Phần 95
– Không!! Không!! – Sơn bật ngồi dậy, thở hổn hển.
– Gì thế mày? Có để cho tao ngủ không? – Tôi uể oải hé mắt nhìn nó, giọng ngai ngái.
Nó chẳng trả lời tôi, khuôn mặt vẫn chưa hết bàng hoàng. Nó đứng dậy bước vào nhà tắm, xả nước rồi vục lên té vào mặt.
– Gặp ác mộng hay sao thế? – Tôi ngồi dậy với bình nước trên bàn, mở nắp ra rồi tu ừng ực.
– Không có gì! – Nó đứng chống tay vào bồn rửa mặt, bần thần nhìn vào gương.
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ sáng rồi. Tối qua ngồi tâm sự với nàng trên Hồ Tây xong lại tụ tập lại với 3 cặp Hòa, Lâm, Sơn đi lên phố cổ ăn uống mãi đến hơn 12 giờ đêm mới tan hội. Đưa nàng qua chỗ Hồng xong, tôi về phòng tắm rửa thì cũng đã 1 giờ sáng. Mệt lả nên ngả lưng xuống là ngủ vật luôn, thế mà đang ngon giấc thì thằng chết toi này cứ la hét. Đến là bực mình.
– Thôi ngủ đi! Mai còn có sức lượn lờ – Tôi lại nằm xuống.
– Đại ka cứ ngủ trước đi! – Nó bước lại bàn lấy bao thuốc.
– Kệ mày đấy!
Tôi khép mắt lại, giấc ngủ tiếp tục ùa đến…
…
– Hoa của cháu này!
– Vâng cảm ơn cô! – Tôi cầm bó hoa, rút tiền trả. Rồi vội vàng nhảy lên xe.
Hẹn nàng 8 giờ qua đón, thế mà tít thêm một phát tới tận 10h. Dậy thấy bao nhiêu là cuộc gọi nhỡ. Cái thằng chết tiệt Sơn lại đi đâu mất tiêu, không phải nó phá đám giấc ngủ thì tôi đâu đến nỗi mê mệt đến vậy. Thế mà khi dậy nó cũng chẳng thèm gọi tôi nữa. Điên tiết thế không biết.
– Cộc cộc! – Nàng vừa mở cửa ra thì một bó hoa to đã án ngữ ngay trước mặt.
– Gì thế này?
– Cho giống người lớn, em nhỉ! – Tôi ngó nhìn nàng, cười cầu hòa.
– Xì, anh đừng tưởng với bó hoa này mà khiến em thôi bực mình – Nàng lườm khẽ tôi, nhưng cũng cầm lấy bó hoa, đi vào đặt lên bàn.
– Hồng đâu rồi? – Tôi bước vào ngó xung quanh.
– Em ấy lên trường có việc.
– Đợi anh lâu không? – Tôi tranh thủ ôm nhẹ nàng từ phía sau.
– Còn hỏi nữa! – Nàng gỡ tay tôi ra.
– Thôi mà, anh chỉ ngủ quên, có gì đâu mà giận với dỗi! – Tôi xiết chặt hơn, không để cho nàng cựa quậy, rồi dũi vào gáy nàng.
– Bỏ ra! Buồn em! – Nàng cố vùng vẫy tránh né.
– Phải có điều kiện mới buông được, mình huề đi – Tôi thì thào.
– Ngủ gì mà em gọi bao nhiêu cuộc không nghe?
– Anh cũng chẳng biết nữa, đang ngủ thì ông Sơn ông ý gặp ác mộng, cứ hét toáng lên. Thế là anh tỉnh giấc. Rồi lại ngủ tiếp, chẳng hiểu sao lại mê mệt thế? Dậy cái là anh phi sang đây luôn còn gì nữa! Thôi mà! – Tôi tiếp tục trình bày với năn nỉ.
– Được rồi, sẽ hỏi tội sau! Giờ bỏ ra để em đi thay đồ – Nàng dịu giọng.
– Ok – Tôi thơm vào má nàng một cái rồi buông nàng ra.
– Hôm nay mình đi đâu? – Nàng cúi xuống mở ba – lô lấy đồ, rồi quay sang tôi hỏi.
– Em thích đi đâu nào? – Tôi ngồi xuống giường ôm lấy con gấu bông rồi búng búng vào mũi nó.
– Em đang hỏi anh mà?
– Đi dã ngoại nhé! Hà Nội ngột ngạt quá…
– Uhm, cũng được.
– Được quá đi chứ! – Tôi nháy mắt.
– À! Em bảo!
– Sao cơ?
– Về nhà bà chơi đi.
– Hả!?
– Em muốn về thăm bà!
– Ừ, được được! Vậy thay đồ nhanh lên, muộn rồi đấy.
– Dạ!
Nàng bước vào nhà tắm. Nàng nhắc tôi mới sực nhớ ra là sau cái lần tôi với nàng về vào mùa đông năm ngoái, tôi chỉ quay lại thăm bà thêm đúng một lần vào dịp tết nguyên đán. Còn lại bẵng đi từng ấy tháng cứ mải mê theo những việc học hành, hội quán chứng khoán mà chẳng có thời gian, về nhà cũng chỉ tranh thủ. Viện lý do vậy chỉ là một phần, chứ nói thẳng ra là tôi cũng quên khuấy đi mất. Thôi thì lần này về có cả nàng về cùng nữa, chắc bà sẽ vui lắm mà tha thứ cho cái sự vô tâm của tôi.
Mỗi lần nhắc đến bà, lại nhớ đến nụ cười móm mém với đôi mắt hiền từ. Trong những trang hồi ức của cả tôi và nàng, hình ảnh bà như một sự che chở lớn lao, ôm ấp vỗ về tuổi thơ của chúng tôi. Khi chúng tôi đang run rẩy ngỡ ngàng trước những sóng gió đầu tiên của cuộc đời.
Những hình ảnh bình dị mộc mạc ở mái nhà tranh năm ấy. Nó như một khoảng lặng yên bình, ấm áp trong tiềm thức của hai đứa. Góp phần nuôi dưỡng mối tình thơ ngây ngô và dại khờ. Định hướng cho những lý tưởng sau này của chúng tôi. Không chỉ là yêu mà còn là những nhận thức, tâm niệm khác về cuộc sống, tình người…
Vì lẽ đó, dù không có mối quan hệ ruột thịt nào. Chỉ là sự tình cờ gặp giữa sự sắp đặt của số phận, nhưng chúng tôi vẫn luôn gọi “bà” một cách đầy tôn kính và thân thương.
…
Sau khi cũng nàng đi chọn mua mấy món đồ mang về tặng bà. Chúng tôi rời thủ đô, tôi cho xe đi chầm chậm trên cao tốc Thăng Long – Nội Bài. Cũng không cần gấp gáp lắm, về đó vẫn kịp bữa trưa mà. Nên cứ vừa đi vừa tận hưởng những mát lành êm dịu của tiết thu nơi ngoại thành.
– Tối qua em ngủ ngon không?
– Lạ nhà, mãi tới gần sáng mới chợp mắt được một chút.
– Thế sao dậy sớm vậy? 7h30 đã thấy cuộc gọi nhỡ đầu tiên rùi.
– Có ai vô tâm như anh đâu cơ chứ – Nàng có vẻ vẫn còn ấm ức tôi lắm.
– Khổ quá, Sơn nó dậy nó cũng chẳng gọi anh nữa! – Tôi than thở.
– Thế hôm nay Sơn đi đâu vậy?
– Nào ai biết!
– Hay là lại qua chỗ cô bé tên Hằng đó?
– Có lẽ vậy.
– Em thấy cô bé ấy cũng xinh xắn đấy chứ.
– Uhm.
– Sơn mà có người yêu, như hồi xưa sẽ là thông tin bom tấn của lớp mình đó – Nàng bật cười khanh khách.
– Anh với em không phải bom tấn sao?
– Ơ, ngoài Sơn ra thì có ai biết chuyện của chúng mình đâu?
– Ai bảo thế? Nó đâu có giữ được cái mồm. – Tôi bĩu môi.
– Vậy sao?
– Sau khi em đi, từ hôm đó tới bế giảng là cả lớp biết hết. Anh phải còn phải chịu sự “quan tâm” nhiệt tình của chúng nó sang tận nửa học kỳ 1 lớp 12 đấy. Rồi dần dần chúng nó mới để cho anh yên – Tôi thở dài.
– Khổ thân anh – Nàng vòng tay ôm lấy tôi.
– Khi ấy mới thấy cái câu ca dao ngày xưa của các cụ vận vào mình cứ gọi là chuẩn đét.
– Câu ca dao nào cơ?
– “Gió đưa cây cải về trời – Rau răm ở lại chịu lời đắng cay” – Tôi ngâm nga.
– Eo ui! Em cũng đến là nể cái sự liên tưởng của anh đấy!! – Nàng cười lảnh lót, dũi mặt vào lưng tôi.
Tôi nhấn ga, chiếc xe tiếp tục lao đi vun vút giữa những cánh đồng lúa xanh mướt đang kỳ trổ bông.