Phần 79
“Xòa! Xòa!” – Tôi vặn vòi nước rửa tay rồi vục lên rửa mặt. Vừa phải tranh thủ ra nhà vệ sinh điện cho nàng yên tâm.
Lau mặt xong tôi bước ra ngoài, định vào tiếp nhưng nghĩ vào lại phải uống nữa cũng thấy ngan ngán, thế là tôi rảo bước ra vườn vừa hóng gió vừa chờ tan tiệc rồi về cùng mọi người luôn.
Tôi đi đến một chiếc ghế đá bên cạnh một cái hồ nhân tạo, dưới hồ trồng sen, những bông sen nở muộn trắng muốt vươn lên, tỏa một mùi hương theo làn gió thoang thoảng thật dễ chịu. Tôi ngồi xuống ghế đá tựa lưng ngửa mặt lên hít hà những hương vị hè còn sót lại.
– Hiếu không uống nữa à mà ra đây? – Bỗng một giọng nói cất lên.
Tôi giật mình ngoảnh lại nhìn, Mai đứng đó từ bao giờ. Khu vườn đẹp đẽ và những bóng đèn lồng lung linh huyền ảo như tôn thêm vẻ kiều diễm của người con gái ấy, khiến không gian xung quanh trở nên lắng đọng trong khoảnh khắc.
– À ừ… tớ… uống đủ rồi! – Tôi lắp bắp. Không dám nhìn nữa, lại quay lại nhìn những bông sen trên hồ.
– Tớ không nghĩ là Hiếu lại tới… – Mai bước lại gần hơn.
– Có lẽ… tớ không nên có mặt ở đây – Tôi thở dài.
– Không! Đừng nói vậy…
– Thật mà!
– Hiếu chẳng bao giờ hiểu được…
– Hiểu gì cơ? – Tôi cúi xuống nhặt một viên đá cuội ném bâng quơ ra hồ.
– Hiếu xuất hiện là một sự bất ngờ, nhưng lại là ý nghĩa duy nhất đối với Mai trong ngày hôm nay.
– Gì? – Tôi thảng thốt quay lại, nhưng đụng vào đôi mắt trìu mến đó của Mai khiến tôi lại phải quay đi ngay lập tức.
– Anh ấy có vẻ là một người đàn ông tốt! – Tôi vội lảng đi, cố gắng nhắc Mai đặt quan điểm về đúng chỗ.
– Tất nhiên rồi – Mai vừa nói vừa bước tới bên mặt hồ.
– Sen tháng 8, đẹp Hiếu nhỉ? – Bạn ấy cũng muốn xoay chiều hướng câu chuyện.
– Ukm.
– Không rực rỡ như mùa hè, chỉ là một màu trắng nhạt, với hương thoang thoảng, như lưu luyến…
Mai bỗng dừng nói, bạn ý cúi xuống, cố với lấy một đóa sen mọc gần bờ nhất.
– Cẩn thận ngã, để tớ lấy cho – Tôi vội lập cập bỏ dép, xắn quần lên rồi bước tới lội một chân xuống nước, ngắt lấy bông hoa rồi đưa cho Mai.
– Cảm ơn Hiếu! – Mai đưa bông sen liên mũi hít hà, mắt ánh lên niềm vui thật sự chứ không có vẻ miễn cưỡng như ở bữa tiệc lúc nãy.
– Không có gì! – Bỗng nhiên tôi cũng thấy vui lây khi nhìn vào đôi mắt ấy.
– Bạn ấy thật may mắn!
– Ai cơ? – Tôi bối rối.
– Nghe Hòa kể chuyện của hai bạn mà tớ cũng không cầm được nước mắt!
– Ôi! Có gì đâu – Tôi gượng cười gãi đầu.
– Được trải nghiệm một tình yêu đẹp như vậy luôn là ước mơ của bất kỳ ai theo chủ nghĩa lãng mạn mà – Mai nháy mắt.
– Tớ nghĩ chẳng ai muốn trải qua những thử thách như vậy để tôn vinh cái đẹp của tình yêu đâu, cái đẹp nó chỉ đơn giản là sự chân thành và luôn hướng về nhau.
– Ukm.
– Thôi Mai vào đi không anh Tuấn với mọi người mong, tớ cũng chuẩn bị gọi mọi người về thôi.
– Sao về sớm vậy, cũng chưa muộn mà – Mai có vẻ thất vọng.
– Tớ còn phải làm mấy việc…
– Vậy à?
– Ừ! Tớ xin lỗi nhé, hôm nay đột ngột quá chưa chuẩn bị được quà gì… – Tôi ngượng ngùng.
– Có chứ… – Bất ngờ Mai rướn người lên, đặt vào môi tôi một nụ hôn. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì đã bị sự ngây ngất ùa về choáng ngợp luôn cả tâm hồn… Tôi sững sờ, mắt vẫn mở thao láo.
Sau nụ hôn, Mai khẽ lùi lại nhìn tôi, một cái nhìn chất chứa bao yêu thương, xen lẫn tuyệt vọng. Hai dòng lệ tuôn trào…
– Mai… – Tôi đang định cất lời thì Mai đưa tay bịt miệng tôi lại.
– Hiếu… xin… anh! Đừng nói gì!
Tôi như bị đóng đá luôn tại trận bởi cái từ ‘anh’ đong đầy những thiết tha ấy.
– Nụ hôn đầu đời với người con trai mà mình yêu… sẽ là món quà tuyệt vời nhất… – Đôi môi của Mai run run, rồi mím chặt như đang cố kìm nén cảm xúc.
– Mai khiến anh làm điều có lỗi với Ngọc rồi, nhưng Mai đã bù đắp bằng điều ước lúc nãy, hy vọng Ngọc sẽ không giận… – Mai đưa tay quyệt nhẹ nước mắt, mỉm cười.
– Sao cơ? – Tôi không hiểu.
– Điều ước lúc nãy của Mai, là mong hai người sẽ mãi mãi bên nhau… anh giúp Mai thực hiện nó nhé…
Nói xong Mai xoay người bước nhanh đi…
– Tại sao… – Tôi cúi gằm mặt xuống, hai tay nắm chặt. Cố ghìm những xúc động đang trào dâng.
Mai khựng người lại…
– Tại sao lại là Hiếu? – Tôi ngước lên, thấy nhoi nhói trong tim. Khung cảnh vả cả bạn ấy đang nhòa dần.
– Trái tim của người con gái, nó vốn sâu thẳm như đại dương mênh mông vậy, nên đôi khi chính chủ nhân của nó cũng không thể định nghĩa được!! – Mai ngoảnh lại nhìn tôi nhoẻn cười, đôi mắt đẫm lệ.
Rồi bạn ấy lại quay người bước tiếp, đôi vai gầy khẽ rung thổn thức…
Tôi đứng nhìn theo cho đến khi bóng dáng bạn ấy khuất hẳn…
Những bàng hoàng, sửng sốt, rồi cả nỗi buồn không thể cắt nghĩa được cứ dồn nén lên nghẹn đắng…
Tôi nhìn ra phía hồ…
Những bông sen trắng vẫn tuyệt đẹp, đang rung rinh trước gió…
Nhưng sao sầu thảm và thê lương đến vậy..??