Phần 75
Phúc Yên đã có nhiều thay đổi chóng mặt khi lên thị xã từ hồi đầu năm nay, lại là một đô thị cửa ngõ của tỉnh, nơi tập trung nhiều cụm công nghiệp và các doanh nghiệp, tập đoàn lớn trong và ngoài nước, nên đã được tỉnh chú trọng đầu tư rất nhiều, khiến nó không còn là thị trấn yên bình như cách đây mấy năm nữa rồi, mà dần thể hiện bộ mặt ồn ào, sôi động của một địa phương giáp ranh Hà Nội đang phát triển.
Tuy nhiên, với tôi, thì lúc nào về cũng thấy lòng tĩnh lặng, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, dù thay đổi về bộ mặt, nhưng bản chất cuộc sống và con người ở đây vẫn vậy.
Có câu nói: “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”, mà với tôi nơi đây lại in dấu những hồi ức ngọt ngào xen lẫn đắng cay của mối tình đầu, và những kỷ niệm thời học sinh thì tất nhiên là không bao giờ phai nhạt rồi, nên lúc nào tình cờ đi qua trường cũ vẫn phải bồi hồi ngoái lại nhìn.
Mấy cửa hàng trà đá gần trường đã được nâng cấp lên thành quán cafe, rồi một số quán bi – a chuyển thành cửa hàng internet, ờ thì cũng phải thay đổi cho kịp với thời đại mới chứ.
Tôi quay lại lấy rau và cá xong, ngoắc vào xe rồi cùng Sơn lượn về trường cũ, chúng tôi chọn một quán cafe chính là quán trà đá chúng tôi hay ngồi ngày xưa, đối diện với cổng.
Sau vài lời hỏi thăm sơ qua về tình hình hiên tại, hai thằng bắt đầu ôn lại những kỷ niệm một thời oanh liệt rồi cùng ôm bung cười lăn cười bò, sau đó là chia sẻ những buồn vui trong từng ấy thời gian không gặp nhau…
– Đại ka nói thật chứ? Đã gặp sếp rồi sao? – Sơn nhảy bổ lên, rạng rỡ nhìn tôi.
– Ukm – Tôi gật đầu.
– Không hổ em gọi anh là đại ka, quá bá đạo!
– Bá gì đâu, cũng một phần may mắn nữa!
– Vậy à? Kể em nghe xem nào – Nó sốt sắng.
– Từ từ rồi tao sẽ kể, chuyện dài lắm!
– Nhưng em rất bất ngờ đấy, cái đợt trước khi em đi, nghe anh tâm sự rồi hứa hẹn em nghĩ chắc anh cũng chỉ hưa bâng quơ thôi, chứ người Bắc – người Nam thì làm sao có thể?
– Thì thế tao mới bảo là còn yếu tố may mắn nữa mà – Tôi cười.
– Sếp có thay đổi nhiều không?
– Cũng không thay đổi nhiều, nàng… à Ngọc chững trạc hơn!
– Lúc nào cho em nick chat của sếp nhé.
– Tất nhiên rồi. Ngọc cũng hỏi thăm mày suốt mà.
– Ôi! Sếp vẫn còn nhớ tới cái thằng cá biệt này sao? – Nó mừng rỡ.
– Có chứ! À mày về lâu không?
– Em chỉ về 1 tháng thôi! Sao hở anh?
– Ừ, cuối tháng này Ngọc ra bắc đấy!
– Thế à, sếp ra làm gì thế?
– Tất nhiên là gặp đại ka của mày rồi – Tôi vênh mặt vỗ ngực.
– Chà, mới gặp lại nhau mà coi bộ tình cảm gắn bó ghê ta!
– Thì cũng gần 8 tháng rồi, mày tưởng yêu mà xa nhau trong từng ấy thời gian nó dễ chịu lắm à?
– Thì em biết chứ!
– Nhưng tình hình cuộc sống của mày thế nào rồi. Lúc nãy chưa hỏi kỹ…
– Thì đấy, về thăm nhà một tháng rùi em lại bay.
– Nhưng hai năm rồi mới về mà sao về ít thế? Có con Tây nào nó ngóng bên đó à?
– Thì em cũng chỉ tranh thủ về thôi mà! Làm gì có con nào đâu, à mà cũng có, nhưng bỏ rồi.
– Thế à? Sao lại mới yêu đã thôi nhanh vậy?
– Con gái Tây nó thoáng về yêu đương với tình dục lắm, cái đấy đâu có lạ lẫm gì đâu.
– Ờ, nhưng ít ra cũng phải về một vài tháng chứ! Bà già không kêu à?
– Thì cũng than vãn, nhưng em đi lần này cũng chỉ tính làm thêm một năm, giải quyết xong hết mọi việc là em về Việt Nam hẳn, không sang đó nữa anh ạ – Nó thở dài.
– Sao? Công việc không ổn lắm à?
– Nói chung là phức tạp và nhiều vấn đề… mà thôi! Chuyển sang chủ đề anh với sếp đi, cứ tra khảo em thế? Sếp định ngày ra chưa hay mới chỉ dự tính cuối tháng thôi?
– Thì đang dự tính!
– Có chắc không?
– Tao nghĩ là chắc.
– Hehe, vậy là em vẫn có cơ hội gặp lại sếp rồi!
– Ừ, hôm nào Ngọc ra thì mày xuống chỗ tao chơi mấy hôm đi!
– Vâng, tất nhiên rồi.
– À đợi một chút – Tôi rút máy ra bấm số của nàng gọi.
– Alo ạ, em đang nấu cơm mà, gọi chi giờ này vậy?
– Nhớ thì anh gọi thôi – Tôi vừa nói vừa nháy mắt với thằng Sơn, nó hiểu ra ngay là tôi đang gọi cho nàng, liền cười cười tỏ vẻ thú vị.
– Ngoài đó đang mưa sao?
– Sao lại hỏi vậy?
– Vì mỗi lúc mưa em lại thấy anh có vẻ không bình thường!
– Nè, nhớ mà không bình thường sao? Vậy khỏi luôn nhá!
– Thôi, đừng dỗi, em đùa đấy!
– Thế tình hình ra sao? Chắc được bao nhiêu phần trăm rùi em?
– 90% Rồi – Nàng cười.
– Này không có đùa đâu nha, còn một người nữa cũng đang mong gặp em lắm đây này!
– Hả? Ngoài anh ra thì đâu có ai? Bác bá anh chị có ai biết em ra đâu mà mong? – Nàng ngạc nhiên.
– Đây, nói chuyện luôn cho đỡ thắc mắc – Tôi đưa máy cho Sơn nghe.
– Sếp à?? Em đây!
– …
– Còn em nào nữa, không nhận ra giọng của em à?
– …
– Ôi trời, tìm lại được người yêu là quên béng hết mấy thằng em, chán sếp thế!
– …
– Thì em biết là nhiều thằng gọi sếp là sếp, nhưng thằng nào trong giờ kiểm tra hay ném giấy cầu cứu sếp nhất?
– …
– Há há! Giờ mới nhớ ra à, vâng! Em Sơn “xù” đây.
– …
– Dạ em mới về mấy hôm, bữa nay ra chợ tình cờ gặp đại ka Hiếu của sếp!
Nghe nó nói mấy từ danh xưng lộn xộn của nó dành cho tôi và nàng mà tôi không nhịn được cười.
– Hehe, đại ka nói em nghe rùi, sếp không phải ngại đâu!
– …
– Thế khi nào sếp ra ngoài này?
– …
– Ok, em sẽ đợi để được diện kiến nhan sắc như thần tiên tỉ tỉ của sếp.
– …
– Vâng! Thôi sếp nấu cơm đi, em với đại ca hàn huyên tâm sự đã!
– …
– Vâng! Em chào sếp ạ.
Nói chuyện với nàng xong, nó đưa máy cho tôi. Tôi cầm xem lại giờ…
– Về nhà tao đi, làm mấy chén – Tôi rủ nó.
– Thôi, ông bà già em cũng đang đợi cơm ở nhà – Nó xua tay.
– Ôi zời! Điện về bảo ông bà ăn trước đi… không lằng nhằng… Hôm nay mẹ tao về muộn, tao phải ăn cơm một mình buồn bỏ cha…
Tôi quả quyết nói như ra lệnh cho nó, rồi đứng dậy gọi với vào trong:
– Tính tiền bác ơi!