Phần 61
Bước vào giữa tháng 3, trời cũng đã ấm dần lên. Thi thoảng cũng có một vài đợt không khí lạnh tăng cường tràn xuống miền Bắc, nhưng không gây rét đậm rét hại nữa, người ta đã có thể cất dần những bộ áo rét to sụ để chuẩn bị cho những ngày hè ấm áp và năng động.
Tháng 3, thời điểm giao mùa có những yếu tố đặc biệt khiến cho ta cảm nhận được những cái đẹp rất riêng trong lòng Hà Nội:
‘Hoa ban nở rộ sắc tím phai.
Lộc vừng hoài niệm những năm dài.
Tán bàng cuối mùa còn sót lại.
Nhành sưa vương vấn nỗi nhớ ai..?’
Những cô thiếu nữ tuổi đôi mươi với tay đón lấy nhành hoa sưa e ấp, như tình con gái trinh nguyên, ủ vào đó vào những đam mê dịu ngọt và men say nồng nàn của mối duyên đầu.
Những cánh hoa sưa tinh khôi mong manh như tuyết trắng phủ đầy khiến Hà Nội bỗng trở nên lãng mạn và nên thơ hơn… Từng con phố nhẹ tênh, thong dong khẽ uống trọn cái cảm giác mơ hồ, êm ái của mùi hương dịu nhẹ, chỉ kịp thoảng qua trong gió vẫn còn đọng lại một chút hơi hớm mùa xuân… quyện nhẹ vào một cành sưa gượng nở vội trên cao, huyễn hoặc lòng những lãng khách về một mùa mới về, mùa tình đầy… mùa hoa sưa gợi lại những yêu thương, đong cho ta thật nhiều hoài niệm về một chiều ai đánh rơi nỗi nhớ.
Tôi đưa tay hứng lấy một cánh sưa đang rơi xuống, nhẹ nhàng và nâng niu, lòng bồi hồi những cảm xúc…
– Đang nghĩ gì vậy cu? – Lâm khuấy cốc caffe đá nhìn tôi hỏi.
– Mày có thấy hoa này đẹp không? – Tôi bần thần nhìn cánh hoa sưa trong lòng bàn tay, bỗng gợi nhớ tới người con gái phương xa…
– Không! Với tao vẻ đẹp nó nằm ở kia kìa – Nó hất hàm chỉ về phía hai cô nữ sinh mặc áo dài đang đứng tạo dáng chụp ảnh.
– Nói chuyện với mày chán chết – Tôi búng nhẹ cánh hoa lên, rồi cầm ly cafe lên nhấp một ngụm.
– Tao thấy mày thi thoảng cứ ngơ ngẩn như dở người ý, sống thực tế đi! Cứ mơ mộng nhiều hâm con mẹ nó người đấy!
– Kệ tao!
– Hay hôm nào đi chơi với bạn một buổi cho biết!
– Tao chẳng có thời gian đâu.
– Ôi giời! Nghỉ làm một hai buổi có sao đâu.
– Tao không thích.
– Mẹ! Mày lúc nào cũng nghiêm nghị như ông già tao vậy, thanh niên tư tưởng thế mau già lắm.
– Ờ, chả biết thằng nào già hơn thằng nào!
– Nói chuyện với mày khó chịu thật đấy… À tao bảo này!
– Gì? – Tôi quay sang nhìn nó.
– Anh Hùng đang rủ bọn mình thuê một cái nhà 4 tầng gần trường múa, có hơn hai triệu thôi, 6 anh em dọn về đấy ở cho thoải mái.
– Hả, nhưng tao ở chỗ này quen rồi, toàn anh em chơi với nhau lâu, chả muốn chuyển.
– Ôi giời, có cách xa mấy đâu, hơn hai cây số, lúc nào về thăm chả được.
– Mày đi mà hỏi hội kia, chắc chúng nó cũng không đồng ý đâu.
– Chúng nó ok hết rồi, mỗi anh Kiên sắp tới anh chuyển qua Gia Lâm với đứa em nên không ở thôi.
– Hả! Cái éo gì tao cũng biết cuối cùng là sao?
– Thì chúng nó bảo tao thuyết phục mày, nên hôm nay mới rủ mày ra đây trao đổi chứ.
– Nhưng…
– Có gì mà nhưng, anh Hùng cũng có xa lạ gì nữa đâu, về đấy ở hẳn căn nhà 4 tầng rộng rãi thoải mái, có phải sướng hơn rúc ở xó xỉnh kia không. Ở với anh ý thi thoảng lại được anh ý cho đi chơi theo đoàn diễn, được ngắm các em chân dài, còn gì bằng! – Nó cười cười vỗ vai tôi.
– Nếu chúng mày đã tự quyết với nhau thì còn hỏi tao làm gì.
– Ơ hay cái thằng này! Bọn tao tôn trọng nên mới hỏi ý kiến mày nữa chứ!
– Thôi tùy! Tao thế nào cũng được.
– Ờ, vậy coi như mày đồng ý rồi nhé.
– …
– Tính tiền chị ơi – Chẳng thấy tôi nói gì nó quay vào trong gọi thanh toán.
– Về thôi mày – Thấy tôi vẫn còn ngồi tần ngần nó liền giục.
– Ừ!!!
Tôi đứng dậy rồi cùng nó đi ra chỗ để xe, bỗng một cơn gió mạnh bất chợt ùa tới, kéo theo những cánh sưa rơi rụng xuống… như những bông tuyết trắng mùa đông…