Phần 51
– Nghĩ gì thế cu? Không ăn đi – Thằng Hòa vừa nhồm nhoàm nhai, hất hàm nhìn tôi.
– Tao không đói lắm. – Tôi ngồi chống đũa trầm ngâm. Lúc này còn tâm trạng nào mà ăn nữa.
– Từ lúc mày về cứ kiểu gì thế, tưởng được đi chơi với người đẹp thì phải yêu đời hơn chứ?
– Không có gì đâu! Chỉ là tao mệt, vậy thôi! – Tôi uể oải nói.
– Thế tối nay có rủ bạn ý đi chơi Giáng Sinh không? Thằng Thanh nó lượn từ chập tối với con vợ nó rồi đấy.
– Tao không! Ở nhà với mày cho mày đỡ buồn! – Tôi cười.
– Ơ hay! Lát tao cũng lượn rồi – Nó vênh mặt.
– Đi một mình làm gì, chán chết!
– Ai bảo tao đi một mình hả???
– Đừng có rủ tao đi, tao ở nhà đắp chăn cho sướng!
– Ai bảo tao rủ mày đi!? – Nó gân cổ lên.
– Anh Hòa ơi, xong chưa… – Bống tiếng cái Hồng gọi với sang.
– Đợi anh chút, xong ngay đây!
Tôi sững người ngạc nhiên, rồi gật gù nhìn nó dò xét:
– À thì ra mày… bố cái loại..??
– Thì làm sao… hả… làm sao?? – Nó cười ha hả, và nốt miếng cơm, rồi nhảy lên giường lúi húi thay đồ.
– Từ bao giờ thế, sao tao không biết nhẩy? – Tôi nhìn nó hỏi.
– Mày thì biết cái quái gì, có người yêu thì cứ im ỉm, nên tao cũng vậy thôi à! – Nó vớ chìa khóa, quàng vội cái khăn rồi chạy ra cửa, ngoái lại nhìn tôi:
– Không đi đâu thì dọn dẹp rửa bát hộ bạn, tiện thể thanh lý luôn chậu quần áo càng tốt, lát bạn về bạn mua quà cho.
– Tao đếch thèm!
– Thế thì ra mua bộ bài mới đi đợi tao với thằng Thanh về nhá… hehe… – Nói xong nó phi xe ra cổng đón cái Hồng.
Tôi cũng quẳng đôi đũa lên mâm, rồi phi lên giường chùm chăn vớ ngay lấy cái điện thoại, mở ra soi tin nhắn, nhưng rồi lại thất vọng, từ lúc về tới giờ nhắn cho nàng mấy tin mà chẳng thấy hồi âm gì cả, lo quá. Mấy lần định gọi nhưng lại thôi, sốt hết cả ruột, thi thoảng có báo tin đến lại mừng mừng tủi tủi mở ra, nhưng rồi toàn tin tổng đài, hoặc tin chúc mừng của mấy đứa bạn, người mong đợi nhất thì chả thấy đâu. Chả biết có chuyện gì không nữa!!!
Bỗng có tiếng chuông điện thoại báo cuộc gọi đến, tôi lại khấp khởi nhìn, nhưng lại chẳng phải nàng, là số nhà mình:
– Con nghe đây mẹ ơi!!
– Làm gì mà mấy hôm nay không điện thế?
– Con cũng bận quá, dạo này đang phải làm mấy chuyên đề cơ!
– Bận thì cũng phải điện về xem mẹ mày sống chết thế nào chứ! – Giọng mẹ có vẻ bực mình.
– Hì, con xin lỗi mà mẹ!
– Thế cuối tuần này có về không con?
– Con chưa biết, chắc là có!
– Nếu mà bận quá thì để tết dương về cũng được!
– Vâng ạ.
– Thế thôi nhé!
– Khoan đã mẹ ơi… con bảo..? – Đang định nói thì tút tút đầu dây, mẹ lúc nào cũng vậy, toàn chưa gì đã dập máy rồi. Tôi đang định hỏi mẹ về vấn đề đấy, mà giờ cũng chẳng biết nó còn quan trọng nữa hay không..?
Lại có tiếng chuông reo… lần này chắc là nàng rồi, chẳng cần nhìn tôi bấm máy nghe luôn:
– Em à! Sao giờ mới gọi!!
– Em… em cái gì!? Sao mấy hôm nay mày nghỉ thế? Không đi làm à – Là giọng thằng Tú.
– À… ờ!! – Tôi nhìn lại số thấy là số máy bàn của nhà hàng, liền chuyển giọng mệt mỏi:
– Tao ốm mấy hôm nay, hôm qua điện xin phép anh Tuyền nghỉ rồi cơ mà!
– Ốm thật không… mẹ! Làm mấy thằng chạy bục cả mặt, ốm đếch gì mà khéo chọn ngày thế. – Nó gắt gỏng.
– Thì thời tiết mà… hụ… hụ… – Tôi giả vờ húng hắng ho.
– Em Nếp muốn hỏi thăm mày đây này, giữ máy nhé!
– Thôi thôi… tao mệt… máy tao sắp hết pin rồi… thế nhé!
Nói xong tôi tắt luôn. Quẳng máy lên giường bước ra ngoài cửa. Dãy nhà trọ vắng teo, chắc mọi người cũng đổ ra đường hết rồi, chỉ có thằng tôi đây là ngồi tự kỷ một mình thôi. Chẳng biết giờ này nàng đang làm gì nữa…
Có tiếng chuông reo, tôi ngán ngẩm, chắc lại cái Nếp nó thấy tắt máy nó gọi lại, rõ là bực mình, kệ nó, gọi chán rồi thôi ý mà. Tôi bưng mâm bát đũa ra giếng rửa, trời càng về tối càng lạnh ghê thật đấy, lại còn phải mó nước lạnh nữa, nếu như có nàng ở đây kể ra cũng đỡ biết bao, tôi khẽ cười thầm nhớ lại hôm qua hai đứa cùng rửa bát ở nhà bà. Có xa nhau, có ngại ngùng đi mấy chăng nữa, thì cái gì đến nó cũng sẽ tự đến thôi, lẽ tự nhiên của tình yêu là vậy! Chỉ cần ở bên nhau thì mọi cử chỉ, hành động theo bản năng của ký ức sẽ tự bộc phát, ấy là chân lý của yêu thương, của nhớ nhung, của hai trái tim dù xa cách bao năm nhưng vẫn luôn hướng về nhau. Có lẽ nàng cũng đã chiêm nghiệm ra điều đó, nên mới dũng cảm đối mặt với tất cả mọi chuyện, khiến tôi cũng phải ngỡ ngàng.
Tôi bưng mâm bát vào, thấy máy vẫn đang đổ chuông! Quái lạ, con dở hơi này làm gì mà hôm nay gọi dai như đỉa, nhà hàng đang nhiều việc lắm mà… hay là. Sực nhớ ra, tôi lật bật chạy vào, bỗng vấp phải bậc thềm hẫng một cái.
– Chooanggggg..! – Chồng bát rơi xuống vỡ tan tành. Tôi ngã sóng soài, nhăn nhó, may mà không chống tay vào mảnh vỡ nào, mặc kệ tôi nhao đến vồ ngay lấy máy. Cuộc gọi vừa dứt, xem lại thấy 7 cuộc gọi nhỡ, đúng thật là nàng rồi!!! Tôi bấm gọi lại ngay và luôn:
– Anh đây, anh đây!
– Làm gì mà em gọi mãi không nghe thế! – Giọng nàng có vẻ dỗi.
– Thì anh cũng nhắn mấy tin có thấy em trả lời đâu, nên anh đi rửa bát! – Tôi cũng trách lại.
– Hihi, lại thua bài đúng không?
– Không, hôm nay anh rửa tình nguyện cho chúng nó đi chơi Giáng Sinh – Tôi liếc nhìn đống bát vỡ ngổn ngang lè lưỡi.
– Lúc nãy anh nhắn tin, thì em đang phải ngồi nghe 2 bác giáo huấn! – Nàng thở dài.
– Vậy sao? Em có bị mắng không? – Tôi tỏ vẻ lo lắng.
– Có chứ sao! Cũng may là hai bác chưa điện cho bố mẹ em.
– Ukm, vậy tốt rồi!
– Nhưng sớm muộn bố mẹ cũng biết thôi!
– Vậy em định tính sao? – Tôi bống thấy hoang mang.
– Em chưa biết, khi đó hẵng hay… mà anh không đi cùng các bạn sao?? – Nàng lảng tránh sang chủ đề khác.
– Chúng nó đi có người yêu, chẳng có nhẽ anh lại đi cùng được à? – Tôi thở dài thườn thượt.
– Có buồn không?
– Buồn chứ sao không?
– Lên Nhà Thờ Lớn Hà Nội đi, em đang ở bờ hồ nè.
– Sao em lại được đi thế? – Tôi ngạc nhiên.
– Đi cùng gia đình bác mà!
– Còn gã kia đâu? – Tôi dò xét.
– Em không biết nữa, giờ… em không muốn nghĩ tới nữa… – Nàng ngập ngừng.
– Nhưng mà… điện cho anh không sợ mọi người biết sao? – Tôi ái ngại.
– Ngốc ạ, phải chui vô nhà vệ sinh công cộng mới dám điện cho anh đấy, thôi lên đi, ở chỗ nào lát em nhắn tin. – Nàng sốt sắng giục.
– Được anh lên ngay…
– À nhưng mà này… mình không tiếp xúc với nhau nhé!!
– Nghĩa là sao? Anh không hiểu? – Tôi chột dạ.
– Trời, em phải chạy vào đây mới nói chuyện được với anh thì mình làm sao ở cạnh nhau được… Bác em vẫn chưa hết giận em mà!
– Thế thì như nào? – Tôi cũng chả hiểu ra làm sao nữa.
– Anh cứ lên đấy, đứng chỗ nào để em nhìn thấy anh, anh nhìn thấy em… vậy là đủ rồi! – Nàng thỏ thẻ.
– Vậy sao? – Tim tôi bỗng thắt lại.
– Anh không muốn nhìn thấy em sao? – Nàng có vẻ thất vọng.
– Không phải, được rồi, anh lên, anh lên ngay. – Tôi gạt đi mọi suy nghĩ trong đầu, mới tầm này năm ngoái tôi từng ước có thể đi cả nghìn cây số để được nhìn thấy nàng trong một phút giây, vậy giờ này còn mong gì hơn nữa. Mọi khó khăn chỉ mới bắt đầu mà… ôi, từ chập tối đến giờ không gặp, mà nhớ… nhớ không thể chịu nổi nữa rồi.
Tôi vội khoác tấm áo rét, đi giày rồi quàng khăn vào, quét tạm đống bát vỡ vào góc nhà, rồi phi ra ngoài ngõ bắt xe ôm.