Phần 80
– Hòa à!
– Mày đi đâu thế? Sao nãy giờ điện không nghe máy?
– Ờ… tao đi có chút việc.
– Về trước mà cũng éo điện đóm gì cả, làm bọn tao tìm hết cả hơi!
– Sao! Có việc gì không?
– Không! Muộn rồi không về đi còn lượn lờ ở đâu thế?
– Thôi, cứ khóa cửa đi ngủ đi, lát tao qua chỗ Thanh ngủ, tiện làm nốt mấy việc.
– Ừ, mà không biết em Mai hôm nay làm sao mà lúc về thấy mắt đỏ hoe… vui thế mà…
– Thôi, tao cúp máy đây…
Tôi vội ngắt lời nó, tắt máy luôn. Rồi cầm chai rượu lên làm một ngụm, sau đó dõi mắt nhìn xuống dòng sông Hồng đang cuộn chảy, cầu Long Biên lúc này vắng tanh, đêm đã về khuya rồi. Thưa thớt một vài xe đi qua đi lại, hoặc thi thoảng mới có một người gánh hàng rau cỏ bước qua… ném vào tôi cái nhìn lạ lẫm, có vẻ như cái thằng đang ngồi trên yên xe, gác cả hai chân lên thành cầu, lại cầm chai rượu là hình ảnh hiếm gặp hơn là mấy cặp đôi đang đứng ôm hôn hít nhau ở phía bên kia cầu thì phải.
Một vàn làn gió nhẹ man mác thổi qua, nhưng cũng chẳng làm dịu nhẹ bớt đi những tâm tư đang cồn cào trong lòng tôi. Tại sao tất cả những người phụ nữ tiếp xúc với tôi, đi qua cuộc đời tôi. Hầu như ai cũng vương vấn những ưu phiền, đớn đau trong cuộc đời… nàng, Mỹ Uyên, Jenny, Mai… và kể cả mẹ tôi nữa… Biết là cái lẽ vô thường ở đời, cái duyên trong mỗi kiếp người khó có thể định đoạt những số phận buồn vui, nhưng tai sao cái sự buồn nó cứ ám vào tôi rồi vận vào những người ấy.
Dù là trước hay sau khi gặp tôi, dù tôi không có làm gì sai, nhưng vô hình chung tôi vẫn cảm thấy mình như một ngôi sao sầu chiếu mệnh vậy.
Tôi lại đưa chai rượu lên làm ngụm nữa, bỗng thấy lợm kinh khủng, vội phụt ra luôn, nhìn chai rượu mới hết có chưa được 1/3. Chắc khi nãy ở buổi sinh nhật Mai cũng uống khá nhiều, nên cái dạ này nó từ chối tiếp nhận thêm nữa rồi… tôi đứng xuống, lấy đà ném mạnh chai rượu ra xa mất hút xuống dòng sông.
Thôi thì về ngủ đã, nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu, rủi nhỡ có làn gió độc nó thổi qua cái lại lăn quay đơ ra đấy thì vui. Tôi loạng choạng ngồi lại lên xe, gạt chân chống rồi nổ máy phóng đi…
…
– Vừa đi nhậu ở đâu à? – Thanh ra mở cửa cho tôi, thấy người tôi nồng nặc mùi rượu vội hỏi.
– Ừ! – Tôi vừa trả lời nó vừa dắt xe vào.
Quán Nét nó vẫn mở khuya. Nhưng tầm này cũng chỉ lác đác khoảng gần chục khách ngồi, buổi đêm thì chỉ có Thanh và mấy anh thay phiên nhau trông.
Tôi dựng xe bước vào, phòng nồng nặc mùi thuốc, thấy ông thì chơi game, ông thì chăm chú vào mấy truyện trong ShowBua.Com, ông thì xem phim sex…
– Đệch, thế viết được cái gì chưa? – Thanh đóng cửa xong, vào nhìn tôi sốt ruột.
– Làm gì mà nhặng lên thế, lát nữa tao viết – Nói với nó xong tôi bước lại quầy, mở tủ lạnh ra lấy một chai nước tu ừng ực.
– Phê à chú? – Anh Thành – Sinh viên năm 3 Đại Học Tài Chính, cũng đang hau háu vào mấy cái hình mát mẻ, thấy tôi liền ngoảnh lên cười.
– Cũng bình thường thôi anh, máy chiếu thuê được chưa ạ? – Tôi cũng chọn một máy ngồi xuống bật lên.
– Loanh quanh mãi cả buổi chiều nay mới thuê được, nhưng sáng mai nó mới mang tới!
– Vâng!
– Chú đi đâu mất mặt gần tuần nay thế?
– Em về quê, lúc chiều mới từ quê lên em cũng tạt té qua đây luôn mà.
– Thế bài vở soạn đến đâu rồi?
– Lát nữa em viết, đợi cho nó rã rượu đã.
– Mẹ, rượu chè thế này thì ông ngủ luôn đi cho lành, viết lách gì nữa – Thanh vừa châm thuốc vừa bực bội nói.
– Mày sốt ruột làm gì, chiều mai tao khắc có cho mày là được… vứt tao điếu thuốc! – Tôi đưa tay lên.
– Việc nó gấp không sốt làm sao! – Nó rút một điếu quẳng cho tôi.
– Cứ bình tĩnh, đâu sẽ vào đó hết – Tôi với bật lửa châm, rồi khoan khoái nhả khói.
– Ờ, thôi kệ, mày làm thế quái nào thì làm! – Nó ra sau quầy lấy cái giường gấp rồi đi lên tầng 2.
– Làm tí không anh? – Tôi quay sang anh Thành khiêu khích.
– Được, chú thích anh chiều, như nào đây?
– Shang nhé – Tôi giao kèo rồi di chuột bật game lên.
– Ok.
…
– Ơ, anh Hiếu hôm qua ngủ đây à?
Tôi kèm nhèm ti hí mắt ra. Cái Linh vừa tới, nó nhìn tôi thoáng chút ngạc nhiên rồi bước tới góc nhà lấy cái chổi.
– Ừ! – Tôi ngáp ngáp rồi uể oải ngồi dậy. Kê 3 cái ghế vào với nhau ngủ đau mỏi hết cả lưng, nhìn qua anh Thành và mấy ông khách khác cũng đang gục xuống bàn gáy khò khò.
– Mấy giờ rồi em? – Tôi vươn vai cái, rồi đứng dậy, vặn sườn răc rắc.
– Khoảng 7 rưỡi rồi anh!
– Sao hôm nay đến sớm thế!
– Anh Thanh bảo qua sớm dọn dẹp ạ!
– Ừ!
Tôi ngáp thêm mấy cái nữa rồi bước vào phòng vệ sinh, xúc miệng rửa mặt qua loa rồi bước ra cửa dắt xe.
– Anh đi đâu thế?
– À! Anh về lấy tài liệu, hôm qua lại mang về vứt xừ ở nhà.
– Vâng!
Đêm qua chơi game xong đang tính viết thì mới ngớ ra là mấy cái tài liệu thằng Thanh đưa lại để balo rồi vứt luôn ở nhà trọ…
…
Sau khi tạt qua qua Hoàng Cầu ăn sáng rồi rửa xe xong, tôi mới phi về nhà. Loanh quanh thế mà cũng gần 9 giờ rồi. Kiểu này chiều mà không xong thì thằng Thanh lại quạc cái mồm lên cho coi.
Về tới cửa gọi mãi mới thấy thằng Hòa xuống mở…
– Làm gì mà ngủ kinh thế?
– Mệt bỏ mẹ ra! – Nó đáp giọng vẫn chưa hết ngái ngủ.
– Ủa, anh Hùng với Lâm và thằng Thái đâu rồi? – Bước lên cầu thang đi qua tầng hai tôi ngó vào không thấy ai cả.
– À! Đang chuyển đồ hộ cho phòng Mai.
– Cái gì? – Tôi ngạc nhiên quay sang nó.
– Chuyển đi đâu?
– Hình như chúng nó thuê một phòng trên Đê La Thành, sáng nay hơn 7 giờ ông Hùng đã gọi tao dậy bê đồ rồi xuống rồi, bê xong tao khóa cửa rồi lại lên ngủ tiếp, nhức hết cả đầu… rượu với chả chè… – Nó làu bàu rồi bước vào nhà vệ sinh.
Tôi cứ đứng tần ngần… trong lòng dậy lên một cảm giác nao nao gì đó không thể cắt nghĩa được.
Bần thần một lúc tôi liền bước lên trên phòng Mai, mở cửa ra. Đúng là đồ đạc đã dọn trống trơn hết, chỉ còn mỗi cái bàn…
Bỗng tôi sững người lại…
Trên bàn…
Là một bông sen trắng… đấy chẳng phải là cái bông mà tôi đã hái cho bạn ấy tối qua sao???
Tôi bước lại… thấy bông sen đặt trên một tờ giấy, trên có ghi mấy dòng chữ…
Tôi run run cầm lên xem…
‘Đêm qua anh không về… Mai lo lắm!
Nhưng chẳng dám hỏi ai cả, cũng không dám nhắn tin cho anh nữa, cũng may lúc cái Yến nó xuống lấy hộp để đồ có nói chuyện với anh Hòa, biết anh ngủ nhà bạn nên Mai mới yên tâm được.
Định không nói gì với anh, sợ anh lại suy nghĩ, nhưng lòng cứ không yên…
Cả đêm Mai cứ ngồi ngắm bông sen này… lúc ngủ cũng nâng niu ôm vào lòng… đối với Mai nó là món quà quan trọng nhất…
Anh đừng cười Mai nhé!
Bởi Mai biết đến sáng là sẽ phải trả nó lại cho anh rồi… vì cuộc đời có những thứ khiến cho trái tim mình thấy ấm áp vô hạn, nhưng càng giữ lại càng vương thêm những nỗi nhớ và tổn thương…
Một lời yêu khao khát nói, nhưng thật khó để thốt lên thành lời, nên đành phải cất vào một chiếc hộp có tên là ‘Hồi ức’ vậy thôi!
Anh hãy sống thật hạnh phúc nhé… bên người ấy!
Tạm biệt anh!’
Tôi thừ người ra… với tay cầm bông sen lên. Bỗng một cánh hoa tách ra rơi nhẹ xuống sàn nhà. Một cảm giác hụt hẫng mênh mông lại ùa tới cuộn sóng trong lòng…
– “Mai… em…” – Tôi khẽ lẩm nhẩm, nhưng chẳng thể nói được thêm gì nữa cả, trong đầu chỉ có thể định nghĩa được đến vậy mà thôi, hoặc muốn nghĩ thêm nhưng có một cái gì đó ngăn cản không cho nhưng xúc cảm khác bộc phát.
– Ăn sáng chưa bạn?
Tôi giật mình quay lại, vo vội mẩu giấy nhét vào túi. Thằng Hòa vừa thay quần áo xong lên gọi.
– Tớ ăn rồi… – Tôi đặt lại bông sen lên bàn rồi bước ra cửa.
– Thế lát có đi đâu không, để tớ cầm chìa khóa.
– Có, lát tớ sang chỗ Thanh.
– Ờ – Nó quay người bước xuống.
Tôi với tay khép cửa lại… nhìn bông sen trắng trên bàn khuất dần sau cánh cửa…
Và cả hình ảnh cô gái ngồi say sưa gọt táo, với mái tóc xõa một bên vai trắng ngần…
Rồi cô ấy ngoảnh nhìn những tia nắng sớm đang chiếu dọi qua khung cửa sổ… đôi môi như cánh hoa anh đào khẽ hé nở nụ cười…
Tất cả vụt biến mất sau cánh cửa đóng sầm lại…
“Phải, sẽ chỉ còn là hồi ức…”
Tôi khẽ mỉm một nụ cười buồn rồi đút tay túi quần bước xuống.