Phần 65
Thị trường chứng khoán mới du nhập vào nước ta được khoảng 3 năm, được kỳ vọng sẽ là cú hích lớn cho nền kinh tế Việt Nam và là đòn bẩy quan trọng trên con đường hội nhập kinh tế toàn cầu. Thời kỳ còn non trẻ, khái niệm về chứng khoán có lẽ vẫn còn khá lạ lẫm đối với đa số người dân, ngoài vàng, gửi ngân hàng, hay đầu tư vào những dự án kinh doanh, thì họ chưa biết cái “Định chế tài chính cao cấp” này sẽ có lợi gì cho túi tiền của mình. Chỉ có những doanh nhân có đầu óc mang tầm vĩ mô, những người được đi tu nghiệp đào tạo ở nước ngoài, những người được tiếp xúc với những nền kinh tế lớn trên thế giới, hoặc những chuyên gia, người làm trong ngành tài chính… mới có thể hiểu chứng khoán nó là gì, méo mó ra làm sao, và ngoài ra còn có lớp trẻ năng động, ấy là cánh sinh viên tụi tôi cũng đang mày mò.
Tôi đến với cái môn ngoại đạo này hoàn toàn là do thằng Thanh lôi kéo, ban đầu cũng chỉ là nó đưa một số tóm lược nhờ tôi viết bài rồi làm thơ để nó đưa vào diễn đàn, rồi dần dần tôi cũng thấy hay hay.
Thế là cũng mò lên Tràng Tiền học lớp cấp tốc về chứng khoán và thị trường chứng khoán, sau đó tham gia diễn đàn của nó với tư cách là một Admin, rồi cũng lao vào thử sức ở trang web đầu tư ảo VNstock, dù chỉ là tiền ảo thôi, nhưng cũng hồi hộp, cũng ôm đầu khi thấy những chỉ số đi xuống, khi những mã của mình đang đầu tư hiển thị mũi tên đỏ. Rồi vui sướng khi thị trường khởi sắc, số vốn ảo trang web cấp cho lúc đầu có tí ti lợi nhuận.
Ngoài diễn đàn, chúng tôi còn tổ chức Hội quán Chứng Khoán. Là nơi để sinh viên các trường, những bạn trẻ quan tâm và đam mê đến tài chính tụ tập giao lưu, chia sẻ những hiểu biết về nó. Sau đó Thanh mở quán caffe chứng khoán kết hợp với Internet sau khi chúng tôi rời phòng trọ ở Cầu Diễn như tôi đã nói ở trước, thời gian khoảng 1 tháng đầu tôi cũng phải chạy qua hỗ trợ nó liên tục, cùng nó tổ chức những buổi hội thảo nhỏ, rồi tiếp khách, hướng dẫn giải đáp cho những thành viên mới ra nhập.
Biết tôi đang tham gia tìm hiểu sân chơi này, mẹ khoái lắm, đơn giản vì chứng khoán với ngân hàng nó cũng có nhiều cái giống nhau, cũng là những hình thức đầu tư về tài chính, và với kinh nghiệm của người làm ngân hàng lâu năm, thì mẹ cũng tư vấn cho tôi được nhiều vấn đề, về các luật, điều lệ, tính thanh khoản… v… v… mẹ nhận định khoảng vài năm tới sẽ là năm của chứng khoán.
Tôi cũng chưa đủ tầm để nhận định hay tiên đoán gì cả, tính tôi thích là làm, đam mê là theo đuổi, chứ chưa xét việc tương lai, mà nếu có xét thì chứng khoán cũng không đến lượt, bởi mọi xây dựng tâm trí liên tưởng đến tương lai tôi đều dồn hết vào một người…
…
– Sao! Em mặc bộ này nhìn thế nào? – Nàng lùi lại, rồi xoay người. Chiếc váy màu hồng khẽ bồng lên.
– Đẹp!! Đẹp lắm – Tôi chống cằm nhìn qua webcam tủm tỉm. Rồi gõ trả lời nàng.
– Đẹp thật không đấy?
– Thật mà!
– Ôi giá như mà có anh đi cùng.
– Rồi sẽ có dịp mà cưng. – Nghe nàng nói vậy tôi cũng buốt ruột lắm chứ, nhưng biết làm thế nào được.
– Dạ! Thôi em đi đây, hình như chúng nó đang gọi dưới nhà!
– Đi nhớ về sớm nha! Anh đọc báo mạng thấy tình hình an ninh trong đó cũng phức tạp lắm.
– Vâng! Em biết rùi!
– Ừ! Khi nào về nhắn tin cho anh!
– Vâng, iu iu: X: X: X.
Nàng tắt webcam rồi thoát nick. Ôi, lễ hội ở trường tối nay nàng lại khiến cho bao cặp mắt ngẩn ngơ rồi, tôi thầm tự hào.
Mình có một báu vật quý giá đến vậy mà sao lại cứ phải manh nha những tư tưởng ấy nhỉ, bỗng nhiên tôi cảm thấy xấu hổ khi nghĩ lại nhưng suy nghĩ của mình mấy hôm trước. Cứ thế này thì thật không ổn chút nào, chắc mai ngày kia thu xếp về nhà, rồi về quê ngoại chơi ít hôm, dù sao cũng đang nghỉ hè mà. Tôi muốn rời xa những bon chen ngột ngạt này quá, với lại nghỉ hè đã gần hai tuần mà vẫn chưa thấy tôi mò về mẹ cũng đang la toáng lên rồi.
– Ê cu! – Thằng Hòa ngồi máy đối diện ngoái cổ lên gọi tôi.
– Gì thế!?
– Làm trận đi, thằng nào thua mai trả tiền ăn sáng – Nó rủ tôi oánh đế chế.
– Đợi bạn một chút, bạn viết nốt bài thảo luận này đã!
– Ui zời! Suốt ngày chứng với chả khoán, nãy giờ tao tưởng mày viết xong rồi? – Nó bĩu môi dè bỉu.
– Đang viết thì Ngọc online…
– Thế à, đâu, có chat webcam không bạn ngắm với. – Nó nhe răng cười.
– Tao lại đạp cho phát bây giờ!
– Mày không trả lời “có’hoặc’không” được à, mà cứ suốt ngày đe bao lực với bạn thế – Nó tiu nghỉu.
– Mày lúc nào cũng phải cho cái dép ngậm vào mồm thì mới bớt nói huyên thuyên – Tôi lườm nó.
Hồi cấp 3 thì có ông Sơn, lên đại học lại dính vào thằng bạn này. Hai ông giống nhau ở cái tính nói nhiều, ngắm gái, nhưng được cái sống nhiệt tình với bạn bè, thế nên trong phòng tôi với Hòa vẫn hay tâm sự chia sẻ với nhau nhất kể từ lúc tôi đến ở với mọi người sau khi rời khỏi nhà chú Phong.
– Thế làm gì thì làm đi – Nhanh bạn đợi.
– Đây, đậy, tí ti nữa thui.
Sau khoảng một lúc thì tôi cũng xong, soạn lại một lần nữa rồi gửi vào mail cho thằng Thanh.
– Chiến được chưa bạn ơi – Tôi gọi Hòa.
– Rồi, rồi, vào đi!! – Nó mừng rối rít.
– Ok.
– Mà thằng nào thua sáng mai trả tiền ăn sáng đấy nhé, nhắc lại không quên.
– Ờ, được thôi, tự nhiên có đứa mời ăn sáng, tội gì. – Nói xong tôi liền thoát nick rồi vào game.
– Random nhé, chưa biết thằng nào mời đâu.
– Ờ để xem!!!
…
– Ô làm gì mà dọn dẹp quần áo thế – Vừa lên phòng thấy tôi đang lúi húi dọn đồ cho vào balo, Lâm ngạc nhiên.
– Tớ về nhà ít hôm bạn ạ!
– Thế à, nghỉ hè ở dưới này ăn chơi nhảy múa, về làm quái gì?
– Thôi! Nghỉ không về bà già lại kêu.
– Sao không lấy lý do ở lại học thêm tiếng Anh như tớ với thằng Hòa ý, vừa có tiền lại đỡ phải vác xác về nhà.
– Nhà chúng mày còn có đông người, nhà tao có mỗi mình mẹ tao, dù thế nào cũng phải tranh thủ về chứ!
– À, ừ nhỉ! Thế về bao giờ xuống bạn?
– Tớ không biết nữa, có thể cũng tranh thủ tạt té về Phú Thọ thăm bà ngoại, ông vừa mất, về động viên bà tí.
– Ừ, nhớ xuống sớm nhé.
– Tớ đã bảo không biết mờ, mà thằng Hòa đi đâu rồi nhỉ?
– Chắc lại qua chỗ cái Hồng.
– Anh Hùng với thằng cu Thái cũng đi từ sáng à?
– Ừ.
– Thế chào mọi người giúp tớ nhé, bye cậu.
– Ok, bye.
Chào nó xong tôi bước xuống nhà, buộc balo vào xe.
– Ơ! Anh Hiếu đi đâu thế – Nhìn thấy tôi đang lúi húi dắt xe ra, cái Thúy trố mắt hỏi, Mai và Yến cũng đi theo sau, hình như họ vừa đi chợ về.
– Anh về quê em ạ! – Tôi gật đầu chào.
– Về nghỉ hè à anh? – Yến cũng sốt sắng hỏi.
– Ừ!
– Anh về lâu không?
– Anh cũng không biết, chắc khoảng vài tuần gì đấy!
– Eo ui lâu ghê, khổ chị Mai em. – Hai đứa nó bấm nhau cười khúc khích.
Tôi đỏ bừng mặt, khẽ liếc Mai. Thấy bạn ý cứ nhìn tôi chẳng biểu lộ cảm xúc, mà cũng chẳng nói gì cả.
– Thôi mình về, mọi người ở lại vui vẻ nhé – Tôi chẳng dám nhìn nữa, cũng chả dám nấn ná nữa, liền đề ga phóng đi.
– Vâng, nhớ mua quà cho tụi em nhá. – Thúy với Yến nói với theo.
– Ok luôn!
Tôi phi ra đến khúc cua đầu ngõ, tranh thủ ngoái lại, thấy hội kia vào nhà hết, Mai vẫn đứng nhìn theo. Quái, sao mọi lần gặp tôi toàn chủ động bắt chuyện mà hôm nay chẳng nói gì, cũng chẳng chào hỏi gì cả…
Con gái đúng là lạ thật đấy…