Phần 8
Tháng 5. Từng tiếng ve kêu rộn rã báo hiệu một mùa thi sắp đến, sắc đỏ đã điểm trên từng nhánh phượng, đi đến đâu cũng bắt gặp một bầu không khí hối hả, những khuôn mặt lo âu của các anh chị lớp 12 khi đang đứng trước 2 kỳ thi quan trọng nhất của cuộc đời học sinh, nhưng thi thoảng cũng có một vài ánh mắt ưu tư, suy ngẫm… tôi chưa hiểu những cảm xúc ấy là như thế nào, đang còn mấy môn thi học kỳ 2 nên cũng chẳng có thời gian bận tâm, rồi sang năm mình cũng sẽ biết thôi mà…
– …
– Ai vậy bỏ tay ra nào!
– Đoán thử xem…
– Có phải công chúa mít ướt không..?
– Cái gì… nói ai mít ướt!?
– Ai thì tự biết…
Đôi bàn tay nhỏ nhắn đang bịt chặt mắt tôi chuyển mục tiêu sang cái tai, một cú véo đau điếng:
– Này thì mít với chả ướt..!
Tôi xoa xoa cái tai tội nghiệp suýt xoa:
– Sao hay kiếm cớ bắt nạt người ta vậy… thế là Ngọc tự nhận rồi đấy nhé!
Nàng cau mày:
– Đáng ghét… đáng ghét…
Tôi đưa tay đỡ nắm đấm nhỏ nhắn của nàng, cười:
– Thôi mà… ai bảo tự nhiên bịt mắt người ta làm chi?
Nàng nguýt tôi:
– Tự nhiên ra lan can đứng như người mất hồn, đang ngắm cô nào vậy?
Tôi xua tay:
– Đâu có… Đang ôn lại mấy công thức thôi… tiết 4 chẳng thi Hoá còn gì!
Nàng bĩu môi:
– Đúng là cái đồ bẻm mép…
Tôi liếc nàng cười:
– Không bẻm mép thì sao kiếm được người iu!
– Ai thèm… xxí…
Nàng lè lưỡi lêu lêu tôi rồi quay người bước đi.
“Tùng… Tùng… Tùng!” – Trống đánh báo hiệu vào tiết 3.
Tôi hối hả chạy theo nàng:
– Chờ Hiếu với..!!
…
Tối thứ 7. Trăng tròn vành vạnh toả một thứ ánh sáng lung linh huyền ảo xuyên qua từng tán cây, đổ xuống mặt đất. Tiếng ve kêu râm ran hoà lẫn vào tiếng gió thổi lá cây xào xạc. Đâu đó vọng về tiếng sáo diều ai thả muộn, tất cả khung cảnh, âm thanh hoà chung môt bản giao hưởng đêm hè quen thuộc ở cái thị trấn nhỏ bé quê chẳng ra quê, tỉnh chẳng ra tỉnh này…
“Bộp… bộp…”
Chẳng biết đập đến con muỗi thứ bao nhiêu, tôi cắn răng nhìn quanh quẩn sốt ruột, miệng lẩm bẩm: “Có đến được hay không mà sao lâu thế không biết!?” Cái công viên bỏ hoang vắng tanh vắng ngắt, thi thoảng có một vài gã say rượu rìu nhau qua buông mấy câu tục tĩu, hay một vài chú nghiện lấm la lấm lét đi vào lúi húi… rồi lại lấm la lấm lét đi ra, đâu đó một vài gã ăn mày ngủ gà ngủ gật. Tôi thấy rùng mình, lạnh lạnh nơi sống lưng: “Chắc nàng không ra ngoài được rồi, hay là mình đi về thôi…” Tôi nhảy lên xe định đạp đi, nhưng rồi lại nghĩ bụng: “Nếu giờ mà mình về, nhỡ nàng ra không thấy mình, nàng lại đợi ở đây một mình…”. Tôi không giám nghĩ tiếp nữa: “Thôi cứ đứng đây chờ vậy, không thể để nàng ra đây một mình được…”. Tôi lại chống xe và đứng đút tay túi quần, miệng lầm nhẩm hát một vài câu vô nghĩa cho đỡ sợ…
…
– Oà oà…
Một bàn tay đập vào vai tôi, tôi giật nảy người, theo phản xạ nhảy ra xa rồi quay lại định hình đối phương. Một tiếng cười khúc khích lảnh lót như tiếng hoạ mi. Dưới ánh trăng sáng, một tiên nữ… không, là nàng!! Đang đứng nhìn tôi, nàng mặc chiếc váy trắng, mái tóc để xoã xuống bờ vai mảnh, đôi môi anh đào nở nụ cười rạng rỡ sáng hơn trăng, đôi mắt đen láy đang nhìn tôi trìu mến. Tim tôi đập rộn ràng, cảm xúc nhớ nhung dồn nén từ nãy giờ ùa ra ào ạt… tôi lao đến ôm lấy thân hình kiều diễm… xoay một vòng trong hạnh phúc yêu thương. Như đôi chim câu ríu rít trong tình yêu vĩnh cửu, 2 con tim yêu đang cùng chung một nhịp đập… tất cả cảnh vật xung quanh như tan biến, chỉ còn 2 chúng tôi trong một khoảnh khắc dường như bất tận…
– Thôi nào… buông… em ra, ai thấy kỳ chết!! – Tiếng nàng như cơn gió nhẹ thoảng vào tai làm tôi bừng tỉnh giấc mộng. Nhưng lại đẩy tôi đến một niềm vui tột đỉnh khác. Tôi đặt nhẹ nàng xuống, run run:
– Gì cơ… em… Ngọc vừa nói gì?
Nàng bối rối quay đi, 2 tay vân vê lọn tóc:
– Không… không… Ngọc có nói gì đâu!!
Tôi xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng:
– Ngọc… vừa xưng là gì… Hiếu nghe rõ mà?
Nàng cố tránh ánh mắt của tôi:
– Thì bảo thả người ta xuống…
– Không phải “người ta”, Hiếu nghe khác cơ. – Tôi chặn lời nàng.
– Thôi mình đi đi, Hiếu chẳng bảo là đưa Ngọc đi đâu cơ mà! – Nàng gạt tay tôi ra rồi quay người rảo bước. Tôi nhìn theo hụt hẫng, nhưng trong sự hụt hẫng lại dấy nên một cảm xúc khó tả…
– Lên xe đi, có ai bắt đi bộ đâu! – Tôi lật đạt nhảy lên xe đuổi theo nàng, tạm thời gạt bỏ cảm xúc vửa rồi…
…
– Sao ra muộn thế, làm Hiếu chờ sốt hết cả ruột!
– Thì ăn cơm xong, phải rửa bát, giặt quần áo, rùi mới xin ba mẹ qua nhà cái Linh tập văn nghệ được, với lại người ta đi bộ ra đây mà!
– Cái gì… xin đi tập văn nghệ cơ à. – Tôi cười cười chế diễu.
– Cười nè!! – Nàng véo tôi một cái đau điếng rùi nói:
– Tập văn nghệ của lớp cho lễ bế giảng… nhưng tập từ chiều rồi! Không thì biết tìm lý do nào đây, cứ cười người ta lại cho leo cây bây giờ.
Tôi ra vẻ đau khổ:
– Chưa leo cây thì cũng đã là bữa tối cho muỗi từ nãy giờ rồi!!
Nàng suýt xoa:
– Trùi, bị muỗi cắn hả… thương quá!
Tôi phụng phịu:
– Bắt đền đấy, người ta…
– …
Chưa kịp nói hết câu thì nàng đã vòng đôi tay nhỏ bé ôm ngang hông rồi áp má vào lưng tôi khiến tôi ngây ngất và không muốn phát biểu gì thêm nữa, nàng đã đền cho tôi thật ngọt ngào làm sao… Tôi tiếp tục đạp xe đi, thấy chiếc xe đạp cà tàng hôm nay sao mà đạp nhẹ tênh… tôi có cảm giác cứ như đang bay vậy… vừa đi tôi vừa huýt sáo bài “Điều giản dị” là bài cả hai chúng tôi cùng thích nghe… đời thật đẹp…