Phần 72
– Cậu hút thuốc từ lúc nào thế? – Thanh nhìn tôi ngạc nhiên.
– Mới được mấy hôm? – Tôi ngửa mặt lên phả từng sợi khói mông lung vào khoảng không. Thấy đời vênh váo thế không biết.
– Sao bảo ghét mùi thuốc lắm mà?
– Sự đời yêu ghét, ghét rồi yêu nó vốn dĩ bình thường mà! – Tôi chống tay nhìn ra phía hồ Tây.
– Không phải đang có tâm sự gì chứ?
– Không… à mà cũng có!
– Cãi nhau với Ngọc hử?
– Không!
– Vậy chứ vấn đề là gì?
– Thôi, có nói ra mày cũng đếch hiểu – Tôi với lấy tờ “Đầu tư chứng khoán” đọc.
– Buổi hội thảo chuẩn bị đến đâu rồi? – Tôi chăm chú vào những dòng chỉ số, rồi hỏi nó.
– Chủ nhật tuần này triển khai – Nó cầm cốc cafe lên nhâm nhi.
– Này, thực ra tao vẫn chưa hiểu mày định hướng gì ở VNfinance?
– Thì vẫn là kênh giao lưu, chia sẻ thông tin hướng đến đối tượng sinh viên, rồi quan trong vẫn là các nhà đầu tư. Khi đã thu hút được một lượng thành viên đông đảo, thì có thể phát triển thành một sàn giao dịch online.
– Ý mày là một kênh OTC?
– Ờ đấy, nó là như thế, không ảo nữa mà là thật luôn!
– Nhưng mà tao nghĩ nên chỉ chú tâm vào một hai mảng thôi, ôm nhiều quá, loãng sự tập trung mà hiệu quả lại không cao. Hết quán net, cafe, rồi lại thêm cả thương mại điện tử, hội quán, tao thấy chưa cái nào ra tấm ra món cả.
– Đệch, thì cái nọ hỗ trợ cho cái kia. Mày cứ hỗ trợ bạn đi, sau này cậu sẽ là đồng sáng lập viên của Công ty chứng khoán mà bạn đang ấp ủ đấy.
– Lại còn thế nữa, viển vông vãi – Tôi bĩu môi.
– Cậu cứ chờ mà xem!
– Tao cũng chả ham hố đâu!
– Ơ hay, phải có tham vọng tí chứ, cậu muốn rút ngắn khoảng cách đến với em Mai Ngọc thì ít ra cũng phải có chỗ đứng nhất định, và quan trong nhất vẫn là tiền!
– Chúng tao đâu có nghĩ đến cái đó!
– Thế thì nghĩ đến cái gì? Một túp lều tranh hai trái tim vàng à? Cậu đang sống ở thời đại nào vậy? – Nó dè bỉu.
– Cũng không hẳn là như thế, tao chỉ đặt mục tiêu ở mức vừa phải, thực hiện được mới nâng cấp tiếp!
– Theo tớ thì mục tiêu trước mắt, cậu nên tuyên bố quyền sở hữu với em Ngọc đi – Nó nháy mắt.
– Nghĩa là sao? – Tôi chột dạ.
– Tớ nghe Hòa nói là thằng Huy nó đang mon men trở lại. Nó có lợi thế khoảng cách, sự gần gũi với gia đình Ngọc, nên không phải đơn giản đâu nha!
– Cái đó tao biết chứ, nhưng tao luôn tin tưởng ở Ngọc. Cô ấy sẽ không lung lay đâu.
– Sự đời biết làm sao được bạn! Cái gì mình chưa sở hữu thì vẫn chưa phải là của mình!
– Thằng điên này! Giảm sự trừu tượng giùm tao cái, nói chả hiểu cái mẹ gì!
– Đây nhé, quả táo trên cành, cậu bảo nó là của cậu, nhưng cậu vẫn để đó không hái, chờ nó chín. Nhưng trong khi cậu chờ đợi thì thằng khác nó hái mất thì làm thế nào, nó gặm luôn một miếng vào đấy thì cậu có cam lòng ăn nốt không?
– Hả! Vấn đề này… – Tôi ngập ngừng, giờ mới hiểu ý của nó muốn nói tới là gì.
– Cậu phải cắn một miếng đã, thì nó sẽ là của cậu!
– Nhưng…
– Nhưng cái gì nữa, cậu bao nhiêu tuổi? Ngọc bao nhiêu tuổi rồi? Thời buổi hội nhập, nên tình yêu nó cũng phải thức thời cho kịp với xu hướng chứ. Phải có một cái gì đó cơ bản làm nền tảng, và cái cơ bản ấy là sở hữu, không phải tình cảm mà thực tế hơn…
– Ý mày nói là thể xác?
– Đấy! Bắt đầu thông minh hơn rồi đấy – Nó vỗ tay.
Tôi trầm ngâm sau mấy lời đả thông tư tưởng của nó. Tự nhiên cũng thấy… có lý. Nhưng mà khoảng cách xa quá, biết khi nào mới được gặp nhau. Nhớ lại giấc mơ hôm nọ, nó như là một điềm báo vậy, như một lời cảnh tỉnh rằng nếu một trong hai chúng tôi đi lệch quỹ đạo của tư tưởng, thì muôn kiếp sẽ không bao giờ đến được với nhau…
Thực tế mà nói, dù cho tôi có mơ mộng tôn thờ lý tưởng yêu cao đẹp đến mấy thì sâu trong lòng vẫn tồn tại những bản năng của một thằng con trai đang ngấp nghé vào đời… vẫn có những ham muốn thầm kín chứ… mấy cái điều thằng Thanh nói nó như chạm vào nọc… khiến tôi không thể không suy nghĩ và đắn đo…
– Thôi về đi – Tôi đứng dậy.
– Ờ, cầm tài liệu này, viết hay vào nhá, hùng hồn vào. – Nó đưa tôi sấp giấy tờ.
– Ừ được rồi!
Tôi bước ra ngoài, một cơn gió heo may khẽ thổi đám lá lộc vừng bay xào xạc dưới chân. Vừa mới điện cho nàng hồi sáng mà sao giờ lại nhớ quá… không phải bởi mùa thu chứ..?
…
– Và bây giờ là bộ sưu tập “dạ khúc mùa thu” do nhà thiết kế Huy Hùng sẽ mang đến cho quý vị những trải nghiệm mới về một mùa yêu thương đong đầy những nỗi nhớ và hoài niệm, xin quý vị cho một tràng vỗ tay ạ – Anh Hùng nói xong liên đi vào hậu trường. Tiếng nhạc bắt đầu cất lên.
– Hường, Cúc ra trước! Hân với Dương chuẩn bị nhé.
Hai cô nàng chân dài với những bộ váy cách điệu sải bước ra ngoài sân khấu, gọi là sân khấu nhưng chính xác thì là một hồ nước với cái bục tròn ở giữa, chỉ có một con đường độc đạo duy nhất dẫn ra đó, và đấy chính là đường catwalk luôn. Khán giả ngồi xung quanh hồ vừa thưởng thức cafe vừa ngắm nhìn. Những bộ thiết kế có cái tên rất đẹp ấy thực tế lại toàn là đi thuê, hoặc anh Hùng cũng đặt may sẵn một đống ở nhà, đi diễn ở đâu là lại lôi ra. Tất nhiên là sẽ không lặp lại ở cũng một chỗ, và hình như lôi đi lôi lại mặc đi mặc lại cũng chả thấy anh ý giặt bao giờ, có bẩn mốc thì hiệu ứng ánh đèn mờ ảo cũng khiến nó trở nên lung linh hết.
– Mấy con mèo của em Thúy hôm trước vừa chui vào làm tổ ở đống quần áo ấy, em nào dị ứng lông mèo thì tối về tha hồ mà gãi – Hòa bấm tôi.
– Kinh quá! – Tôi phì cười. Nền công nghiệp thời trang của anh ấy đúng là bá đạo nhất quả đất.
– Em Dương nhìn xinh thật, sao không đi thi hoa hậu nhỉ? – Nó đưa mắt nhìn mấy em đang đứng lố nhố trong cánh gà chờ đến lượt.
– Cậu đi mà hỏi nó! – Tôi với ly sinh tố cam uống, chẳng mấy quan tâm.
– Mà không biết nhóm Mai hôm nay diễn ở đâu nhỉ?
– Đi mà hỏi anh ấy! – Tôi chống cằm dõi ra sân khấu.
– Lúc chiều cậu đi gặp Thanh tớ thấy có thằng nào đánh cả ô tô đến đón Mai đi chơi đấy!
– Ơ, mày nói với tao làm gì nhỉ? – Tôi bực bội nhìn nó.
– Thì tớ thấy nó thích cậu thật mà, hôm đi Sơn Tây về chả cầm tay tựa vào nhau ngủ còn gì?
– Ai tính lúc say!!
– Thế sao nó không cầm tay tớ? Tớ cũng ngồi cạnh mà!
– Tao không biết, mày nói ít thôi! – Tôi gắt lên.
– Kể ra cậu không ăn được thì cũng tiếc thật, phải tay tớ thì…
– Mẹ! Nhức đầu quá! – Tôi bực mình ngắt lời nó, rồi vùng vằng đứng dậy, cầm ly sinh tố ra chỗ khác ngồi.
Quái lạ, tôi đâu có thích Mai, nhưng nghe thằng Hòa kể lể mà sao tự nhiên thấy lòng bồn chồn và khó chịu thế nhỉ? Bỗng thấy hơi hụt hẫng… buồn cười thật…
…
– Alo! Anh nghe nè – Tôi bấm máy trả lời cuộc gọi của nàng.
– Sao giọng vẫn còn ngái ngủ thế? 9h sáng rùi đó.
– Ừ, thì vẫn đang ngủ mà.
– Thế thôi để anh ngủ tiếp nha!
– Trời, gọi người ta dậy giờ lại bảo ngủ tiếp, vui thế?
– Sao hôm nay không đi đâu mà ngủ nướng thế hoàng tử? – Nàng bỡn cợt.
– Không lát ra mạng gửi mail cho thằng Thanh thôi.
– Vẫn chứng khoán đó hử?
– Ukm!
– Có đam mê nó hơn em không?
– Giời ạ, hai thứ đâu liên quan gì đến nhau đâu, so sánh kỳ quá à!
– Chẳng biết, thấy dạo này lên mạng nói chuyện, toàn để em chờ rõ lâu mới thấy trả lời!
– Thế à, không nói làm sao anh biết mà rút kinh nghiệm chứ – Tôi cười xuề xòa.
– Thôi không sao, em trêu vậy thôi, cái gì nó chính đáng em không để bụng đâu tình yêu ạ!
– Vậy mới là Mai Ngọc của anh chứ – Tôi thơm chùn chụt vào cái điện thoại.
– Nè, đánh răng chưa mà đòi thơm?
– Vậy đợi anh đi đánh răng rùi vào thơm tiếp nha!
– Thôi khỏi, đợi lúc nào gặp nhau đi. Giờ nói chuyện đã.
– Ôi, đừng nhắc gặp nhau nữa, anh lại sốt ruột.
– Sao phải sốt ruột?
– Thì biết đến khi nào mới gặp – Tôi thở dài.
– Biết đâu đấy, cuối tháng này thì sao!
– Cái gì??? – Tôi ngồi bật dậy, tỉnh hẳn cả ngủ.
– Em nói lại anh nghe! – Tôi hỏi dồn dập.
– Ý, làm gì mà nôn nóng thế! – Nàng cười.
– Không đùa đâu, em nói lại đi, cuối tháng này là như nào?
– Như thế chứ còn như nào nữa! – Nàng tỏ vẻ bí ẩn.
– Em nói rõ ràng giùm anh đi, ghét thế không biết.
– Ghét thì thôi vậy, người ta cúp máy nha!
– Ấy đừng, thôi mà – Tôi rối rít.
– Ghét nữa không?
– Không mà, em nói lại anh nghe đi!
– Có thể cuối tháng này em sẽ ra Hà Nội khoảng 3 hôm!
– Thật sao… – Tôi đứng dậy chân tay bấn loạn lên.
– Thật!
– Em ra có việc gì? Mà đi cùng ai?
– Ra chơi thôi! Em đi một mình.
– Anh có nghe lầm không đấy? Bố mẹ cho đi à!
– Tất nhiên bố mẹ sẽ không cho đi!
– Ơ! Vậy thì làm sao em đi được? – Tôi thắc mắc.
– Em có cách của em – Nàng cười bí hiểm.
– Ô, cách gì thế?
– Em chưa nói đâu, mà đừng mừng vội nhé, chỉ là dự tính thôi, khi nào chắc chắn em mới báo cụ thể!
– Thôi mà, phải chắc chứ, đừng làm anh cụt hứng.
– Kệ anh đấy!
– Cuối tháng, em hứa rồi đó…
– Nè, vẫn cái kiểu dồn ép người ta, biết thế đã không thèm nói – Nàng phụng phịu.
– Thôi được rồi, nhưng em sẽ không muốn làm anh thất vọng phải không?
– Ukm…
– Ôi! Yêu quá – Tôi lại thơm tiếp vào điện thoại.
– Thôi, nghe kinh quá, đánh răng rồi ăn sáng đi chàng!
– Tuân lệnh! – Tôi nghiêm giọng.
– Gì mà trịnh trọng thế?
– Anh không biết, hôm nay em là bà hoàng, là cô tiên, là tất tần tật những quyền lực trên trái đất này.
– Lẻo mép vừa thôi! Em cúp máy đây.
– Ukm, yêu em!
– Bibi anh!
Tôi đặt điện thoai lên bàn, chống tay ngẫm nghĩ, rồi không chịu được sự phấn khới đang dậy lên trong lòng, tôi giơ hai tay ngửa mặt hét toáng lên…
– Yeaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
– Cái gì vậy! – Hòa bước vào phòng nhìn tôi trố mắt.
– Mày sắp thần kinh tới nơi rồi! Hay đói lả quá hóa mê sảng, ăn sáng đi – Nó làu bàu rồi đặt túi bún đậu mắm tôm lên bàn, sau đó bước lại mở tủ lấy đồ.
– Tớ yêu cậu quá – Tôi nhào lại ôm nó, hôn chùn chụt vào má.
– Mẹ! Tởm quá! – Nó đẩy tôi ngã lăn quay ra giường, đưa tay chùi má.
– Mày lây nhiễm từ mấy thằng bóng lộ bên đoàn ca múa nhạc nhẹ rồi hả? – Nó nhăn mặt.
– Không! Tự nhiên hôm nay tớ thấy yêu đời quá đỗi bạn ạ!
– Có vụ gì sao?
– Ừ, trưa nay cậu thích ăn gì tớ chiêu đãi.
– Vớ được quả nào ngon mà không rủ bạn thế? – Nó cau mày.
– Không phải vấn đề tiền, tự nhiên tớ thấy vui thôi.
– Ôi zời, tao cũng đến chịu cái tính khí thất thường của mày! – Nó vừa nói vừa thay đồ.
– Đi đâu thế?
– Qua đón Hồng đi có chút việc!
– Trưa về không?
– Không biết được!
– Có gì alo cho bạn nhé!
– Ừ!
Thay xong đồ nó bước xuống, tôi thì vẫn vừa nằm vừa cười tủm tỉm như thằng điên. Một lúc sau tôi bước vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, rồi xử lý món đồ ăn sáng mà thằng bạn quý hóa mua về cho. Công nhận lòng vui phơi phới ăn cái quái gì cũng là sơn hào hải vị. Thế là cơ hội gặp nhau đã đến rồi, tôi vừa ăn vừa nhẩm tính…
Hôm nay mùng 9 dương rùi, vậy là còn 21 ngày nữa…
Cuối tháng 8, vào giữa thu mới hay chứ… còn gì tuyệt bằng…
Tôi cao hứng lẩm nhẩm hát, miệng vẫn nhồm nhoàm thức ăn:
‘Tháng tám mùa thu, lá khơi vàng chưa nhỉ?
Từ độ người đi thương nhớ âm thầm.
Có phải em là mùa thu hà nội.
Tuổi phong sương ta cũng gắng đi tìm…’
Có phải chăng từ hồi tôi xuống học hành trên Hà Nội này, mùa thu năm nay mới là mùa thu đẹp nhất…