Phần 60
3 tháng sau.
Bẵng đi một khoảng thời gian, tôi đã bắt đầu quay lại cuộc sống thường nhật, đi học và làm thêm. Phòng đón nhận thêm thành viên mới là Lâm, bạn cùng lớp với Hòa, quê ở Hà Tây, 4 người thì hơi trật trội nên chúng tôi phải chuyển qua phòng khác cũng ở khu đấy nhưng rộng rãi hơn và có cả gác xép, Lâm tính tình hoạt náo, lại quan hệ bạn bè rộng nên suốt ngày lượn lờ, nó dường như chẳng mấy quan tâm đến chuyện học hành cho lắm. Vì với cái cơ ngơi xưởng gỗ lớn tại nhà thì tương lai của nó đã được định đoạt sẵn rồi, xuống Hà Nội học chủ yếu là để thoát khỏi sự quản lý của gia đình, thoải mái với những cuộc ăn chơi trác táng. Tính nó hào phóng, sống cũng hay, nên cũng mau chóng hòa nhập với chúng tôi.
…
– Cái gì?? – Đang nhấp ngụm trà đá tôi tí bị sặc. Tròn mắt nhìn Hòa.
– May be bé cái mồm hộ tao cái! – Hòa lấm lét nhìn xung quanh rồi nạt nhẹ tôi.
– Mấy… bao lâu rồi? – Tôi sốt sắng.
– Tao không biết, thấy nó bảo tháng này chậm hơn tuần rồi! – Nó lo lắng.
– Đi khám chưa?
– Chưa, tao lo quá.
– Mà chúng mày mới yêu được có mấy tháng, làm éo gì mà nhanh thế?
– Thì, gần nhau, chịu thế quái nào được.
– Thế ra mấy lần hội cùng phòng về quê hết, cái Hồng ở nhà một mình mày mò sang tâm sự đến tận khuya hóa ra là…
– Ừ! – Nó cúi gằm mặt xuống.
– Sao không chia sẻ thông tin lẫn kinh nghiệm cho anh em với – Tôi nhìn nó tủm tỉm cười thú vị.
– Thôi, tao không đùa đâu! Giờ phải làm thế nào?
– Lúc cậu ăn thì chả hỏi ý kiến anh em, giờ mới hỏi thì làm được gì, tao biết đâu được.
– Tao… tao..! Giờ mày cho tao lời khuyên cái – Nó lo lắng.
– Ơ! Tao đã va chạm cái vấn đề này bao giờ đâu mà khuyên với chả nhủ, cưới thôi.
– Mày điên à! Tao với nó còn đi học, cưới cái gì?
– Thế thì tùy mày thôi, hỏi anh Long ý, bác ấy lớn tuổi chắc biết.
– Ờ! – Nó gãi gãi đầu tỏ vẻ chán nản.
Thực ra tôi cũng đâu có biết gì đâu, chuyện yêu quan hệ với nhau đối với chúng tôi thì cũng chẳng xa lạ, nhưng vấn đề bầu bí thì quả thực là giờ tôi mới gặp ngoài đời, còn chủ yếu đọc qua mạng, sách báo hoặc mấy kênh tâm sự trên Radio… oái ăm thay giờ thằng bạn tôi lại vướng phải, thế nên tôi còn bất ngờ và bối rối hơn cả nó.
…
– Ô hôm nay làm gì mà ăn muộn thế, lại còn thịnh soạn thế này nữa – Vừa bước vào phòng tôi nhìn cả phòng đang quây quần nhậu nhẹt.
– Em chào anh ạ! – Thấy một ông anh cũng đang ngồi dưới chiếu, tóc vàng, ăn vận rất sành điệu ra dáng dân văn nghệ sĩ, tôi liền lễ phép.
– Ừ, vào đây ngồi làm ly em! – Anh đon đả mời tôi ngồi xuống.
– Đây là anh Hùng, cùng quê với tớ – Lâm vừa đi vào bếp lấy bát ra đưa cho tôi, vừa giới thiệu luôn.
– Còn đây là Hiếu, ở Vĩnh Phúc, ở cùng tụi em anh ạ!
– Thôi thì Lâm nó vừa giới thiệu, anh với chú uống với nhau cái nhỉ!
– Vâng, em mời anh ạ! – Tôi nâng cụng với anh rồi cạn chén.
– Mấy lần anh qua chơi, cả phòng anh quen hết rồi, còn mỗi chú toàn đi học với đi làm cả ngày nên khó gặp quá, hôm nay rủ anh em làm bữa ăn đêm, thì anh mới diện kiến được chú.
– Chết, anh nói từ diện kiến làm em bớt mất 5 năm tuổi thọ rồi – Tôi cười cười, với chai rượu rót tiếp cho anh.
– Nào anh em mình đồng khởi cái đi! – Thanh nâng chén lên.
– Dzôôôô!!!
Rượu được mấy tuần, cũng đã nóng máy, anh em có dịp cà kê câu chuyện. Tôi mới biết anh ý đúng là dân văn nghệ sĩ thật, sinh năm 76 là cựu học sinh cao đẳng nghệ thuật múa trung ương. Nhưng giờ anh không đi diễn mà chuyển sang làm bầu sô, chuyên tổ chức những chương trình sự kiện nhỏ ở các phòng trà, quán cafe, tiệc cưới hoặc nhà hàng nhỏ ở Hà Nội và tỉnh lẻ. Tính anh rất xởi lởi và khéo nói chuyện, nên chẳng mấy chốc mấy anh em đã như là thân thiết từ lâu lắm rồi.
– Anh nghe thằng Hòa nó kể về thiên tình sử của chú! Khiến anh cảm phục quá! Chuyện của chú thuộc dạng hiếm có khó tìm trong thời buổi này đấy!
– Ấy! Bác lại trêu em rồi – Vừa nói tôi vừa đưa mắt lườm Hòa.
– Cách xa nhau như vậy, chắc chịu nhiều thiệt thòi lắm nhỉ?
– Dạ không! Tụi em vẫn nói chuyện qua mạng và gọi điện cho nhau suốt mà anh!
– Ý anh nói vấn đề khác cơ!! – Anh nhìn tôi nháy mắt.
– Vấn đề gì ạ?
– Thôi chuyện người lớn anh đừng đem nói với trẻ con – Lâm cười ha hả. Rồi với tay rót rượu.
– Trẻ cái sư cha mày – Tôi quay sang chửi nó.
– Anh nói thế mà cậu còn thắc mắc, chứng tỏ cậu chưa đủ trình để hiểu – Thanh được thể trêu tiếp.
– Thôi nào, nói nhiều, uống, uống… – Tôi đỏ bừng mặt, nâng ly khởi xướng lảng tránh vấn đề. Mấy anh em lại tiếp tục…
Rượu đã tàn canh, cả lũ đều say bí tỉ. Bát đĩa lúc nãy hẹn làm hội, giờ chẳng ông nào còn đủ tỉnh táo để dọn nữa thì hội hè cái gì, anh Hùng với thằng Thanh nằm vật ra giường gáy khò khò, Lâm với anh Kiên cũng lết lên gác xép ngủ, tôi với Hòa dải tạm chiếu xuống dưới đất, cuộn mấy bộ quần áo vào làm gối để nằm.
– Còn thức không? – Tôi lè nhè hỏi Hòa.
– Còn, đau đầu quá, có ngủ được quái đâu, chả biết ông Kiên mua rượu pha cồn hay sao ý – Nó uể oải đáp lời.
– Thế nó đã bớt sốc chưa?
– Giờ đỡ hơn rồi, hôm qua còn khóc suốt cả ngày, tao dỗ mãi không được.
– Ừ! Thôi cố động viên nó thôi! Tầm này giữ lại đứa bé thì làm sao học hành được, cố thì cũng khổ cả hai đứa mày.
– Thì đành vậy chứ sao, lúc ở chỗ phá, thấy mấy bà vào trước la hét. Nó suýt ngất mà tao cũng vãi cả đái.
– Thế cơ à? Từ giờ chừa nhé.
– Tao không biết – Nó thở dài rồi xoay lưng vào trong.
– Thôi ngủ đi – Nó bảo tôi.
– Ừ… – Tôi với lấy điện thoại, lúc nãy nàng gọi thì đang uống rượu, nàng bảo khi nào uống xong thì nhắn tin, tôi lại quên béng đi mất. Nhìn đồng hồ cũng đã gần 1h sáng, chắc giờ này nàng cùng ngủ rồi.
Thôi để sáng mai gọi lại vậy, chắc nàng không giận đâu…
Tôi hẹn lại báo thức rồi cũng chìm vào giấc mộng…