc. Tình yêu mà không đến từ hai phía, chỉ là sự biết ơn, và vun vén của gia đình thì sẽ không bao giờ có được hạnh phúc – Tôi nhìn hắn dịu giọng.
– Câm mồm! – Hắn quắc mắt nhìn tôi:
– Cái loại khố rách áo ôm như mày không đáng để tao nói chuyện.
Tôi nghiến chặt răng, nắm tay run lẩy bẩy, không phải vì nàng thì tôi đã tương cho hắn mấy quả vào mõm rồi.
– Nói năng lịch sự đi anh, tôn trọng nhau một tí, em không phải chen ngang câu chuyện của anh, nhưng tình cảm của chúng em đã có với nhau từ trước khi quen anh rồi, anh lớn hơn tụi em nhiều, đã đi làm rồi, ít anh ra anh phải biết lý lẽ hơn chứ – Tôi cố giữ bình tĩnh.
– Em sẽ ăn nói sao với bố mẹ em và cả bố mẹ anh? – Nhật Huy chẳng thèm đoái hoài gì tới thiện chí nói chuyện của tôi, hắn tiếp tục dồn ép nàng.
– Anh à, cảm ơn anh đã quan tâm em rất nhiều trong thời gian qua, nhưng em mong sự quan tâm ấy hãy như là một người anh trai, mong anh hiểu cho! Còn về phần bố mẹ tự em có cách giải quyết, cuộc sống tương lai của em không phải là một cuộc trao đổi – Xiết chặt tay tôi hơn, nàng nhẹ nhàng giãi bày, nhưng thái độ dứt khoát.
– Ngọc!!! Em mới đi xa về chắc mệt rồi, thôi vào nhà nghỉ đi, mọi chuyện sẽ nói sau! Anh Huy vô nhà ăn cơm luôn nhé – Chị Ngọc cố gắng lảng câu chuyện sang hướng khác.
– Thôi khỏi! Giờ anh đi có chút việc. – Nhật Huy nói, mắt vẫn không rời hai chúng tôi.
– Chuyện này giờ không bàn nữa, nhưng tôi nói để cho cô biết, cô mà không thuộc về tôi thì cũng chẳng thuộc về thằng nào cả! Hiểu chưa… – Nói xong hắn xoay người bước lại ô tô.
– Mày..! – Tôi rít lên qua kẽ răng, định lao tới hắn nói chuyện phải trái thì nàng níu tay tôi lại, nhìn tôi lắc đầu. Nhật Huy lên xe lùi lại và phóng vụt đi. Không khí nặng nề bỗng bao trùm.
– Về thôi em, kẻo hai bác đợi cơm – Bà chị kéo tay nàng bước đi.
– Ngọc..! – Tôi dảo bước theo định nói gì với nàng, nhưng chẳng biết nói sao cả.
– Câu về đi! Nơi này không dành cho cậu đâu – Chị ấy liếc tôi, rồi lại kéo nàng đi tiếp.
– Anh cứ về đi! Em không sao… Có gì em sẽ nhắn tin sau! – Nàng quay lại trấn an tôi rồi mất hút vào sau cánh cổng.
Tôi cứ đứng nhìn theo, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Có lẽ giờ mới thực sự bắt đầu… Tạm tự nhủ với lòng vậy tôi lên xe phóng đi, trời tối hẳn, gió bắt đầu rít mạnh hơn, như dự báo những bão bùng phía trước đang sắp tới…