Phần 83
– Cái gì?? Đùa à? – Lâm nuốt ực vội ngụm trà đá tròn mắt nhìn tôi.
– Đúng nó mà, tao thấy nó đi ra từ phòng Hiếu mà – Hòa khẳng định chắc như đinh đóng cột.
– Điên à, đứa đấy nó là em họ chị quản lý ở đấy, kiêu lắm, khách vip cỡ mấy oder nó có bao giờ làm đâu, chỉ toàn hướng dẫn khách thôi, nhiều ông thích lắm nhưng cũng chịu, không sao gạ gẫm được – Lâm vẫn chưa hết nghi ngờ.
– Tao nói dối làm éo gì! Hỏi thằng Hiếu mà xem!
– Nó tên là gì? – Lâm quay sang hỏi dồn tôi.
– Thơ – Tôi làm ngụm trà rồi đáp.
– Mẹ, thế thì đúng nó rồi – Lâm vỗ tay đánh bốp.
– Sao hả cậu, phát biểu cảm tưởng xem nào? – Hòa tò mò.
– Nhất đại ka rồi còn gì nữa – Sơn cũng chen vào.
– Chúng mày thôi ngay có được không? Cứ đi linh tinh mấy trò này sida có ngày – Tôi bực bội gắt lên.
Ba thằng nó ngớ người nhìn nhau rồi lại ôm bụng cười ngặt nghẽo.
– Điên à mà cười – Tôi đỏ bừng mặt quát lên.
– Thế là nó không làm cho Hiếu rồi, không làm… – Lâm vừa nín cười vừa nói.
– Thảo nào! – Hòa gật gủ ra vẻ đã hiểu ra vấn đề.
– Thế thì có xinh mấy thì cũng chán chết – Sơn bĩu môi.
– Là sao? – Tôi khó hiểu nhìn cả ba thằng nó.
– Nghe cậu nói thế là tớ biết cậu không được làm rồi, ở đây chỉ có “xào khô” thôi! – Lâm giải thích.
– Xào khô là cái khỉ gì? – Tôi càng mờ tịt hơn.
– Nghĩa là chỉ làm bằng tay thôi, chứ không có tới Z đâu mà si với chả đa.
– À à! – Tôi gật gù tiếp nhận “kiến thức” mới.
– Thế hóa ra nó chỉ mát – xa bình thường cho cậu thôi? – Hòa tiếp tục hỏi.
– Ờ ờ!!! – Tôi cúi gằm mặt xuống, giấu nhẹm luôn chuyện suýt nữa cũng bị em Thơ đó “xào khô”.
– Thế thì chán bỏ mẹ! Tưởng như nào chứ – Lâm khinh khỉnh ra mặt.
– Thôi không nói chuyện này nữa, giờ về đã. – Tôi sốt ruột đứng dậy, cứ ngồi tán phét cái chủ đề này thì bao giờ mới về được đến nhà, còn phải điện cho nàng nữa cơ mà.
– Thế không lên bar thật đấy? – Lâm cố hỏi lại.
– Không là không! Nói nhiều! – Tôi dứt khoát rồi bước lại chỗ để xe của tòa nhà, đưa vé cho ông bảo vệ, rồi lúi húi tra chìa khóa vào.
Tôi quay xe rồi ngồi lên nổ máy, đang định vọt xuống đường thì bỗng trong tầng hầm của tòa nhà một chiếc Camry màu đen phóng vọt ra, khiến tôi phải phanh lại để nhường đường, đợi chiếc xe đi qua tôi mới nhấn ga tiếp… nhưng bỗng tôi sững người lại… vội ngoảnh lên nhìn theo chiếc xe đó, cau mày suy nghĩ… cái biển xe ấy, mình đã gặp ở đâu… 2 lần rồi thì phải… Không có lẽ…
– Đi chưa đại ka? Nghĩ gì thế, lo sếp mắng à? – Sơn bước tới đứng cạnh tôi từ lúc nào.
– À… không! Lên xe đi – Tôi tạm gạt bỏ suy nghĩ, giờ quan trọng nhất là phi về nhà tỉ tê với nàng đã, những việc nó đã qua lâu rồi bới lại làm quái gì cho đau đầu…
Đợi Sơn ngồi lên xong tôi rồ ga phóng vụt đi… loanh quanh thế mà cũng đã gần 11h rồi.
…
Cả bọn phi về nhà thì cũng đã 11 giờ 45 rồi. Mở cửa cái là tôi chạy nháo nhào lên phòng, thả người xuống giường lấy máy gọi cho nàng luôn.
– Em nghe…
– Em ngủ chưa?
– Chưa, vẫn đang nằm chờ anh gọi lại nè.
– Anh xin lỗi nhé!
– Sao phải xin lỗi?
– Vì… đã để em đợi lâu.
– Hôm nay anh làm sao vậy?
– Không… sao lại hỏi thế?
– Thấy giọng anh là lạ… có vẻ buồn buồn!
– Có lẽ nhớ em… – Tôi hơi nghẹn giọng. Lỡ có một chút mà cảm giác tội lỗi nó cứ giày vò, khiến tôi vừa thương nàng, vừa cảm thấy hổ thẹn.
– Thật không?
– Thật mà!
– Lúc nãy định báo tin cho anh… nhưng thấy anh bận nên lại thôi…
– Hả? Tin gì? – Tôi hồi hộp.
– Hôm nay bao nhiêu rồi?
– 21 Rồi em…
– Vậy chuẩn bị đếm ngược đi, 7 ngày nữa.
– Sao?
– 28 Em ra.
– Thật không? – Suýt nữa tôi nhảy cẫng lên.
– Chắc chắn mà, em đặt vé rồi!
– …
– Nè, không nói gì vậy?
– Ôi! Anh nghĩ mãi mà chẳng tìm được ngôn ngữ nào lý giải được niềm hạnh phúc của anh lúc này cả! – Tôi mừng muốn phát khóc.
– Có gì mà phải xúc động thế, liệu lúc gặp em có lăn ra ngất không vậy? – Nàng cười.
– Dám lắm…
– Nè, ai khiêng được cái thân hình lực lưỡng của anh vô viện chứ?
– Hì! Cần gì vô viện, em luôn mang thuốc theo người mà, chỉ một liều là anh tình như sáo ngay.
– Thuốc gì? Em biết đâu được?
– Đây này… chụt – Tôi thơm gió vào điện thoại.
– Hứ! Ai thèm điều trị cho anh chứ?
– Thôi mà, chỉ có loại biệt dược đặc biệt ấy đến từ duy nhất một người trên cõi đời này là em mới có thể chữa cho cuộc đời anh mà thôi, em biết điều đó mà.
– Xì! Ai tin được anh, cái miệng bẻm mép thế kia, không biết được ngoài đó có cô nào mắc lưới của anh không nữa?
– Làm gì có… – Tôi bỗng hơi chột dạ vì lời nói vu vơ ấy của nàng.
– Mà em chưa nói cho anh bít làm sao trốn được ba má ra ngoài này đâu đấy?
– Ơ! Uýnh cho trận bị giờ, người ta sao phải trốn!
– Vậy em làm thế nào!?
– Xin đàng hoàng chứ!
– Nghĩa là sao?
– À! Mấy đứa trong nhóm chơi thân cùng em, trước khi bước vào kỳ học mới, chúng nó tổ chức về nhà Lê Chi ở Kiên Lương chơi, anh biết Lê Chi rồi còn gì nữa?
– Ừ, có nói chuyện với bạn ấy qua yahoo mấy lần. Rồi sao nữa?
– Em nhờ tụi nó đến xin phép ba má đi.
– À! – Tôi lờ mờ hiểu ra vấn đề.
– Nhưng em không đi cùng tụi nó mà ra ngoài này với anh, đúng không? – Tôi nói luôn.
– Thông minh ghê cơ. – Nàng cũng thơm gió qua điện thoại tán thưởng.
– Nhưng nhỡ ba má gọi điện về nhà bạn ấy hỏi thì sao? – Tôi vẫn chưa hết lo lắng cho kế hoạch này của nàng.
– Nè, Mai Ngọc đâu có hư? Ba má chẳng có lý do gì không tin cả, nếu có gọi thì cũng chỉ điện cho em thui à, với lại cũng dặn trước chúng nó cách đối phó rồi mà – Nàng phụng phịu.
– Không hư à? – Tôi phá lên cười.
– Nè! Trăm sự do anh, còn dám cười người ta nữa! – Nàng có vẻ bực.
– Thôi, anh đùa đấy, tại anh, tại anh tất, ngoan nào! – Tôi vội dỗ dành.
– Biết vậy người ta đã không thèm…
– Thôi mà, coi kìa, anh xin lỗi mà – Tôi ngắt lời nàng, tiếp tục vỗ về.
– Hứ! Hôm nào ra phải véo hai cái tai anh xoắn lại như vỏ ốc mới hả được giận!
– Được rồi, được rồi! Em muốn làm gì anh thì làm!
– Nhớ đó nha!
– Nhớ mà… lúc nào chả nhớ cơ chứ!
– Thôi em chuẩn bị ngủ đây, anh cũng đi ngủ sơm đi, uống rượu vào lại thức khuy không tốt chút nào đâu.
– Ừ! Ngủ ngon nha công chúa!
– Vâng, anh cũng vậy ha… nhớ mơ về em đấy.
– Tất nhiên, đừng mang mấy cái véo tai vào giấc mơ của anh nhé!
– Không, cái đó em thích áp dụng thực tiễn hơn!
– Người gì mà thù dai thế!
– Không biết, thôi anh ngủ đi! Yêu anh!
– Anh cũng thế, nhưng nhân thêm 1000 lần nữa!
– Hihi – Nàng cười hạnh phúc rồi tắt máy.
Tôi ngồi tựa lưng vào tường, thở phào rồi tủm tỉm cười mãn nguyện, thế là đã có một cái mốc chắc chắn cho cuộc hẹn này, và chỉ còn 7 ngày nữa thôi. Mà không, còn khoảng 5 phút nữa là sang ngày mới rồi, tính ra cũng chỉ còn 6 ngày nữa…
– Gì mà cứ tủm tỉm cười thế? – Hòa bước lên phòng, cởi áo vắt vào ghế?
– Mà mày ăn cái éo gì mà đầu cứng như đá vậy? – Nó bước vào phòng tắm săm soi cái trán.
– Mày tưởng tao không đau chắc? – Tôi cũng lấy tay nắn nắn chỗ u ở đầu.
– Ôi, đi thế này nguy hiểm thật, mà cũng thấy thương thương tội tội nó quá. – Hòa cũng có vẻ hối hận.
– Vậy thì đừng đi lung tung nữa, tao mà biết sớm chúng mày lôi vào đấy tao đã về ngủ quách luôn cho nó lành – Tôi thở dài.
– Ờ! Chắc tao cũng cạch luôn. – Hòa rửa mặt xong bước ra nằm dài xuống giường.
– Sơn với Lâm đâu? – Tôi cứ tưởng thằng Sơn sẽ lên ngủ cùng tôi để tôi có thể hỏi han về chuyện của nó.
– Chúng nó xem phim được chút rồi lăn quay ra ngủ rồi. Tao ngồi thêm tí nữa thì cũng díp hết cả mắt lại – Hòa đưa tay lên miệng ngáp.
– Thôi đi ngủ đi – Tôi đang định chia sẻ cho nó niềm vui của mình nhưng thấy nó uể oải quá nên thôi, với lại cơn buồn ngủ cũng đang kéo đến rất nhanh.
Chả buồn thay đồ gì nữa cả, tôi nằm xuống, chìm dần vào giấc ngủ… có lẽ sẽ là một giấc ngủ rất ngon…