Phần 77
Năm 2004 là năm thứ 5 thị trường chứng khoán có tổ chức của Việt Nam đi vào hoạt động chính thức, với bối cảnh kinh tế – xã hội trong nước và thế giới tiếp tục có nhiều thuận lợi cũng như khó khăn, thách thức. Thị trường đã bắt đầu có những bước tiến đáng kể trong việc thu hút những nhà đầu tư cả trong và ngoài nước ở giữa quý 3 này, bởi sự hoạt động đã tương đối ổn định và chuyện nghiệp cũng như đạt được sự tăng trưởng nhất định về giao dịch và đầu tư chứng khoán niêm yết. Tính thanh khoản của thị trường đã được nâng cao kéo theo khối lượng giao dịch tăng mạnh theo từng phiên, các công ty chứng khoán mở rộng hoạt động nghiệp vụ, dần đã thu được kết quả kinh doanh và tiềm năng phát triển khả quan hơn rất nhiều, nếu so với cùng kỳ năm ngoái và xa hơn nữa là thời điểm mới bắt đầu thì đã có những bước tiến đáng kể.
Quan trọng là người dân cũng đã bắt đầu dành sự quan tâm đến hình thức đầu tư tài chính này, và Hội Quán Chứng Khoán của chúng tôi được khá nhiều nhà đầu tư để ý và tới giao lưu, các buổi hội thảo liên tục được diễn ra.
Chính vì vậy nên tôi chỉ về được có 3 hôm là thằng Thanh gọi lôi xuống cho bằng được. Vì cuối tuần trước tôi đã không tham gia vào chương trình hội thảo mới của Hội Quán rồi.
– Mày chưng cái biển vừa to vừa thô ở giữa thế này nhìn vướng bỏ cha – Tôi quay sang thằng Thanh góp ý.
– Thế để ở đâu?
– Tao nghĩ nên cho xuống tầng một, trên này chỉ nên cho cái băng rôn khẩu hiệu là được rồi.
– Hiếu xuống rồi à! Thứ 7 éo có chú chém gió nên nhạt như nước ốc! – Anh Bằng, một thành viên chủ chốt của ban quản trị VNfinace, sinh viên năm cuối Đại Học Kinh Tế Quốc Dân vừa bước vào phòng thấy tôi liền đon đả.
– Em có việc phải về quê mà anh!
– Ờ! Chú xuống kịp là tốt rồi, quan trọng là buổi giao lưu ngày kia mới đặc biệt, vì đón tiếp một số nhà đầu tư là tài trợ chính cho chúng ta trong tháng 9.
– Vậy à anh?
– Giờ phải kiếm tại trợ thôi chứ cứ trông vào quán net với cafe thì lấy đâu ra kinh phí, tháng nào cũng âm thì vỡ hết mồm – Thanh nói chen vào.
– Ơ! Tao tưởng mày kiếm được hợp đồng môi giới béo bở lắm mà?
– Tạch rồi, mày không đọc bài báo hôm trước à?
– Tao có để ý gì đâu?
– Đệch, cứ có thằng nào tung mấy bài nhận định tiêu cực, dù nó éo nêu đích danh, nhưng nói về nước giải khát thì ngoài TRI ra còn công ty nào nữa đâu, nên ông ý chạy mất con mẹ nó dép luôn.
– Thế kiếm đâu ra mấy mạnh thường quân này thế?
– Đây đọc đi, trang 7 – Nó bước tới bàn cầm tờ tạp chí Heritage Fashion của Vietnam Airlines quẳng cho tôi.
Tôi cầm lật ra xem, tiếng Anh của tôi ở dạng tầm thường nên cũng không đọc hết được, chỉ thấy ảnh chụp ở quán cafe chứng khoán của thằng Thanh, và nội dung nôm na nói về một số sinh viên đam mê chứng khoán, thành lập hội quán cho những người có quan tâm đến thị trường, sinh viên và các nhà đầu tư tới giao lưu ở Hà Nội.
– Vãi thật! Ở đâu ra thế? – Tôi ngạc nhiên nhìn nó.
– Vợ tao chơi với một bà chị tên Thanh là phóng viên cho báo này. Gạ gẫm bà ý mấy lần mới được đấy. Nhờ bài viết này mà một số nhà đầu tư đi trên chuyến bay đã chú ý và quyết định liên hệ với chúng ta để tài trợ.
– Có mất xu nào không?
– Không, thị trường đang tiềm năng, nên những chuyên đề như thế này cũng nhận được khá nhiều sự quan tâm, bởi vậy bà ý viết miễn phí.
– Thế thì ngon quá còn gì nữa.
– Ừ! Quan trọng là buổi giao lưu tới phải làm sao để chứng minh tầm hoạt động của chúng ta, có như vậy mới thu hút thêm các nhà đầu tư khác để mắt tới, hôm ấy mày nhớ rủ thêm lớp mày đến, có bạn bè nào lôi hết tới, càng đông càng tốt.
– Được rồi, không vấn đề gì.
– Ơ mà ông Phương với ông Thành đi đâu mà lâu thế nhỉ? Thuê mỗi cái máy chiếu mà đi mất hút từ chiều đến giờ. – Thanh quay lại hỏi anh Bằng đang lúi húi cuốn lại mấy sợi dây điện cho gọn.
– Anh chịu, điện xem!
– Điện có nghe máy quái đâu, bực thật!
– Thôi tao phải về phòng trọ vứt đồ đã, có gì mai tao qua. – Tôi bước lại lấy cái ba lô đeo vào người.
– Ừ, sáng mai qua càng sớm càng tốt, vẫn còn lu bu lắm!
– Ok! Em về đây anh ơi – Tôi chào anh Bằng.
– Ừ! Thanh đưa tài liệu cho chú chưa?
– Rồi anh ạ!
– Chiều mai là phải xong hộ bọn anh nhé!
– Vâng, tối em về viết luôn. Bye anh!
– Ukm.
Tôi bước xuống tầng 1, quán internet ở dưới này cũng đông khách phết. Căn nhà thằng Thanh thuê mặt sàn 80m2, thì tầng 1 là internet, tầng 2 là cafe và cũng là nơi tổ chức hội thảo luôn. Còn tầng 3 với tầng 4 là nhà chủ ở. Quy mô hỗn loạn như thế mà nó xoay sở để duy trì được 4, 5 tháng vậy là quá giỏi rồi, dù thi thoảng vẫn phải về xin ông già thêm tiền để bù lỗ.
– Về à anh? – Cái Linh ngồi trong quầy thanh toán thấy tôi bước xuống liền hỏi.
– Ừ! Hôm nay đông khách nhỉ.
– Cũng bình thường thôi anh, lúc nọ lúc kia.
– Ơ mà cái bạn mới đến trông Net cùng em đâu?
– Nó đi mua cái gì cho anh Thanh ý.
– Vậy à! Thôi anh về nhé.
– Vâng! Chào anh.
…
– Chuẩn bị đi diễn à các cô em? – Vừa xuống xe khoác ba lô bước vào trong nhà đã thấy cái Thúy và Yến đang lúi húi đi dép, xúng xính váy.
– Anh xuống rùi à! Hôm nay tụi em không diễn, anh Hùng cho nghỉ. – Yến ngẩng lên cười trả lời tôi.
– Sao thế?
– À! Hôm nay sinh nhật chị Mai, lát anh đi cùng với bọn em luôn nhé.
– Sinh nhật Mai à…
– Vâng! Anh Hòa với anh Lâm tí nữa về cũng qua đó luôn mà.
– Thế à…
– Anh đi thì cất đồ rùi đèo tụi em nhé, đỡ phải đi xe ôm.
– À… nhưng mà… – Tôi lúng túng. Đấy, vừa mới xuống đã vớ ngay tình huống khó xử rồi.
Thấy tôi có vẻ lưỡng lự, Thúy liền trấn an.
– Không phải ngại đâu, tụi em không trêu nữa đâu, hôm nay chị Mai ra mắt bạn trai đấy.
– Thế à?
– Vâng!
Bỗng điện thoại cái Yến đổ chuông, nó bật máy nghe.
– Em đây, anh tới rồi à?
– …
– Đây, đây, bọn em ra liền mà! Anh Hiếu vừa từ nhà xuống nè, em rủ anh ấy qua luôn nhé!
– …
– Vâng, vâng!
Nghe máy xong nó sốt sắng giục.
– Anh Hùng đến rồi, mình đi thôi, không mọi người đợi! Ở mãi tận Hồ Tây cơ mà.
– Vứt tạm balo ở bàn ăn ý anh! – Cái Thúy cũng sốt ruột.
– Ờ… – Tôi vẫn đứng như trời trồng.
– Ờ thì nhanh, lên khổ quá! – Yến giật balo vứt lên bàn rồi lôi tôi ra cửa.
“Ừ thì đi… có gì mà phải ngại” – Tôi nghĩ bụng rồi cũng ra ngồi lên xe… Ra đấy tý rồi về soạn nội dung phát biểu cho thằng Thanh cũng được.
Tôi đèo Thúy và Yến kẹp 3 phi lên Hồ Tây. Đang giờ tan tầm nên tắc kinh khủng, người với xe cứ chen nhau trật cứng.
– Ui! Sao anh không đi lối đường Lạc Long Quân có phải thoáng hơn không? – Yến ngồi giữa nói với lên.
– Anh quên mất, thôi lỡ rồi, giờ quay lại cũng đâu kịp. – Tôi ngao ngán.
– Kiểu này lên tới nơi khéo cũng gần 7 giờ tối rồi.
– Biết làm sao được.
– À! Bạn gái anh khi nào ra?
– Cuối tháng này!
– Eo ui, nghe anh Hùng kể về chuyện tình của anh, xúc động thật đấy, đem viết tiểu thuyết thì hay tuyệt vời luôn, cứ như là phim ý.
– Có gì đâu em!
– Thật mà, khi nào chị ấy ra cho tụi em nghía dung nhan chị ý nhé, nghe anh Hòa cứ suýt xoa làm tụi em tò mò chết đi được.
– Ukm. – Tôi bắt đầu thấy bực mình với cái mồm của thằng Hòa.
– Mà cũng tiếc thật, em thấy anh với chị Mai cũng đẹp đôi, thế mà…
– Mày có im đi không, nói ít thôi – Thúy ngồi sau cùng gắt lên, ngắt lời.
– Nhưng mà chị ấy có thích lão Tuấn kia đâu, hồi xưa còn trong ký túc, lần nào lão ý đánh xe đến chơi chị ấy cũng trốn như tránh tà… tao không hiểu tại sao nữa???
– Mày hiểu thế nào được mà hiểu.
Nghe chúng nó đối thoại nhau, bỗng tôi cảm thấy gợn gợn trong lòng. Nhưng mà cũng chẳng muốn nghĩ nữa…
– Bám chắc vào..! – Tôi nhắc hai đứa, rồi bặm môi phi xe lách lên vỉa hè.