Phần 92
Giấc ngủ mệt nhoài chẳng biết kéo dài bao lâu nữa… trong cơn mơ màng bỗng tôi cảm nhận một sự mềm mại cựa quậy khẽ trong lòng…
Tôi cố hé đôi mắt mệt mỏi ra nhìn… rồi sững sờ mở trừng ra luôn. Nàng đang gối đầu lên tay tôi, thu mình nép vào tôi ngủ ngon lành…
Tim tôi lại nhảy rộn ràng trong lồng ngực… tôi cố không dám thở mạnh… chỉ sợ sẽ làm vụt mất đi khoảnh khắc thiên thần ấy…
Tiếng hát oang oang của tụi thằng Lâm dưới tầng 2 không còn nữa, không gian im ắng… chỉ có tiếng tích tắc của cái đồng hồ báo thức trên bàn điểm nhẹ từng giây… tụi nó đi quái đâu nhỉ, hay cũng ngủ hết cả lũ rồi???
Tôi cũng chẳng quan tâm nhiều, bởi thế giới đối với tôi giờ chỉ dồn vào khuôn mặt thân thương kia, mắt nàng nhắm nghiền, đôi môi chúm chím… yên bình quá…
Tôi say xưa ngắm nhìn… chỉ muốn thời gian ngưng hẳn lại… cho khoảnh khắc này sẽ luôn là mãi mãi…
Bất giác tôi đưa tay vớt nhẹ những sợi tóc mai trên má nàng, rồi xiết nàng bằng một cái ôm nhè nhẹ… hết sức nhè nhẹ để nàng không tỉnh giấc… sau đó dịu dàng phớt nhẹ lên đôi môi chúm chím kia một nụ hôn run rẩy… chứ không có vồ vập như lúc nãy bên Hồ nước… hết sức nâng niu để không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ yêu thương kia…
Rồi nụ hôn dừng lại trên trán nàng, tôi kề má vào đó, hít hà mùi hương thoang thoảng trên tóc…
Tôi mỉm cười nhắm mắt lại…
Thật hạnh phúc khi tới một ngày, những giấc mơ đã không chỉ còn là giấc mơ…
Tình yêu lấy đi của tôi nhiều nước mắt, nhưng cũng đem đến cho tôi những trải nghiệm ngọt ngào nhất mà đâu phải ai cũng có được. Có lẽ số phận luôn công bằng cho những người dám vượt qua những tăm tối để tìm cho mình một lẽ yêu đích thực trong đời.
Giấc ngủ thứ hai kéo đến mới thật êm ái làm sao…
…
Cuộc đời cũng không đến nỗi bạc đãi tôi quá thể đáng, mang đến cho tôi những nỗi đau tột cùng thì cũng ngay lập tức xoa dịu tôi bằng tình yêu của người con gái này, nàng về mang theo những ấm áp vô hạn, dịu dàng chườm vào những tổn thương trong trái tim tôi đang rỉ máu…
Số phận chắc cũng chỉ thử thách lòng kiên trì của tôi đến đâu thôi. Bởi những thứ đã tưởng như vuột khỏi tầm tay thì lại tìm về theo những cách mà tôi có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ tới. Dù phía trước vẫn còn đặt ra cho tôi nhiều thử thách lớn lao, nhưng chỉ cần có những khoảnh khắc này cũng đủ cho tôi thêm quyết tâm và nghị lực để vượt qua… khẳng định những điều tôi đã tin và tôn thờ…
Chỉ cần có nàng, mọi thứ sẽ lại dễ dàng được cân bằng. Tại sao tôi lại cứ phải trăn trở suy nghĩ mà làm chi?
Trong cơn mơ màng, bỗng tôi cảm nhận một cái chân gác nhẹ lên người…
Eo ôi! Công chúa mít ướt của tôi ngủ xấu quá…
Trong cơn vô thức tôi mỉm cười rồi cũng xoay sang ôm lại nàng…
Cơ mà sao rắn chắc và to lù lù thế này nhỉ? Sự mềm mại yêu kiều ban nãy đâu rồi???
Tôi hoảng hồn sờ sờ nắn nắn cái lưng to như tấm phản rồi mở choàng mắt ra…
Giời ạ!! Là cái thằng chết toi Hòa…
– Mẹ kiếp!!! – Tôi vội đẩy nó ra, đạp luôn cho một phát, rồi ngồi bật dậy.
– Gì thế?? – Nó hé mắt ra, giọng ngái ngủ làu bàu.
– Ngọc… của tao… đâu? – Tôi thảng thốt hỏi nó.
– Cái Hồng nhà tớ đưa về phòng trọ rồi, lát nữa lúc nào đi ăn thì qua đón! – Nó ngoác cái mồm ngáp ngáp.
– Tao tưởng mày ngủ trên tầng 4 cơ mà?
– Vừa phải nhường phòng cho thằng Lâm với vợ nó.
– Sơn đâu?
– Thì vẫn đang ngồi nói chuyện với Hằng dưới tầng 2!
Tôi quay nhìn đồng hồ, cũng đã 6 rưỡi chiều rồi.
– Dậy thôi! – Tôi đứng dậy cởi quần áo rồi bước vô nhà tắm.
– Để bạn ngủ tí đã! – Nó uể oải.
– Ngủ gì giờ này nữa, tắm rửa rồi đi ăn thôi! – Tôi giục.
– Ờ!! – Nó cũng ngồi dậy cởi đồ rồi vào tắm cùng tôi.
– Mẹ, trưa nay uống sợ thật!
– Ừ! – Tôi xối nước lên người rồi đưa vòi hoa sen cho nó để kỳ cọ.
– Cậu say không? Tớ về nôn phát xong ngủ éo biết gì luôn.
– Tao cũng thế!
– Mà lúc nãy ở trong phòng với Ngọc có ‘gì gì’ không? – Nó vừa xả nước vừa quay sang tôi tò mò.
– Sao cơ??
– Thấy Lâm bảo hai người ở trong phòng đóng cửa cả tiếng đồng hồ mà – Nó toét miệng cười.
– Việc của chúng mày à? Lắm chuyện! – Tôi vừa xoa xà phòng vừa gắt gỏng.
– Cậu không phải giấu, anh em có gì mà ngại!
– Tao ngủ mê mệt mà, biết gì đâu.
– Thật không?
– Thật cái mả cha mày! Thôi tắm nhanh lên, sốt ruột!
…
Tắm rửa thay quần áo xong xuôi, tôi với Hòa lấy xe qua đón nàng với Hồng. Sơn lấy xe Lâm đưa Hằng về để chuẩn bị tối đi diễn. Còn thằng Lâm thì… kệ cha nó, gọi mãi chả thấy nghe máy gì cả… chắc lại đang say sưa với “vợ” rồi.
– Xong chưa? – Tới khu trọ cũ, tôi ngó vào phòng, thấy cái Hồng đang ngồi sấy tóc.
– Tụi em xong rồi đây!!
– Con gái các bà lúc nào cũng chúa lề mề! – Hòa bước vào bĩu môi.
– Lề mề cái đầu anh ý! – Hồng cau mày nguýt nó.
– Ngọc… nhà anh đâu? – Tôi thấy thích thú yêu yêu với cách gọi mới này.
– Chị ấy đang thay đồ!
– Em đây! – Nàng bước từ phòng tắm ra.
– Tỉnh rượu chưa anh?
Câu hỏi của nàng chẳng thể lọt được vào tai tôi, vì tôi đang sững người nhìn nàng…
Chiếc áo hai dây màu hồng mix cùng với chân váy đầm xòe công chúa ren màu kem phô bày vóc dáng một cách hoàn hảo, mái tóc buông thả tự nhiên xuống bờ vai trắng ngần… khuôn mặt mộc chỉ điểm một chút son lên môi thôi làm nổi bật thêm vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết vốn có…
Nàng với mùa thu Hà Nội, vẻ nào đẹp hơn nhỉ??
– Gì thế? Mặt em nhọ à?
– Hả!! – Tôi giật mình quay lại thực tại, cái đầu ẩm ương của tôi lúc quái nào cũng có thể bay bổng được mới tài chứ.
– Không!!! Mình đi được chưa? – Tôi đỏ mặt gãi đầu.
– Đợi em thay đồ đã!! – Hồng bước lại tủ lấy đồ.
– Nhanh lên bà! – Hòa sốt sắng giục.