Phần 93
– Alo!
– Em đây đại ka!
– Mày đang ở đâu thế, về đi ăn!
– Đại ka với sếp cùng mọi người cứ đi ăn đi, em đưa Hằng đi diễn, lúc nào về ở đâu thì em gọi.
– Này, bạn bè gì mà nhiệt tình thế? – Tôi bĩu môi mỉa nó.
– Có gì đâu đại ka! – Nó cười hề hề.
– Thôi được rồi có gì lát nữa alo nhé!
– Vâng!
– Sao hả? – Hòa nhấn ga lên đi song song với tôi quay sang hỏi.
– Nó bận đưa em Hằng đi diễn rồi.
– Thằng này cũng gớm mặt đấy – Hòa chép miệng cười.
– Còn thằng Lâm thì sao?
– Kệ nó! Muộn rồi, 7 rưỡi rồi, chờ chúng nó xong chương trình thì đói mốc mồm à!
– Thế giờ đi đâu?
– Ngọc thích ăn gì? Để bạn ấy quyết định đi!
– Em sao? – Tôi ngoái đầu lại hỏi nàng.
– Em ăn gì cũng được mà!
– Cứ nói một sở thích bất kỳ đi?
– Thế thì bún chả nhé!
– Ok.
– Bún chả thì lên Nguyễn Khuyến đi, tao biết mỗi quán ở đấy. – Hòa nói.
– Ừ!
Chúng tôi hòa vào dòng xe tấp nập, trong khung cảnh lộng lẫy ánh đèn của Hà Nội về đêm, gió thu dịu mát khiến lòng phấn chấn và sảng khoái hẳn, quan trọng hơn nữa là được chở người yêu đi chơi, nên nhìn đời chỗ nào cũng thấy lung linh rộn rã hết.
Ăn uống xong xuôi rồi thì thằng Lâm mới gọi điện. Nó bảo anh Hùng hôm nay diễn trên vũ trường Hồ Gươm Xanh, anh ấy rủ lên đó chơi. Tôi từ chối thẳng thừng luôn, dù rất cảm kích nhưng tôi không bao giờ muốn đưa nàng vào những chỗ phức tạp với bao nhiêu những hình ảnh chướng mắt như vậy.
Rời quán ăn chúng tôi lượn lên bờ hồ đi lòng vòng rồi tạt té vào quán cafe tiếp tục truyện trò.
Ngồi được 30 phút thì Hòa bảo đưa Hồng đi có chút việc. Nó nhấm nháy cho tôi tự hiểu là chúng nó muốn để cho tôi và nàng chút không gian riêng tư, thằng này nhiều lúc cũng tâm lý đấy chứ nhỉ?
Tâm sự thêm một lúc tôi lại rủ nàng lấy xe dạo qua những con phố, hít hà hương hoa sữa thơm nồng… tận hưởng những mát lành êm dịu.
– Mấy năm rồi mới được sống trong không khí của mùa thu – Nàng ôm tôi thỏ thẻ.
– Anh thì lần đầu tiên mới được thưởng thức và thấy thu đẹp đến vậy. – Tôi nắm lấy bàn tay nàng xiết nhẹ.
– Mọi năm thì sao?
– Mọi năm đâu có em kề bên…
Tôi lái xe đi chầm chậm, loanh quanh đã ra tới Hồ Tây, đi một vòng rồi dừng lại con đường cạnh công viên nước.
– Đã hết mùa sen rồi anh nhỉ? – Nàng dắt tay tôi đi dạo ven hồ, nhìn những tán sen đã trơ trụi.
– Ukm.
– Tiếc thật đấy.
– Sao phải tiếc, tạo hóa sinh ra bốn mùa thì cũng phải ban cho mỗi mùa một vẻ đẹp riêng chứ, công bằng mà. Em ra vào mùa thu thì hãy tận hưởng vẻ đẹp của mùa thu đi!
– Bao giờ mới được cùng anh đi qua hết bốn mùa nhỉ?
– Hồi mình còn học cùng nhau chẳng phải đã đi qua hết rùi sao? – Tôi cười.
– Hồi đó nói làm chi!
– Anh nghĩ sẽ không còn xa nữa đâu!
Tôi kéo nàng ngồi xuống ghế đá. Nàng ngả đầu vào vai tôi, cùng ngắm nhìn những ánh đèn phản chiếu xuống mặt hồ.
– Chiều mai ra đây ngắm hoàng hôn anh nhé – Nàng thủ thỉ.
– Đâu cần phải chiều mai, mình cũng đang ngắm mà.
– Trưa nay bên hồ nước anh cũng bảo vậy? Giờ là đêm tối rồi?
– Em chẳng từng nói: “Nếu sau này chúng ta có xa nhau, mỗi khi nào nhớ đến em, anh hãy nhìn về phía mặt trời mỗi lúc hoàng hôn xuống… em sẽ đến…” còn gì?
– Anh vẫn nhớ… – Nàng ôm lấy tôi trong bồi hồi những cảm xúc về hoài niệm năm xưa.
– Sao có thể quên được, giờ điều đó đã được nâng lên một tầm khác rồi?
– Như thế nào vậy?
– Có biết cách anh ngắm hoàng hôn khi chúng ta xa nhau không?
– Không?
– Nhắm mắt lại và nghĩ về em!
Tôi hôn nhẹ lên mái tóc nàng… chúng tôi nhìn lên bầu trời… không phải là những vì sao lung linh kia, cũng chẳng phải ánh đèn mờ ảo xung quanh hồ. Khung cảnh qua những yêu thương của chúng tôi lại là những tia nắng le lói cuối chiều…
Cả tôi và nàng…
Đang cùng nhìn về phía hoàng hôn…