Phần 69
Cuối cùng thì buổi nhậu cũng đã kết thúc, chẳng biết là mấy giờ nữa, mặc dù tửu lượng cũng đã được tôi luyện, nhưng chưa bao giờ tôi lại uống nhiều đến thế. Rời khỏi nhà hàng, cả hội lại kéo nhau ra một quán Karaoke đã được đặt sẵn, mấy cậu Hip – hop thì nằm ngủ luôn tại xe cùng lái xe. Mấy em bên xiếc vào phòng Karaoke thì cũng ngồi gật gù, Thúy được Lâm dìu vào thì cũng nằm dài ra ghế, Mai cũng đã tỉnh tỉnh rồi, nhưng vẫn mệt, chỉ có Yến là vẫn sung, lên giao lưu hát hò với mấy anh kia, anh Hùng cũng say nhưng vẫn thể hiện được, Hòa thi thoảng góp vào một bài, Lâm thì ngồi phì phèo thuốc… Tôi ngồi dựa lưng vào thành ghế, mặt nóng ran xây sẩm, phòng đã kín rồi lại điều Hòa và khói thuốc nữa nên khó thở kinh khủng… tôi nhắm nghiền mắt, thở dốc…
– Mệt lắm à – Một bàn tay cầm cái khăn ướt nhẹ nhàng chấm lên mặt, tôi mở mắt ra.
– Cảm ơn Hiếu nhé! – Mai nhìn tôi nhẹ nhàng nói.
– Không, có gì mà phải cảm ơn – Tôi trả lời, rồi với cốc sinh tố cam uống ừng ực.
– Hiếu không hát à!?
– Thôi, tầm này thở còn khó nói gì hát với hò!
– Mệt quá thì ra xe nằm cũng được mà.
– Thôi, tớ không sao! – Khi nãy tôi cũng định nằm lại, nhưng có ông nào trớ ra xe mùi kinh tởm không chịu được. Nên lại vào, thế mà hội kia vẫn ngủ được mới tài chứ, chắc chúng nó vừa diễn xong mệt mà lại say quá rồi.
– Bài này của chị à? – Cái Yến với míc đưa cho Mai. Tôi nhìn lên màn hình, là bài ‘Ước gì’ của Mỹ Tâm.
– Ừ, chị xin – Mai với lấy mic, rồi bắt đầu hát.
‘Em đã sống những đêm trời có ánh trăng chiếu vàng.
Em đã sống những đêm ngoài kia biển ru bờ cát…’
Hay thế! Tôi bật ngồi dậy. Nãy giờ bị tra tấn kinh khủng với mấy giọng hát của các ông kia và cả thằng bạn Hòa với cái bà Yến nữa nữa đã mệt lại càng mệt hơn, chỉ có anh Hùng là còn được, giờ bỗng nghe Mai cất giọng, trong trẻo và ngọt ngào, khiến tôi phải chú ý… mà không chỉ có tôi, cả phòng cũng yên lặng để nghe bạn ấy hát. Chẳng biết có tâm sự gì trút vào bài hát đó không, nhưng nghe cảm xúc lắm, kể ra bạn ý làm ca sĩ cũng ổn đấy chứ, tôi vừa nghĩ vừa gật gù thưởng thức.
Mai hát xong, cả phòng vỗ tay phấn khích.
– Người đẹp hát hay quá!
– Có anh ở đây rồi, sao phải ước – Mấy ông nhao nhao lên.
– Bài tủ của chị ấy mà! – Yến cười nói.
– Ơ kìa! Hiếu, nãy giờ im quá – Đang nhốn nháo thì anh Hùng lại mời mọc tôi.
– Phải đấy, anh chọn bài gì đi em bấm cho – Yến quay luôn sang tôi giục.
– Thôi! Em hát dở lắm – Tôi gãi đầu.
– Hát hay không bằng hay hát mà cậu – Hòa đớp vào.
– Hiếu hát đi – Mai đưa mic cho tôi với ánh mắt thiết tha.
– Không, tớ có hát được đâu!
– Thôi mà thằng em, lần đầu tiên đi chơi với bọn anh mà cứ để mọi người phải nghóng nhỉ? – Anh Hùng vẫn chưa buông tha.
– Vâng! Thế thì… – Tôi quay sang Yến. Tự nhiên lại nổi hứng, có lẽ không khí thế này khó mà thoái thác được.
– Chọn anh bài “Nhớ gấp ngàn lần hơn” của Nguyễn Phi Hùng!
– Ok anh! – Yến cầm quyển danh mục bài hát rồi cầm điều khiển chọn luôn.
– Đây, lên hẳn đây cho máu – Anh Hùng lại kéo tôi lên bục.
– Thôi mà anh, em… – Tôi vừa nói vừa bị anh ý lôi xềnh xệch.
– Sau đây ca sĩ mới được khai quật Trung Hiếu sẽ đem đến “Nhớ gấp ngàn lần hơn”, mời các bạn thưởng thức. – Anh ý giới thiệu như ở trên sân khấu.
Tôi ngượng ngập định bước xuống thì tiếng nhạc đã cất lên rồi, thế là phải hát thôi…
‘Từ những năm tháng đã sống để lại gì cho anh.
Để lại những giấc mơ về em.
Từ những giây phút đánh mất anh vẫn còn tặng em.
Những gì tốt đẹp nhất của anh…
Sẽ không tiếc ngày tháng.
Sống bên cạnh em và ký ức vui buồn chung.
Làm sao quên nụ hôn ban đầu.
Những đêm trắng bước trong màn mưa…’
Tôi hát như dốc hết nỗi lòng, sẵn men rượu, lại đang nhớ… Ngọc ơi, liệu rằng em có biết…
‘Từng tháng năm sống bên nhau.
Nếu em được hạnh phúc.
Anh không tiếc hiến dâng đời anh.
Và những mộng ước mai sau nếu không chỉ là mơ.
Anh vẫn muốn vì em đợi chờ…’
Có lẽ giờ này này nàng đã ngủ say rồi, những ký ức đã giúp đưa nàng về lại bên tôi, và tôi luôn nguyện sẽ không bao giờ để vuột mất nàng thêm một lần nữa, dù có phải vượt qua bao nhiêu giông bão cuộc đời, tôi nguyện hy sinh tất cả chỉ mong luôn được nhìn thấy nụ cười xinh đó sau mỗi buổi sáng thức dậy, vì những giấc mơ đó, dù có phải đợi bao năm tôi vẫn đợi… vẫn chờ…
‘Thì làm sao nghĩ anh vẫn là anh, nếu những lời hứa thôi không chân thành.
Vì anh không khóc bao giờ, đâu có nghĩa trong anh thờ ơ.
Dù anh vẫn sống khi anh có em, hay vắng em mãi mãi.
Thì làm sao nghĩ anh sẽ đổi thay, nếu bỗng ngày mai em không thức dậy.
Vì em luôn thấy anh cười, đâu có nghĩa không giọt lệ rơi.
Người đàn ông trong anh nói không nhớ em, để mỗi ngày nhớ gấp ngàn lần hơn…’
Những giọt nước mắt trong tim luôn là những đau đớn nhất, vậy nên đôi khi nụ cười lại chính là thể hiện sự tận cùng của tuyệt vọng, nó giúp che giấu đau đớn, nhưng lại đào sâu hơn vết thương lòng, tôi chưa bao giờ nói là “không nhớ nàng”, bởi với tôi nỗi nhớ nó đã là mặc định trong tâm trí rồi…
Tôi hát xong, cả phòng im lặng giây lát rồi vỗ tay rào rào…
– Được đấy ông em!
– Chú hát thấm thế, đang thất tình à?
– Hay quá, tưởng ca sĩ đi cùng chứ – Một ông anh cầm cốc bia lên mời tôi.
– Không, bác mỉa em rồi! – Tôi đón lấy cốc bia.
– Chắc lần tới anh mời mày đi diễn luôn nhỉ – Anh Hùng cũng cầm ly lên.
– Anh Hùng trả cat – xe cho nó đi – Lâm cười.
– Nhớ em yêu à? – Hòa ghé tai tôi thì thầm.
– Nào đồng khởi cái chúc mừng Hùng mới khai quật thêm được một ca sĩ tiềm năng – Ông anh trong hội kia hô lớn.
– Dzô!!! – Cả nhóm cụng rồi nốc cạn.
Uống xong tôi đưa lại mic cho Hòa rồi bước lại chỗ ngồi. Mọi người lại tiếp tục hát.
– Anh Hiếu hát hay thế mà con Thúy nó vẫn ngủ như chết – Yến cười ha hả.
– Hay gì đâu, vừa tra tấn lỗ tai mọi người thôi mà. – Tôi cầm miếng dưa ăn cho đỡ lợm hơi bia vừa uống.
– Hay thật mà anh! Lát nữa lên thể hiện tiếp bài nào vui vui nhé, bài vừa rồi buồn quá.
– Ờ, thích thì chiều thôi.
– Công nhận là Hiếu hát cảm xúc quá, tâm trạng à? – Mai cũng quay sang dò hỏi.
– Không! Ý nghĩa hay hay thì hát thôi. – Tôi trầm giọng trả lời.
– Mai mời Hiếu một cốc nhé! – Mai cầm cốc lên.
– Ơ, uống rượu rồi uống bia nguy hiểm lắm – Tôi ngạc nhiên.
– Tớ cũng tỉnh rồi mà. Với lại khi nãy ngồi nhậu chưa uống với Hiếu!
– Ừ, nhưng uống ít thôi – Tôi cầm hai cốc bia san ra chỗ khác, rồi cụng với Mai uống cạn.
Có lẽ sau bài hát tôi đã có thể hòa nhập hơn, thế là cứ lên nâng bia uống cùng với mọi người rồi say xưa hát, không rụt rè ngại ngần nữa, tầm này cũng tây tây hết rồi. Lúc sau toàn chơi thể loại nhạc bốc cho máu lửa, người hát, người lên nhảy phụ họa. Tôi đang khoác vai bá cổ với anh Hùng, thằng Hòa và một ông anh nữa gào bài “Hãy hát lên”, thì bỗng thấy một anh bước ra chỗ Mai ngồi bắt chuyện, có vẻ như anh ta cũng say quá rồi, và nói mấy lời cợt nhả hay sao ý nên Mai tỏ vẻ khó chịu ra mặt, nhưng anh ta vẫn không buông tha… còn quàng tay qua cổ bạn ấy vít vào lòng… Mai sợ hãi đẩy ra rồi chạy vội ra đóng sầm cửa. Mọi người đang mải cuộc vui trong ánh đèn nhấp nháy nên cũng chả ai để ý, chỉ có tôi là theo dõi hết mọi diễn biến… tôi vội đưa mic cho Hòa rồi cũng loạng choạng chạy ra theo.
– Sao… sao thế? – Chạy ra tới cầu thang tôi mới đuổi kịp, vội cầm lấy tay Mai giữ lại.
– Hiếu… – Mai gục đầu vào ngực tôi nức nở.
– Thôi nào! Nói Hiếu nghe, có chuyện gì? – Tôi ngỡ ngàng giây lát rồi cũng ôm nhẹ bạn ấy, rồi vuốt tóc an ủi.
– Hiếu vào bảo anh Hùng về đi… muộn rồi! – Mai thổn thức.
– Gã đó… hắn ta xúc phạm Mai à?
– Hắn… hắn… tớ sợ lắm!! Tớ không vào đấy nữa đâu!
– Anh ta say rồi, với lại có tớ và mọi người nữa, không sao đâu mà.
– Hiếu giục anh Hùng về sớm đi! – Mai ngước mặt lên khẩn khoản. Nước mắt lăn dài trên má.
– Ừ, thôi được, vậy đứng chờ đây nhé!
Tôi đưa tay nhẹ nhàng lau khẽ những giọt nước mắt trên má bạn ấy, rồi bước vào trong. Mọi người vẫn đang hò hét nhảy tưng bừng, gã lúc nãy trêu trọc Mai thì đang gục xuống nôn.
Tôi cũng chả thèm kiếm chuyện với cái loại nát rượu giở trò linh tinh ấy nữa, ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ rồi bước lại chỗ anh Hùng thì thầm, anh ấy cũng mau chóng hiểu ra vấn đề, liền tế nhị bảo tất cả dừng cuộc vui, viện lý do chiều mai còn show nữa, cho anh em về nghỉ lấy sức, có lẽ cũng oải lắm rồi nên mấy ông kia cũng ok luôn, sau đó mấy ông gọi phục vụ lên thanh toán.
Tôi bảo Hòa với Lâm dìu Thúy ra xe. Chú lái xe chắc đã dọn dẹp chỗ nôn nên xe cũng đỡ mùi nhiều. Chúng tôi gọi mấy cậu hip – hop đậy để ổn định lại chỗ ngồi, anh Hùng quay lại chào mấy ông bạn rồi cũng lên xe, trở về Hà Nội.
Đã gần 3 giờ sáng rồi… mệt thật… xem xong giờ tôi cất điện thoại vào túi, rồi ngả tựa vào ghế… đầu vẫn ong ong, mặt mày choáng váng… có lẽ nên ngủ một giấc vậy… tôi nhắm nghiền mắt lại…
Bỗng một bàn tay mềm mại luồn nhẹ qua cánh tay tôi, rồi khẽ nắm lấy bàn tay tôi… tôi giật mình mở mắt ra… chưa kịp định thần thì Mai đã ngả đầu luôn vào vai tôi rồi…
Tôi sững người, định rụt tay lại… nhưng chẳng hiểu sao lại chần chừ… mùi hương con gái thoang thoảng khiến tôi ngơ ngẩn, bàn tay bạn ấy xiết nhẹ…
Tôi tập tạ mấy tháng nay, cử toàn 60 – 70 kg, lực tay vẫn tập hàng ngày, thế mà giờ lại cảm thấy vô lực, bủn rủn trong cái xiết mềm mại ấy. Tim tôi đập thình thịch, tôi cố ngoái nhìn kỹ thì thấy bạn ấy nhắm mắt, hơi thở đều đều…
“Chắc ngủ rồi” – Tôi nghĩ như vậy, và cũng không nỡ đẩy ra như đã làm với cái Yến lúc đi… Nên tôi cứ để yên… đầu óc lẫn lộn không biết mình đang suy nghĩ cái gì nữa…
Tôi thở dài rồi nhìn ra ngoài cửa kính xe… trong bóng tối, bỗng có ánh chớp nhập nhằng phía chân trời…
Sắp mưa rồi sao?