Phần 94
Mùa đông năm 2003, vào cuối tháng 12. Tuyết rơi phủ kín mọi ngóc ngách thành phố Bratislava – cũng là thủ đô trực thuộc nước Cộng hòa Slovakia. Nhiệt độ trung bình lúc này khoảng – 4 độ C, càng về khuya trời càng rét đậm. Người dân thành phố đã yên giấc sau khi đón một mùa Giáng Sinh rực rỡ, an lành.
Nhưng đằng sau sự yên bình đó… Có những cơn sóng đang lẩn khuất. Với những cuộc sống tách biệt với xã hội.
Tại một khu nhà kho cũ kỹ nằm trong hệ thống cảng quốc tế đường sông lớn nhất Bratislava, cũng là một trong hai khu cảng lớn nhất Slovakia. Một nhóm người đang đứng ngồi lố nhố trò chuyện dưới trời tuyết, sát ven tường nhà kho.
– Mấy giờ rồi nhỉ? – Một người bước ra đường ngó ngó dáng vẻ sốt ruột.
– 1H30 sáng rồi. – Sơn vạch tay áo ra xem đồng hồ. Rồi rút một điếu thuốc châm, ngẩng cổ nhả từng làn khói mỏng tanh, nhìn những bông tuyết đang rơi dày đặc.
– Quá 20 phút rồi còn gì nữa?
– Frandscus, đi vào đi.
– Ông ta có biết bọn mình sắp chết cóng rồi không? – Một người nữa bước lại cầm bao thuốc trên tay Sơn.
– Enando, anh nôn nóng làm gì, việc của chúng ta là đứng đợi thôi – Sơn đưa Enando cái bật lửa.
– Vợ mới sinh hôm qua, hắn có lý do để sốt ruột chứ. – Frandscus vừa bước vào vừa nói.
– Vậy à? Chúc mừng anh! – Sơn bắt tay Enando.
– Con trai hay con gái vậy?
– Con gái.
– Tuyệt, nó sẽ thừa hưởng mái tóc vàng và khuôn mặt xinh như mẹ nó, anh đã đặt tên chưa?
– Adabel, sẽ là như vậy. – Enando rít hơi thuốc sâu, đôi mắt rạng ngời hạnh phúc.
– Hay quá, một cái tên rất đẹp!
– Cảm ơn cậu!
– Khi nào anh sẽ về với công chúa nhỏ ấy?
– Nốt đợt hàng này, mình đã đặt vé chiều mai về Hamburg rồi.
– Cho em gửi một cái hôn lên má thiên thần đó nha – Sơn nháy mắt.
– Cho tớ gửi một cái hôn lên môi vợ cậu nữa! – Một người đang ngồi lau lau khẩu Makarov PM, cũng hào hứng chen vào.
– Roswalt, tớ sẽ treo ngược cậu lên và búng bi cậu đấy – Enando quay lại lườm. Cả nhóm ồ lên cười ha hả.
– Tới rồi kìa! – Frandscus đưa tay ra dấu hiệu bảo mọi người im lặng. Tất cả đều ngoảnh nhìn.
Chiếc Cadillac lầm lũi rẽ tuyết đi tới. Đỗ xịch trước mặt nhóm Sơn đang đứng. Lái xe là một người da đen, anh ta mở cửa bước xuống rồi quay lại mở tiếp cửa sau. Chiếc giày da bóng loáng đặt xuống nền tuyết, một người đàn ông trung niên gốc Á bước ra ngoài. Cầm bật lửa xịt châm điếu xì gà. Ông ta dáng người dong dỏng cao, bận một chiếc áo bành tô màu xám tro, đội mũ phớt. Hai hàng ria mép con kiến được tỉa tót cẩn thận, nhưng điểm nhấn trên gương mặt ông ta lại là vết sẹo kéo dài từ đuôi mắt trái xuống tới tận cằm.
Tiếp đó là một người gốc Á nữa tự mở cửa bước xuống, nom còn khá trẻ. Anh ta xách theo một chiếc vali màu đen.
– Ngài Hoàng Kỳ, tình hình thế nào rồi? – Frandscus bước lại hỏi người đàn ông có vết sẹo trên mặt mang phong thái lãnh đạo ấy.
– Lát họ sẽ tới, đang đi cùng Steve Nguyễn – Người đàn ông tên Hoàng Kỳ đó nheo mắt ngậm điếu xì gà, rồi nhìn xung quanh cảnh giác.
– Chú yên tâm, cháu đã cho người khảo sát xung quanh rồi. Siegbert đang quan sát bao quát toàn khu vực trên cái trục cẩu kia, có động tĩnh gì anh ta sẽ báo xuống qua điện thoại – Sơn lên tiếng.
– Tốt lắm! – Hoàng Kỳ gật gù tỏ vẻ hài lòng.
– Nguyên tắc của chú mà, huống chi đây lại là khách hàng mới! – Sơn nói tiếp.
– Liệu có đáng tin cậy không thưa ngài? – Enando tỏ vẻ nghi ngại.
– Ai chứ Steve thì tôi không phải lo nghĩ nhiều, với lại ông chủ đã duyệt đơn hàng này, chúng ta có lựa chọn sao?
– Nhưng bình thường trễ 15 phút là chúng ta hủy kế hoạch, giờ đã quá 20 phút rồi.
– Hôm nay tuyết rơi dày, họ không đi nhanh được, với lại còn phải thăm dò tình hình lũ cớm trong khu vực nữa. Nên có chút ngoại lệ.
– Vâng!
– Cậu yên tâm, mai sẽ được về hội ngộ với vợ con. – Hoàng Kỳ mỉm cười.
– Cảm ơn ngài.
– Sơn! Ra đây chú bảo – Hoàng Kỳ khoác vai Sơn đi ra một góc.
– Hôm trước điện về cho mẹ à? – Ông ta chuyển sang giao tiếp bằng tiếng Việt.
– Dạ.
– Bà ấy có nói gì không? Chú cũng chưa có thời gian hỏi.
– Bà nội lại phải nhập viện.
– Thế à? – Ông ta khẽ nhướng mày lên, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng.
– Mẹ hỏi tết này chú cháu mình có về được không?
– Ờ.
– Cháu bảo chưa biết.
– Có khi chú cũng sẽ lên kế hoạch, đã 1 năm rưỡi rồi.
– Thấy mẹ cháu bảo bà muốn gặp chú lắm.
– Uhm – Rít mạnh hơi xì gà, sự trầm ngâm hiện rõ trên gương mặt Hoàng Kỳ.
– Thưa ngài! – Frandscus cất tiếng gọi rồi đưa tay vẫy phá tan bầu không khí im ắng đang bao trùm.
– Được rồi, biết vậy đã, mình sẽ trao đổi cụ thể vấn đề này sau! OK – Hoàng Kỳ vỗ vai Sơn rồi hai chú cháu bước lại chỗ chiếc xe.
– Gì vậy Frand?
– Steve vừa điện, bảo 5 phút nữa sẽ tới nơi!
– Ok, tốt rồi. Seigmund trèo lên nóc 2 chiếc container chồng lên nhau kia quan sát trực tiếp động thái đối tác – Ông ta bắt đầu chỉ đạo, sự lọc lõi bao nhiêu năm lăn lộn chốn giang hồ khiến ông ta lúc nào cũng cảnh giác trước mỗi phi vụ.
– Vâng, thưa ngài! – Seigmund bước lại vách tường nhà kho bới tuyết lôi ra một khẩu M16 cùng với ống nhòm. Rồi mất hút sau mấy chiếc container.
– Còn Sơn!
– Dạ!
– Bên phải cách khoảng 30 mét có dãy bê tông, cháu sẽ nấp ở đó. – Ông ta chỉ tay hướng dẫn.
– Không! Lúc nào cháu cũng ở cạnh chú mà! – Sơn cự lại.
– Ơ hay cái thằng, có gì đâu mà phải đứng cạnh!?
– Chẳng có gì nên cháu cũng không phải nấp.
– Thôi được rồi. Vậy thì Roswalt. Quan sát kỹ nhé!
– Vâng! – Roswalt cũng đi lại chỗ vách tường, cúi xuống bới tuyết cầm lên một khẩu M16 nữa. Sau đó chạy tới chỗ đã được chỉ định thay cho Sơn.
– Mày bắt đầu biết cãi lệnh chú mày từ lúc nào thế? – Hoàng Kỳ quay qua sơn trừng mắt.
– Cháu không thích thập thò, đàn ông lúc nào cũng phải quang minh chính đại chứ – Sơn tỏ vẻ nghiêm nghị.
– Mày… giống hệt tao ngày xưa! – Ông ta nhếch mép cười.
– Chú không hiểu cháu thì ai hiểu? – Sơn cũng cười, rồi rút bao thuốc ra.
– Cho tớ xin điếu cho ấm bụng nào! Lạnh cứng hết cả răng rồi! – Frandscus chìa tay.
– Đây anh – Sơn rút một điếu rồi đưa bao thuốc cho Frandscus.
– Phụt..!! Bụp..!
Đúng lúc Frandscus nhoài ra với lấy bao thuốc thì một tiếng gió rít lạnh ghê người vẳng lên. Bao thuốc rơi xuống đất, Frandscus run lẩy bẩy, từ cổ họng anh ta một dòng máu đỏ phụt ra, bắn cả lên mặt Hoàng Ky. Frandscus gục xuống trong sự sửng sốt của tất cả mọi người, mắt vẫn mở trừng trừng không kịp trăn trối.
– Súng bắn tỉa, súng bắn tỉa!!! – Enando la lên thất thanh.
Cả nhóm người chẳng ai bảo ai, đều nằm rạp xuống ngay lập tức theo phản xạ rồi nhanh chóng trườn với lăn vào nấp sau chiếc xe.
– Phụt… phụt..! – Thêm hai phát súng nữa, tiếng đạn va vào thân xe vọng lên chát chúa.
Seigmund đang đứng trên nóc Container cũng vội nằm xuống. Rồi đưa ống nhòm lên nhìn, quan sát kẻ địch vừa ra tay hạ thủ Frandscus. Nhìn loanh quanh một lúc bỗng anh ta thấy một luồng sáng lóe lên, chiếc ống nhòm vỡ tan. Seigmund gục xuống thành cái xác không hồn sau phát đạn xuyên vào mắt bên phải. Tay súng bắn tỉa này cũng thuộc dạng tầm cỡ khi chỉ trong một thời gian ngắn đã hạ luôn hai mục tiêu ở cách xa nhau như vậy, đủ biết khả năng tinh chỉnh của hắn đã đạt tới mức tuyệt đỉnh. Hoặc cũng có thể chúng có tới hai tay súng?
– Pằng! Pằng! Pằng! – Liên tiếp loạt đạn súng trường vang lên, thành xe rung bần bật trước hỏa lực, tuyết bắn tung tóe.
– Hỏng rồi, chúng ta bị phục kích! – Tựa vào thành xe rút ra một khẩu Beretta. Hoàng Kỳ nói tỏ vẻ nghiêm trọng.
Sơn cùng mấy người còn lại cũng rút súng ra. Nhưng hỏa lực địch vẫn dội tới liên miên khiến họ không thể trồi lên đáp trả được, mà có trồi lên cũng không thể xác định phương hướng của địch. Nên cả nhóm chỉ biết nép sát vào thành xe. Hứng chịu sự tấn công.
– Sao không thấy Siegbert báo cáo tình hình? Nó làm cái quái gì trên cái trục cẩu ấy vậy? – Hoàng Kỳ cáu gắt.
– Sơn điện cho nó xem? – Enando nói.
– Vâng! – Sơn lập bập rút điện thoại ra điện.
Chuông đổ, nhưng không có tiếng trả lời. Sơn gọi liên tiếp 3, 4 cuộc nữa. Vẫn không có ai hồi đáp cả. Siegbert đã đi đâu?
– Hướng 11 giờ, trên nóc Container sát dãy cống ngầm xây dựng, sau mấy thùng vật liệu – Ở chỗ nấp Roswalt nói vọng tới, xen lẫn tiếng nói là dồn dập tiếng đạn bắn từ Roswalt đáp trả lại kẻ địch.
Hỏa lực địch tạm thời bị ngắt, anh da đen lái xe cho Hoàng Kỳ vội đứng lên kê khẩu Type vào thành xe xả liên tục về phía Roswalt vừa chỉ điểm.
– Phụt..! – Vừa xả được một loạt đạn, thì anh ta ngã vật xuống, óc với máu văng tung tóe lên nền tuyết trắng.
– Không được rồi, tay súng bắn tỉa nấp ở chỗ khác! – Hoàng Kỳ thở hồng hộc, mồ hôi lấm tấm rịn trên trán.
Mọi người đâu biết rằng trên trục cẩu, cái đầu của Siegbert đang treo lủng lẳng. Gã sát thủ đưa tay quệt hứng những giọt máu đang nhỏ tong tong từ cái đầu của Siegbert sau khi hạ thủ anh chàng da đen, đưa lên lưỡi liếm. Đôi mắt ánh lên sự phấn khích bệnh hoạn, rồi thích thú dõi khẩu L115A3 AWM đã được lắp nòng giảm thanh xuống chiếc xe Cadillac. Đối với hắn, nhóm người Hoàng Kỳ như những con mồi để hắn thỏa mãn thú đi săn.
– Lúc nãy Frandscus không nhoài người lấy thuốc vô tình chắn trước mặt, thì giờ người nằm kia là tao rồi. Chúng nó muốn lấy mạng tao! – Hoàng Kỳ bậm môi, đôi mắt vằn lên.
– Đây là một cái bẫy!! – Enando tức giận nói.
– Cái bẫy? – Sơn quay sang Enando.
– Chúng nó đã lên kế hoạch tỉ mỉ và chi tiết, vì vậy chúng nó mới bắt chúng ta giao dịch ở Slovakia chứ không phải Đức hay Cộng Hòa Séc. Bởi nơi này đồng bọn của chúng ta không nhiều. Lại không quen thuộc địa hình – Enando lý giải.
– Vậy sao chú..? – Sơn lại quay lại nhìn Hoàng Kỳ, nó không hiểu một người kinh nghiệm giang hồ từng trải như chú nó lại có thể dễ dàng bị dụ đến như vậy.
– Thằng chó Steve Nguyễn, không ngờ nó theo tao từng ấy năm mà còn có thể quay lại đớp chủ! – Với cái đầu lọc lõi, Hoàng Kỳ nhanh chóng suy ra căn nguyên cửa sự việc.
– Tôi quan sát hành tung nó cả tháng nay, chỉ có nó mới thuyết phục được ông chủ duyệt đơn hàng này thôi. Tôi đã cảnh báo ngài rồi mà ngài không tin. – Enando thở dài.
– Tao đâu có thể ngờ, tao đã cứu mạng nó hai lần! – Hoàng Kỳ nghiến răng ken két.
Ông ta không nghĩ một người đồng hương ông ta đã cứu giúp khi đang kề cận cái chết, rồi đùm bọc cưu mang hắn. Đã từ lâu mặc định như cánh tay phải của mình, thân thiết như ruột thịt. Lại có thể móc nối với kẻ thù để đưa ông ta vào bẫy.
– Chúng… chúng ta nên gọi cảnh sát không? – Người gốc Á xách vali đi cùng xe với Hoàng Kỳ khi nãy run lẩy bẩy. Anh ta cũng là người Việt Nam.
– Long à, cậu là người mới nên không hiểu! Vai trò duy nhất của cảnh sát trong cuộc chơi này là sáng mai tới đây hốt xác chúng ta, họp báo, ầm ĩ một thời gian. Rồi mọi thứ lại đâu vào đấy thôi – Hoàng Kỳ nở một nụ cười chua chát.
– Phải làm sao bây giờ? – Sơn mặt tái mét.
Đây là lần đầu tiên nó phải đối mặt với một cuộc đọ súng, chứ không phải dao kiếm loạn đả như những lần trước. Vì mỗi lần có đụng độ mà phải sử dụng tới hàng nóng thì Hoàng Kỳ luôn gạt thằng cháu ra ngoài. Vẫn đề giờ đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, khi một cuộc giao dịch tưởng như bình thường phút chốc đã trở thành một vụ thanh toán đẫu máu, tình cảnh trước mắt khốc liệt ngoài sức tưởng tượng.
– Pằng!! Pằng!! Pằng… – Từng luồng đạn lại hướng về phía chiếc xe.
Bọn chúng điên cuồng bắn phá, không để cho nhóm Hoàng Kỳ ngóc đầu lên. Mà có ngóc đầu lên thì cũng làm mồi ngon cho tay súng bắn tỉa lợi hại kia thôi. Đến cả cơ hội chạy trốn còn không có, nói gì đến phản công lại. Lực lượng đã tử vong gần hết rồi.
– Bọn nó mà bắn trúng bình xăng thì chúng ta sẽ thành thịt hun khói hết cả lũ! – Dù có kinh qua bao lần vào sinh ra tử, nhưng Hoàng Kỳ cũng chẳng giấu được sự căng thẳng kinh hãi đang hiện rõ.
– Không thấy phía Roswalt bắn trả nữa, anh ấy cũng không ổn rồi! – Sơn hoảng loạn thật sự.
– Bây giờ như thế này nhé! – Enando hắng giọng.
– Cậu có ý gì? – Hoàng Kỳ nhìn Enando hỏi.
– Khi hỏa lực dồn về phía tôi, mọi người chạy luôn vào kho, đằng sau có một cửa hậu để thoát thân.
– Enando, không được! – Sơn trợn mắt lên.
– Cứ ngồi đây thì đằng nào cũng chết cả, chi bằng một người chết để đổi lại mấy mạng sống sót, tìm cơ hội trả thù sau – Enando quả quyết.
– Cậu… – Ngẩn người nhìn Enando. Hoàng Kỳ cảm khái không nói nên lời.
– Ơn cứu mạng của ngài, giờ tôi mới có dịp đền đáp – Enando cười.
– Anh không nghĩ tới đứa con mới chào đời sao? Anh còn chưa gặp nó mà! – Sơn gắt lên.
– Adabel – Tươi đẹp và hạnh phúc, tôi nghĩ mãi mới ra cái tên này đấy, hãy bảo với vợ tôi như vậy – Enando đặt tay lên vai Sơn nháy mắt. Rồi nhặt lấy khẩu Type của anh da đen đang nằm dưới lớp tuyết.
– Enando!!! – Sơn hét lên, nhưng không kịp nữa rồi, Enando lao ra khỏi chiếc xe, vừa chạy vừa bắn. Từng loạt đạn được phân tán bớt về phía anh ấy.
– Nhanh! Nhanh, không có thời gian chần chờ đâu – Hoàng Kỳ lôi Sơn đứng bật dậy, cùng với Long chạy thật nhanh lại cửa kho.
Sơn chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh Enando gục xuống giữa trời tuyết, vậy mà những loạt đạn vẫn cứ xả xuống như muốn phân xác anh ấy thành nhiều mảnh.
– Pằng! Pằng!
– Hự! – Long dính một phát đạn vào chân, ngã lăn ra đất.
– Hai người chạy đi, tôi sẽ làm khuất tầm nhìn của chúng nó – Long cố gượng dậy, lấy ra một quả lựu đạn, rút chốt rồi lia vào gầm xe.
– Bùm, bùm..! – Một tiếng nổ vang rền, cùng với ánh sáng chói lòa, chiếc xe nổ tung. Sức ép hất văng Sơn cùng với ông chú về phía trước… tuyết và cả khói bụi văng tứ tung mịt mù…