Phần 64
“Huýt… huýt..!!”
Cuối cùng trọng tài cũng đã nổi hổi còi kết thúc trận chung kết Euro 2004 giữa Hy Lạp và Bồ Đào Nha. Hy Lạp đã trở thành tân vương của Châu Âu bằng bàn thắng duy nhất đến từ cú đánh đầu cận thành của Charisteas.
– Ôi giời!!! – Tôi giờ tay ôm đầu không tin vào mắt mình.
– Mẹ kiếp!! Áp đảo cả trận đấu, bao nhiêu cơ hội mà chả ghi được bàn nào, trong khi nó được hưởng mỗi quả phạt góc thì lại dzô – Hòa cũng bực tức lầm bầm.
Quả thật kết quả không phản ánh đúng thực tế thế trận, suốt cả trận đấu, Bồ Đào Nha áp đảo hoàn toàn. Hy Lạp chỉ duy nhất một lần được hưởng phạt góc nhưng chính từ pha đá phạt góc ấy của đội quân “Pirate Ship”, mọi chuyện đã được định đoạt. Phút 57, Basinas đưa bóng bổng vào khu cấm địa, Charisteas nhanh như cắt, bật cao hơn hẳn tiền vệ phòng ngự Costinha và đánh đầu cận thành chính xác mở tỉ số. Trong khi bên phía Bồ Đào Nha, những Simao, Rui Costa, Ronaldo hay Figo sẽ còn day dứt mãi không nguôi khi không thể tận dụng những cơ hội có được. Đặc biệt là pha xử lý thiếu tinh tế của C. Ronaldo ở phút 74 khi anh một mình băng xuống đối mặt với Nikhôngpolidis nhưng lại đưa bóng đi vọt xà từ cự ly chỉ khoảng 8m.
Vì cả mấy thằng đều khoái Bồ Đào Nha, nên thực sự rất chán nản với kết quả cuối cùng này. Trên màn hình là Cristiano Ronaldo ngôi sao mới nổi của bóng đá Bồ Đào Nha đang nhỏ những giọt nước mắt buồn thảm.
– Tắt mẹ tivi đi – Hòa với lấy điều khiển tắt phụt. Rồi cầm chai bia rót vào mấy cốc.
– Này cái thằng Ronaldo đấy trận này đá chán nhỉ, cơ hội ngon ăn thế mà không ghi được bàn – Lâm vừa xé mực bỏ vào mồm nhai nhóc nhách vừa nói.
– Em thấy thằng đấy còn lâu mới vươn tới được đẳng cấp của Ronaldo Brazil – Thằng cu em Thái cũng ngồi hóng vào.
– Ờ, thì hàng nhái lúc nào chả kém chất lượng! Thôi nào uống nốt đi rồi đi ngủ! – Tôi nâng cốc lên. Cả bọn cụng phát rồi uống, chả thằng nào thèm ‘Dzô’ đầy hào hứng như trước trận đấu nữa…
Men bia cũng đã ngà ngà, có 4 anh em mà cũng làm già nửa két, tôi với Hòa khật khưỡng lên phòng nằm, để mặc cho em Thái dọn dẹp.
– Này, đá kiểu phòng thủ rồi rình đớp trộm ý chán nhỉ? – Hòa có vẻ vẫn chưa hết ấm ức.
– Thì nó cũng là chiến thuật của người ta, thắng làm vua, thế thôi. – Tôi thở dài.
– Mà lâu lâu cậu có gặp anh Kiên với thằng Thanh không? – Chán chủ đề bóng nó chuyển sang chuyện khác.
– Anh Kiên thì tao vừa ngồi trà đá cách đây mấy hôm, còn Thanh thì gặp suốt, tao cũng là hội viên trong Hội Quán Chứng Khoán của nó mà!
– Thế mà không rủ mấy ông ý đến đây xem cho vui.
– Hôm trước tao cũng bảo, nhưng anh ấy bận. Còn thằng Thanh mày có thấy nó để tâm đến bóng đá bao giờ chưa?
– Ừ, thôi hôm nào có dịp về xóm rồi làm bữa nhậu rủ tất cả anh em.
– Ờ! Thôi ngủ đi.
– Ok.
Đã chếnh choáng sẵn nên hai thằng nhắm mắt cái là đã gáy khò khò rồi…
– *&%$#*& – Đang mơ màng bỗng điện thoại lại réo. Theo phản xạ tôi bật ngay dậy, chắc lại a Hùng với hội múa về rồi đây. Tôi uể oải đứng dậy, tranh thủ vào nhà vệ sinh tè cái, lúc nãy uống đầy một bụng bia nhưng buồn ngủ quá quên chưa xả bớt, mà lần nào cũng về muộn thế này, cho ông anh đợi chút vậy. Xong xuôi tôi bước ra với tay bật điện cầu thang rồi đi xuống.
– Ơ! Anh Hùng với Thúy và Yến đâu? – Nhìn thấy mỗi Mai đang đứng ngoài cửa. Hỏi vậy chứ tôi cũng chả ngạc nhiên lắm vì cũng đoán kiểu gì cũng lại đang nhậu rồi lên Bar, hoặc đi hát hò thôi, cái ngạc nhiên ở đây là thấy Mai hôm nay không tham gia.
– Hôm nay sinh nhật chị Thu, tớ thấy mệt mệt nên về sớm – Mai vừa nói vừa lúi húi cởi đôi xăng đan cao gót.
– Thế à? Thế lát có về nữa không? – Tôi vừa đóng cửa vừa hỏi.
– Tớ không biêt, chắc không đâu.
– Ừ!
– Tớ có làm phiền giấc ngủ của Hiếu không?
– Thì hôm nào chả vậy, quen rồi – Tôi đưa tay lên miêng ngáp.
– Hihi, mà chỉ có mỗi Hiếu là gọi được còn mấy người kia ngủ lúc nào cũng say. – Mai nhìn tôi cười tỏ vẻ biết ơn.
– Thôi đi lên đi, tớ tắt điện tầng 1 đây!
– Ok – Mai cầm túi rồi bước lên cầu thang, tôi tắt xong cũng bước theo sau.
– Cảm ơn Hiếu hôm trước đã sửa máy cho tớ nha!
– Không có gì đâu, bạn lại khách…
Đang ngẩng lên trả lời bỗng tôi im bặt cứng họng luôn, bởi đập luôn vào mắt là cặp đùi lấp ló sau chiếc váy đầm xẻ cách điệu cứ thập thò ẩn hiện sau mỗi bước chân uyển chuyển của Mai lên cầu thang, qua ánh điện lờ mờ nhìn thật sự… chà… rất khiêu khích… tôi đứng ngẩn tò te nhìn dần lên, nhìn đến vòng ba tròn trịa của bạn ấy qua chiếc váy bó sát thì tôi nhắm nghiền mắt lại không dám nhìn nữa, nghiến chặt răng, bóp mạnh vào tay vịn cầu thang.
– Hiếu còn đứng đấy làm gì, không đi lên đi? – Thấy tôi đứng như tượng Mai quay lại hỏi.
– À không!! – Tôi bối rối mở mắt ra.
– Tớ xuống lấy bình nước đã, Mai lên nghỉ đi, muộn rồi. – Tôi nói một cách miễn cưỡng, rồi lầm lũi quay trở xuống, bât điện tầng 1, bước lại chỗ bình nước rót một cốc tu ừng ực. Rồi đi loanh loanh đập đập tay vào trán. Bỗng thấy một bao thuốc với cái bật lửa để cạnh cái bếp ga du lịch, tôi liên cầm lấy.
Thấy trong phim, lúc căng thẳng người ta hay xài cái này, nghĩ vậy tôi liền cầm lấy rồi mở cửa, bước ra ngồi bệt xuống thềm, rút châm một điếu.
– “Có thấy gì đâu nhỉ?” – Tôi lẩm nhẩm, thực ra tôi có biết rít đâu, khói chỉ vào mồm ngậm cái rồi thả ra luôn, vì thấy cứ lờm lợm. Thế này mà bọn thằng Lâm với anh Hùng với mấy thằng nhảy Hip – Hop suốt ngày hút được mới tài chứ, có cái quái gì đâu. Nàng mà biết mình tập tọe vớ vẩn thế này chắc la mình chết, nhưng hút điếu chắc cũng chả ảnh hưởng… tôi cười cười, rồi lim dim mắt rít tiếp, thể hiện phong thái như mấy anh chàng lãng tử Hồng Kông.
– Ơ! Hiếu cũng biết hút thuốc à – Giọng Mai bất ngờ vang lên phía sau khiến tôi giật thót người, hơi thuốc vọt luôn vào mũi và họng, tôi vật ra ho sặc sụa, mắt cay xè.
– Á à! Thì ra tập tành… – Mai phì cười, ngồi xuống vỗ vỗ vào lưng tôi.
– Trời, khuya rồi sao không đi ngủ đi? – Vừa dứt cơn sặc tôi quay lại tròn mắt nhìn, rồi lại mắt mũi trợn ngược thảng thốt quay đi ngay lập tức, lòng thầm than khổ… “Mẹ ơi, lần này là… váy ngủ cơ đấy..!!”
– Tớ xuống lấy lọ muối ớt.
– Tớ ngồi hóng mát chút – Tôi búng nửa điếu đang hút dở đi, rồi ngồi thừ ra, chẳng biết nói gì nữa.
– Lên phòng tớ ăn xoài đi! Mở cửa sổ ra gió lồng lộng luôn.
– Không, không, mấy món con gái tớ không khoái lắm. Cảm ơn Mai – Tôi xua tay.
– Ờ! Vậy tớ lên trước đây, ngủ ngon nhé. – Mai chào tôi rồi cầm lọ muối ớt đi lên.
Tôi khẽ thở dài, ngồi nghĩ ngợi bâng quơ thêm lúc nữa rồi cũng đứng dậy đóng cửa.
Bước lên phòng thấy Hòa vẫn ngủ say như chết, tôi cởi áo ra đi vào nhà tắm bật điện, chống tay lên bồn rửa mặt nhìn vào gương. Thấy khuôn mặt phờ phạc mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại có gì đó khang khác. Thực sự lúc nãy tôi cũng có một cảm xúc gì đó gợi lên trong lòng, trong người lại cảm thấy khó chịu như hồi mới dậy thì vậy. Chẳng lẽ mình lại nghĩ tới điều đó thật sao? Không phải chứ?
– Tệ thật… – Tôi lẩm nhẩm. Rồi với tay lấy vòi hoa sen mở xả nước lên đầu…