Phần 71
– Hiếu! Dậy, dậy, về tới nơi rồi – Là giọng của Hòa.
– Mưa to vãi, làm sao mang đồ vào mà không bị ướt đây – Anh Hùng than thở.
Tôi mở mắt ra, từng hạt mưa đang đập vào cửa kính xe lộp bộp. Đã về tới đầu ngõ rồi sao? Tôi ngoảnh sang, bắt gặp ánh mắt của Mai đang nhìn tôi với vẻ sững sờ.
– Ngọc là ai thế? – Cái Yến ngồi sau thắc mắc.
– Thằng này nó hay ngủ mê ý mà! Chắc vẫn chưa tỉnh rượu! – Hòa cười cười.
– Thái ơi! Mày chạy vào nhà cầm mấy cái áo mưa ra cho anh – Anh Hùng giục.
– Vâng! – Thái mở cửa xe rồi đội mưa chạy mất hút vào trong ngõ.
– Ủa! Đưa mọi người về hết rồi à anh? – Tôi nhìn lại, chỉ thấy còn mỗi nhóm của chúng tôi ở trong xe.
– Ừ! Về tranh thủ ngủ cái, mệt quá rồi – Anh Hùng vừa đếm tiền đưa lái xe vừa trả lời.
Thái chạy vào một lúc rồi trở ra mang theo 3 cái áo mưa.
– Ưu tiên chị em và đồ diễn, anh em mình chịu ướt tí vậy. – Anh Hùng vứt một cái áo cho Yến, 2 cái còn lại để bọc đồ diễn và đạo cụ. Bọc xong anh vứt cho tôi với Hòa mỗi thằng một bọc, rồi quay lại chào lái xe.
– Tối mai anh qua Đê La Thành đón nhóm mẫu trước cho em, rồi qua đây luôn nhé!
– Ờ!
Xong xuôi tất cả xuống xe, mưa mau thật! Con ngõ chưa kịp thoát, nước đã ngập đến cổ chân. Thúy, Yến và Mai phải tháo giày dép cao gót, đi chân đất, cả 3 cùng đội chung một cái áo mưa, thằng cu em Thái ôm đống gậy gộc mũ mão, anh Hùng ôm đầu chạy ù vào, tôi với Hòa mỗi thằng cẩn thận ôm đống đồ lội bì bõm theo sau…
– Này! Lúc nãy mơ mộng gì thế? – Hòa bất chợt hỏi.
– Có gì đâu!
– Tưởng cầm tay là xong rồi ai dè cậu lại nói lung tung, thế là hỏng hết đại sự – Hòa tiếc rẻ.
– Đại cái tiên sư cậu! – Tôi quay sang gắt gỏng nó.
– Làm gì mà cáu bẳn thế, tớ nhìn thấy hết rồi! – Nó nheo mắt nhìn đểu tôi.
– Thôi! Thôi, không nói nữa, đi nhanh kẻo ướt đồ anh Hùng lại chửi cho!
– Chết cha, quên mất còn đống đồ mới giặt phơi trên sân thượng – Bỗng nó sực nhớ ra, liền vội vàng nhảo bước nhanh…
– Ướt thì cũng ướt rồi, cẩn thận không rơi hết đồ của anh ý – Tôi nhắc nó, rồi cũng bước vội theo.
Đi có đoạn mà người ướt sũng như chuột lột rồi… tôi ngẩng lên nhìn trời…
Không phải mưa phùn sao..?
Giấc mơ khi nãy…
…
Cuối cùng thì mọi người cũng lê lết về tới nhà, ai cũng mệt mỏi và ướt nhoét, may mà đồ diễn không làm sao. Kệ cho anh Hùng cẩn thận giở ra kiểm tra lại, chúng tôi chạy lên phòng tắm rửa thay đồ cái đã.
Cái thằng Hòa khi nãy vừa nhớ đến đống quần áo phơi, thế mà về đến phòng tắm xong đã lăn luôn ra giường gáy khò khò rồi, vô tâm đến vậy là cùng. Bước từ phòng tắm ra, tôi vừa lau người vừa nhìn nó thở dài, kể ra cứ vô tư như nó cũng sướng thật…
Lau xong tôi mặc tạm cái quần đùi, rồi lên sân thượng lấy đồ xuống, cũng may mưa chỉ hắt vào ướt mấy bộ phơi ngoài cùng thôi.
– Ơ! Hiếu chưa ngủ à?
Tôi quay lại thấy Mai cũng đang mang cái giỏ đựng quần áo lên.
– Mình chưa, phải kéo tụi này xuống không thì mai lấy gì mà mặc! – Sực nhớ lại giấc mơ khi nãy, tôi đỏ bừng mặt lảng tránh ánh mắt của Mai.
– Ừ! Cũng may là không ướt mấy – Mai vừa nói vừa với quần áo bỏ vào giỏ.
– Hết mệt chưa? – Tôi hỏi bâng quơ, mắt vẫn không dám nhìn bạn ấy.
– Sao mà hết được! Chắc phải làm một giấc tới tận chiều quá.
– Ukm!
– Cảm ơn Hiếu nha!
– Về cái gì?
– Về tất cả, không có Hiếu hôm nay, thì…
– Ôi thôi! Bạn lại khách sao rồi! Lần sau ai mời không uống nữa là được. – Tôi vội ngắt lời.
– Nhưng mà toàn bạn bè làm ăn của anh Hùng, cũng khó – Mai thở dài.
– Thì nói thẳng với anh ý!
– Tại vì cũng thi thoảng thôi mà, nên cũng khó nói, nếu biết trước họ vớ vẩn như thế thì tớ đã xin anh Hiệp cho về cùng rồi.
– Do mình cả thôi. Không uống thì cũng chả ai ép, kệ anh Hùng, có gì giải thích với anh ấy sau.
– Ừ! Tớ cũng sợ lắm rồi!
– À mà Mai này!
– Sao?
– Lúc nãy tớ ngủ mơ ấy, thực ra…
– Thôi Mai đi xuống trước đây!
Chưa nghe tôi nói hết câu Mai đã vội ôm giỏ quần áo bước xuống nhà. Tôi đang định nói rõ ràng với bạn ấy mọi chuyện, nói thẳng ra là tôi có người yêu rồi để dứt khoát quan điểm, đỡ phải khó xử nữa. Nhưng có vẻ như là bạn ý không hào hứng lắm với thiện chí của tôi thì phải, hay là bạn ý cố tình lảng tránh nữa… Tôi cũng chẳng thể đoán biết được, tôi định gọi bạn ấy lại, nhưng nửa muốn gọi, nửa không. Nên tôi cứ đứng tần ngần nhìn theo…
Thôi kệ vậy, khi nào có dịp thì sẽ nói sau… giờ đi ngủ đã, mệt lắm rồi. Nghĩ xong tôi ôm đống quần áo, khép cửa rồi đi xuống.
Vào đặt giỏ quấn áo xuống, tôi ngồi thừ ra giường. Nhớ lại giấc mơ khi nãy, những rạo rực bản năng với Mai, những kỷ niệm, mộng mị nó đan xen nhau lẫn lộn, dù chỉ là giấc mơ, nhưng sự kích thích, bàng hoàng cùng với những nỗi đau vẫn đang giày vò tôi cả ngoài hiện thực…
Với lại khi nãy, lúc về vào tắm, cởi quần ‘nhí’ ra, tôi sửng sốt khi thấy lại cái thứ nước sền sệt quen thuộc như hồi mình mới dậy thì… Tự nhiên thấy cuộc sống nó hỗn loạn và chênh vênh thế không biết..??
Tôi đưa tay lên vò đầu, rồi lại với lấy điện thoại, lưỡng lự… Tầm này nàng cũng đang ngủ say, thôi để sáng mai gọi vậy… Nghĩ thế tôi lại quẳng điện thoại ra giường.
Nhìn thằng bạn đang ngáy ngon lành mà tôi thèm quá, nhưng sao người cứ tỉnh như sáo, đáng lẽ mình phải ngủ mê mệt rồi mới phải chứ??
Tôi khẽ thở dài, rồi bước xuống tầng 1, kia rồi, bao thuốc của anh Hùng vẫn yên vị chỗ đó. Tôi cầm lấy rồi trở lên phòng, mở toang cửa sổ ra rồi ngồi hẳn lên tựa vào khung cửa, rút thuốc ra châm hút, lần này không ngậm nhả nữa mà tôi rít thật, rít sâu… giờ chẳng có gì bấu víu nữa thì đành phải nhờ nó cho qua đêm nay vậy…
Mấy hơi đầu tôi ho nổ đom đóm mắt, nhưng dần dần phổi và cổ họng nó cũng tiếp nhận dần người bạn mới này, cảm giác nặng nề cũng vơi theo từng làn khỏi thuốc…
– Hiệu nghiệm ghê – Tôi khẽ lẩm nhẩm, cầm điếu thuốc đang đỏ lửa lên nhìn, rồi lại rít tiếp…
Trời đã lờ mờ sáng, mưa đã tạnh hẳn, tuy nhiên vẫn có một vài ánh chớp nhập nhằng từ phía xa…