Phần 97
– Giờ mình đi đâu anh?
Xe chạy được một đoạn nàng cất tiếng hỏi.
– Về Hà Nội thôi. Hòa nó nhắn tin về để bàn kế hoạch.
– Kế hoạch gì?
– À! Chúng ta sẽ có một buổi đi chơi xa xa tí cùng với mọi người.
– Đi đâu?
– Anh cũng chưa biết nữa!
Qua những con đường năm xưa để trở về. Chúng tôi đi chầm chậm trong nỗi buồn vẫn chưa thể nguôi ngoai, và những kỷ niệm thì cứ lưu luyến như muốn níu giữ.
Nhìn con đường và cánh đồng lúa, phảng phất hình ảnh hai cô cậu học trò đèo nhau trên chiếc xe đạp, nói cười tíu tít trong ánh chiều tà năm xưa…
…
Rời Phúc Yên, tôi với nàng trở về Hà Nội. Về tới nhà trọ của chúng tôi chỉ có Hòa với Hồng ở nhà, anh Hùng vẫn mải mê với lịch show dày đặc. Lâm thì đi đón bạn gái, Sơn vẫn bặt tăm từ sáng. Nàng và Hồng rủ nhau đi chợ chuẩn bị cho bữa tối, tôi cùng Hòa qua phòng tập thể hình.
Tạm thời gác những nỗi buồn thương để bắt đầu lại những ngày vui vẻ ít ỏi bên nhau vậy.
– Hai người đi đâu từ sáng đến giờ thế? – Hòa cầm chai nước tu ừng ực, hất hàm hỏi tôi.
Tôi gác cái tạ đẩy lên giá, nằm dài thở hồng hộc.
– Sao?
– Đi loanh quanh thôi, đang mệt cứ hỏi nhiều! – Tôi ngồi dậy vớ cái khăn lau những giọt mồ hôi đang đổ dài trên ngực.
– Uhm, lúc chiều tao đã bảo rồi đấy. Lát đợi Lâm về, trong lúc ăn tối bàn tính xem sáng mai như thế nào!
– Như thế nào? Chúng mày cứ úp úp mở mở tao cũng chẳng biết đâu mà lần – Tôi đứng dậy nhường chỗ tập cho một anh. Rồi lại bàn cầm chai nước đi ra cửa.
– Thì vẫn kế hoạch tao nói với mày hôm lâu lâu ý – Hòa cũng bước theo sau.
– Đi Mộc Châu đó hử?
– Ừ!
– Đi thì đi thôi, có gì mà phải bàn! – Tôi ngồi phịch xuống ghế nghỉ tu một ngụm nước, trả lời nó.
– Ngọc thì sao?
– Ôi giời, mày không phải hỏi. Tao đi đâu thì nàng… Ngọc đi đấy!
– Ờ! Vậy là tốt rồi. Mà sao lúc về thấy mắt Ngọc đỏ hoe thế? Nhìn sắc thái mày cũng có vẻ không ổn, hai đứa vừa cãi nhau à?
– Không! Không phải – Tôi xua tay.
– Thế thì sao?
– Mày đa sự quá đấy. Mà từ sáng đến giờ thằng Sơn nó đi đâu rồi?
– Tao cũng không biết!
– Thế đã nói kế hoạch với nó chưa? Xem nó có đi không?
– Điện nó có nghe máy quái đâu. Nó thì chắc đi thôi, còn xem em Hằng có thu xếp được không.
– Ừ!
– Chúng nó xuất phát sau chúng mày, nhưng có tiềm năng về đích trước đấy – Hòa nheo mắt cười.
– Kệ, tao không quan tâm! – Tôi đỏ bừng mặt lườm nó.
– Mà đã rủ hội thằng Thanh với anh Kiên chưa? – Tôi hỏi lại nó.
– Tao điện rồi, hai ông ý không đi được. Thanh thì rõ rồi, lúc quái nào nó chẳng mê mải với công việc. Anh Kiên mai về quê, nhà có đám giỗ.
– Chán nhỉ? Còn anh Hùng với anh Long thì sao?
– Hai ông ấy khỏi phải rủ, nói đi bằng xe máy là các ông ấy chạy mất dép rồi.
– Trời! Vẫn đi bằng xe máy à? – Tôi tròn mắt nhìn Hòa.
– Thì tao đã nói trước rồi còn gì! Đi dã ngoại phải đi xe máy mới thú vị chứ.
– Thôi được rồi, như thế nào cũng được. Vào tập hết bài đi rồi về không mọi người đợi cơm.
– Ờ!
…
Tôi với Hòa về phòng. Thấy cơm đã dọn ra rồi. Hai thằng lên tắm rửa rồi xuống ăn cùng mọi người. Sơn điện về bảo mọi người cứ ăn trước đi, nó không ăn. Từ tối hôm qua đến giờ cảm giác nó cứ là lạ làm sao ý. Nhưng từ lúc dậy có gặp được nó đâu mà hỏi. Với lại trong ngày cũng xảy ra một sự kiện buồn khiến tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để tâm nữa.
Sau khi dùng xong bữa tối. Cả hội ngồi thống nhất với nhau lại kế hoạch. Chốt lại vẫn là đi Mộc Châu bằng xe máy. Trước mắt là có tôi với nàng, Hòa – Hồng, Lâm – Thủy, 3 cặp chắc chắn đi. Còn Sơn thì lát nữa nó về sẽ hỏi lại.
Bàn tính kỹ càng xong cả hội lại kéo nhau ra siêu thị mua những đồ dùng cần thiết để trang bị cho chuyến đi.
Cao Nguyên Mộc Châu nằm cách Hà Nội 190km, thuộc tỉnh Sơn La. Nổi tiếng với những đồi chè đồng cỏ mênh mông ngút ngàn. Có thể nói Mộc Châu là nơi tập trung nhiều nhất tài nguyên du lịch của Sơn La và vùng núi Tây Bắc – Bắc Bộ. Khí hậu là tài nguyên du lịch đặc biệt có tính đặc thù của Mộc Châu. Vì thế đây là địa điểm lý tưởng cho những cuộc hội hè, đi chơi dã ngoại của giới trẻ chúng tôi.
Đó là những thứ tôi chỉ biết qua sách báo, trang mạng. Chứ cũng chưa từng đặt chân đến nơi này bao giờ, nên thực sự cũng thấy rất háo hức với chuyến đi này.
– Làm gì mà lâu thế, mấy bà ý định mua hết cả siêu thị hay sao vậy? – Lâm xem đồng hồ tỏ ra sốt ruột.
– Con gái mà! – Tôi chống tay lên bàn khuấy khuấy cốc sinh tố.
Thực ra chúng tôi cũng chẳng hứng thú lê lết theo các nàng qua hết gian hàng này đến gian hàng khác. Nên ba thằng rủ nhau ra quầy cafe ngồi đợi.
Nàng cũng đã bớt suy nghĩ về sự mất mát hôm nay. Tôi mong là vậy, cuộc đời gặp nhau cũng đã là một cái duyên, chúng tôi sẽ luôn trân trọng những kỷ niệm ấm áp bên người bà đáng kính ấy. Mong bà trên thiên đường sẽ luôn dõi theo, phù hộ chúng tôi, cho chúng tôi thêm nghị lực và bản lĩnh để vượt qua những sóng gió vẫn đang ở trước mắt.
Trong cuộc đời có những ngưỡng thử thách cảm tưởng như sẽ đẩy con người ta vào tận cùng của sự tuyệt vọng. Nhưng chỉ cần có một niềm tin để bấu víu vào, để mà hy vọng thì mọi thứ cũng không đến nỗi chấm hết. Nói thật tầm giờ này năm ngoái tôi cũng chưa thể nghĩ rằng tôi và nàng lại có dịp hội ngộ nhau sớm như thế. Tôi chỉ có thể phát triển lý tưởng của mình theo hướng là sẽ học xong, vô trong Nam tìm việc, rồi sẽ lần mò tung tích của nàng. Chứ không hy vọng gì vào mội cuộc gặp sớm hơn cả dự kiến, và đương nhiên là cũng chưa mơ tới giấc mơ trở về… Đúng là con tạo xoay vần khiến cho tôi không thể không tin vào cái chữ duyên trong vòng quay của số phận.
Và vì cái chữ duyên ấy mà tôi thêm cơ sở để đương đầu với thử thách, chuẩn bị những dự định cho những hy vọng lớn lao trong tương lai.
– Ra rồi kìa! – Hòa cất tiếng cắt ngang dòng duy nghĩ của tôi.
Nhìn về hướng cửa ra siêu thị thấy ba nàng đang khệ nệ mỗi nàng xách hai túi to đùng. Chúng tôi vội chạy lại đỡ hộ.
– Khiếp, mua nhiều thế này, mai buộc vào đâu? – Lâm lè lưỡi.
– Phải chuẩn bị kỹ chứ, nhỡ đâu trên đó không có thì sao? – Thủy vội lý giải.
– Cứ làm như chuẩn bị dọn hẳn lên rừng sống không bằng ý – Hòa cũng chen vào.
– Ý tưởng hay đấy chứ. – Tôi tủm tỉm cười đặt hai cái túi nàng vừa xách lên ghế.
– Thế thì phải làm thêm 3 cái lều bạt nữa. – Lâm nháy mắt.
– Thôi đi! Em không thích sống như thổ dân đâu! – Hồng phì cười.
– Ngồi nghỉ cái đã, mọi người uống gì không? – Hòa đưa mắt hỏi 3 nàng.
– Cho em sữa chua đánh đá đi! – Hồng ngồi xuống ghế, với tờ giấy ăn thấm thấm mồ hôi.
– Em sinh tố bơ! – Thủy cũng nói theo.
– Còn em thì sao? – Tôi rút khăn ra chấm chấm mồ hôi trên trán nàng.
– Nước cam ạ! – Nàng nhỏ nhẹ.
– Eo ui! Anh Hiếu tình cảm thế, chẳng bù cho anh Hòa chút nào – Hồng vừa nói vừa đưa mắt lườm Hòa.
– Thôi đi! Người ta cả mấy năm mới gặp nhau, tôi với bà ngày nào chẳng đụng mặt. Tỉnh củm phải thể hiện bằng cái khác chứ! – Hòa cười ha hả.
Sau khi gọi nước uống cho 3 nàng. Chúng tôi ngồi trò truyện thêm một lúc rồi về nhà cất đồ.
Mọi việc coi như thu xếp tạm ổn. Lâm chở Thủy về phòng lấy quần áo. Còn hai cặp tôi và Hòa lại rủ rê nhau đi lượn lờ phố xá.
Lượn lờ chán, chúng tôi lại tạt vào cafe ngồi buôn chuyện. Hà Nội có thể rộng lớn và dễ gây choáng ngợp với bất kỳ ai mới bỡ ngỡ đặt chân xuống, như tôi cách đây mấy năm trước vậy. Nhưng sống ở đây quen rồi thì mọi thứ nó lại trở nên trật hẹp, loanh quanh luẩn quẩn tí là hết cả thành phố.