Phần 99
– Hoàng Kỳ! Không ngờ lại có ngày thê thảm như thế này! – Gã đàn ông nói tiếng Việt bước tới trước mặt Hoàng Kỳ cười nhạt.
Hoàng Kỳ ngồi tựa lưng vào tường, nhắm nghiền mắt. Cố nén cơn hổn hển. Bên cổ trái ông ta một mảnh sắt găm vào khá sâu, có lẽ là hậu quả của vụ nổ khi nãy. Tuyết vẫn rơi dày đặc.
– Bấy lâu nay ông săn lùng bọn tôi, chắc không nghĩ có ngày lại chốn chui lủi như một con chuột cống nhỉ? Cảng này rộng lắm, chúng tôi đã phong tỏa hết rồi, đây là địa bàn của chúng tôi. Ông có chạy xa mấy cũng không thể thoát được đâu! – Gã ngồi xổm xuống, dùng mũi súng nâng cằm Hoàng Kỳ lên.
– Chúng mày đã mua chuộc Steve Nguyễn như thế nào? – Hoàng Kỳ mở trừng mắt ra, nhìn thẳng vào gã đàn ông kia gằn giọng.
– Tiền, và quyền quản lý các phi vụ ở Bratislava này. Đơn giản một cách không ngờ đúng không? – Giã nhếch mép.
– Đại ca chúng tôi đã sớm nhận định, chỉ cần túm gáy được thằng mà ông tin tưởng nhất. Thì coi như ông đã nằm trên thớt rồi – Gã tiếp tục nói.
– Tao nghĩ trước khi nó nhìn thấy viễn cảnh thiên đường kia. Thì chúng mày đã mở cánh cửa địa ngục rồi. – Hoàng Kỳ cười khẩy.
– Đương nhiên, những thằng phản bội. Chỉ có thể lợi dụng chứ không thể trưng dụng. Tôi sẽ sớm đưa nó xuống suối vàng cùng ông để ông xử lý. Còn quyền quản lý khu vực này sẽ thuộc về tôi, sau khi tôi xách cái đầu ông về cho đại ca ngâm rượu.
– Chúng mày có giết tao, thì cũng sẽ có người khác lên thay thôi. Chúng mày cũng sẽ giống như tao, săn rồi lại bị săn. Đó là quy luật rồi!
– Tôi không cần biết. Việc trước mắt là nhâm nhi cái chết của ông đã.
Gã đàn ông nói xong đứng dậy, lên đạn rồi chĩa khẩu súng lục vào đầu Hoàng Kỳ.
– Còn một chút tình đồng hương, tôi sẽ tiễn ông nhanh mà không đau đớn gì cả. Chứ để lát nữa đồng bọn tôi chạy tới đây, đặc biệt là tay sát thủ mà đại ca đã thuê kia, ông mà rơi vào tay hắn thì sẽ sống không bằng chết! Lên đường…
– Phụp..!
Gã đàn ông chưa nói dứt câu, thì một bàn tay từ phía sau vươn ra bịt mồm. Chưa kịp định thần thì gã đã cảm nhận một lưỡi dao sắc lẹm đang lách vào những thớ thịt trên cổ. Sau sự nóng hổi của những tia máu bắn ra, cái lạnh cũng đến rất nhanh. Không phải do thời tiết… đó là cái lạnh của tử thần…
– Khặc… – Đó là từ trăn trối duy nhất có thể thốt ra từ cái mồm đang ộc máu. Gã đàn ông gục xuống.
Sơn cúi nhặt khẩu súng rơi dưới đất, giắt vào quần rồi bình thản chùi con dao dính máu vào vạt áo.
– Cháu ra tay chậm quá, suýt nữa nó thổi bay đầu chú rồi! – Hoàng Kỳ ngẩng lên nói.
– Chú chẳng bảo cháu là khi sự hưng phấn giết người đang lên cao độ, là lúc người ta không đề phòng nhất còn gì. Cháu phải lựa đúng thời điểm chứ – Sơn mỉm cười, ngồi xuống đặt tay lên vai Hoàng Kỳ.
– Còn đi được không chú? – Nó hỏi tiếp.
– Chúng ta đi được bao xa rồi? – Hoàng Kỳ hỏi lại.
– Không xa lắm, chắc chỉ tầm một cây số là cùng – Sơn trả lời.
– Gã này là gã đầu tiên đuổi kịp chúng ta, rồi bọn chúng sẽ kéo tới rất nhanh thôi. – Hoàng Kỳ thở dài.
– Vậy chúng ta còn ngồi đây làm gì nữa! – Sơn sốt sắng xốc nách Hoàng Kỳ dậy.
– Chú không ổn rồi cháu! – Hoàng Kỳ khẽ nhăn mặt, gượng đẩy tay Sơn ra.
– Sao ạ! – Sơn lo lắng.
– Ngồi xuống để chú nhìn mặt cháu nào! – Hoàng Kỳ vẫy.
Sơn cảm thấy khó hiểu, nhưng nó cũng ngồi xuống. Hoàng Kỳ đưa tay đặt lên vai Sơn nhìn nó trìu mến.
– Đáng lẽ chú không nên đưa cháu sang đây, là lỗi của chú! – Ông ta khẽ nói, sự hối hận hiện rõ trên đôi mắt.
– Kìa chú, chính cháu đòi sang mà!
– Nhưng ngay từ đầu cháu đã không biết cuộc sống bên này nó như thế nào, chú có lỗi với mẹ, với anh chị. Chỉ vì những toan tính nhất thời mà vô tình đẩy cháu vào vòng xoáy tội ác bên này.
– Dù thế nào thì cháu cũng đã lựa chọn rồi, giờ chú nói vậy làm gì! Chúng ta phải chạy thoát khỏi đây đã rồi sẽ nói chuyện này sau. – Sơn cũng đặt tay lên vai Hoàng Kỳ trấn an.
– Chú không thể đi được nữa.
– Vậy để cháu cõng chú đi… chúng ta…
– Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, cháu nghe chú này! – Hoàng Kỳ nghiêm giọng ngắt lời Sơn.
– Dạ.
– Chú đã từng bảo cháu về 13 nguyên tắc tồn tại trong thế giới ngầm này đúng không?
– Vâng!
– Và chú đã chỉ cho cháu 12 nguyên tắc rồi!
– Vâng ạ!
– Nguyên tắc thứ 13 chỉ khi nào sử dụng chú mới nói. Giờ là lúc cháu dùng đến nó. Để có thể quay lại cuộc sống bình thường ở Việt Nam.
– Nguyên tắc đó là gì ạ? – Sơn tròn mắt.
– Chết! – Hoàng Kỳ buông gọn lỏn một câu lạnh lùng.
– Chết… chết… là… như thế nào ạ? – Sơn sửng sốt, miệng lắp bắp. Khi nãy giết gã kia bình thường không một chút ghê tay. Mà giờ nó cảm thấy gai ốc nổi lên bủn rủn khắp toàn thân.
– Để yên nghe chú nói!
– Dạ!
– Ngay từ đầu, mọi thông tin của chúng ta ở Việt Nam chú đã xóa sạch. Ngày trước mỗi khi về nước chú đều qua 2, 3 nước trung gian ở Đông Nam Á, rồi mới bí mật về Việt Nam. Tất cả cũng để tránh những nguy hiểm cho người thân của mình. Bây giờ chúng ta thất thế, cần nhớ lại nguyên tắc số 9, ta sắp thành mối ung nhọt phải loại bỏ của ông chủ. Và là mục tiêu săn đuổi của kẻ thù. Ta sẽ cho chúng điều chúng cần… muốn không bị săn đuổi, mục tiêu cần phải chết.
– Vậy giờ mình làm thế nào ạ? – Sơn băn khoăn.
Hoàng Kỳ mỉm cười, bới bới đống tuyết sát ven tường, để lộ ra một đường ống dẫn khí đốt vào trong dãy nhà kho bên cạnh.
– Đây là lối thoát của cháu.
– Còn chú?
– Chú sẽ mở ra lối thoát đó. – Hoàng Kỳ rút trong người ra một quả lựu đạn.
– Không! Không! Chú định làm gì??? – Sơn thảng thốt.
– Cởi áo khoác trên người ra! – Hoàng Kỳ gằn giọng.
Sơn trố mắt, nhưng nó cũng lập bập làm theo.
– Cả giày, súng với dao nữa!
Dù khó hiểu nhưng chưa bao giờ thấy chú nói giọng điệu như vậy, Sơn tháo tiếp đôi giày ra cùng với vũ khí.
– Hơi lạnh, nhưng càng chạy nhanh sẽ càng nóng người, cháu hãy làm như thế!
– Còn chú?
Hoàng Kỳ không trả lời mà rút trong người ra một tờ tiền và cái bút. Hý hoáy ghi rồi đưa cho Sơn.
– Gặp người này, chỉ cần nhìn thấy ký hiệu đánh dấu trên mặt trước tờ tiền này ông ta sẽ biết là chú. Ông ta sẽ cho cháu một thân phận khác, mặt sau là mã số két sắt và địa chỉ ngân hàng. Hãy cùng ông ấy ra rút và cho ông ta một nửa số tiền trong đó để ông ta xóa dấu vết, giúp cháu ẩn mình trong khoảng vài tháng và đảm bảo cho cháu chiếc vé để trở về quê hương. Ông ta bảo gì thì cứ làm như thế, hiểu không?
– Ông ta là người Việt Nam ạ?
– Không, ông ta là người Cộng hòa Séc. Nhưng chú tin tưởng ông ta hơn bất cứ người Việt Nam nào bên này, nên mới đặt cho ông ta cái tên tiếng Việt như vậy! Ông ta cũng không phải xã hội đen, nhưng có thể làm được rất nhiều việc. Cháu chỉ cần nghe ông ta thôi. Giờ đi đi… chạy thật nhanh và thật xa.
– Chú định làm gì?
– Chú sẽ cho người dân thành phố này chứng kiến một màn pháo hoa mừng Giáng Sinh rực rỡ nhất trong đời. – Hoàng Kỳ rút điếu xì gà hút dở ban nãy ra châm, rồi nhả khói tỏ vẻ hào hứng.
– Cháu… cháu không thể để chú ở lại đây được! – Sơn nghẹn ngào. Cái sự máu mủ ruột thịt nơi đất khách quê người khiến nó phút chốc lại trở nên yếu mềm.
Bỗng từ đằng xa có tiếng bước chân, và tiếng xì xào huyên náo. Có vẻ nhóm người kia đã đến rất gần nơi hai chú cháu đang ẩn nấp rồi.
Hoàng kỳ vội cầm lấy khẩu súng Sơn vứt xuống đất khi nãy rồi đưa lên nhằm về phía Sơn.
– Nếu cháu không chạy, chú buộc phải bắn cháu. Đằng nào thì cháu cũng sẽ chết!
– Chú… – Sơn sợ hãi lùi lại.
– Tình cảnh này cháu thừa biết là chú không nói đùa! – Hoàng Kỳ cương quyết. Ông ta lên đạn rồi lại hướng về hướng Sơn.
– Chạy!!! – Ông ta quát.
Sơn giật mình, rồi xoay người cắm đầu cắm cổ chạy. Chạy theo bản năng sinh tồn, bởi nó quá hiểu những gì chú nó vừa nói. Có thể nó đã hiểu từ lúc nãy, nhưng sự lưu luyến thân thuộc vẫn huyễn hoặc níu chân nó ở lại. Giờ chú nó đã dứt khoát như vậy, nó tự biết phía trước chỉ có một con đường duy nhất dành cho nó.
“Chết để trở về”.
Cái lạnh từ lớp tuyết nhanh chóng thấm qua đôi tất. Thấm vào gan bàn chân lạnh giá, và cả những bông tuyết đang tạt vào mặt kia nữa. Sự buốt giá tê cứng đang dần ngấm vào người. Nhưng nó cũng không màng… nó hiểu điều duy nhất nó có thể làm cho chú nó lúc này là chạy càng nhanh, càng xa càng tốt.
Bỗng nó cảm thấy đất trời rung chuyển. Nó hẫng đà ngã lăn ra, xoay mấy vòng. Nó cố gượng dậy nhìn… chỉ thấy phía trước một quầng sáng chói lòa, sáng rực một góc trời Bratislava. Cả dãy nhà kho đều phát nổ lan sang mấy dãy nhà kho khác theo một dây chuyền…
“Chạy… chạy…” – Chưa kịp sửng sốt thì tiếng chú nó lại vang vọng trong tâm thức. Nó lại đứng dậy chạy tiếp.
Nó mải miết chạy, chạy không ngừng nghỉ. Trong tâm trí nó, cái thị trấn yên bình hiện lên rõ rệt. Nó sang đây để làm gì? Kể cả khi biết công việc của chú, nó vẫn cố chấp ở lại, nó tìm cái gì trong những khốc liệt, đau thương và tàn nhẫn này?? Bỗng nụ cười trìu mến của bà, của bố mẹ, của tất cả những người thân ùa về theo dòng suy tưởng. Rồi cả nụ cười tinh nghịch của đám bạn năm xưa, nhưng trò chơi ấu thơ bình dị và mộc mạc… hồi ức nay đã không chỉ cách xa theo thời gian mà còn cách xa tới gần nửa vòng trái đất.
“Mai đá ở sân nào thế?” – Tiếng nói thoang thoảng, và nụ cười quen thuộc của thằng bạn nối khố mà sau này nó cả nể gọi bằng đại ka hiện lên sau cùng.
Nó nhớ lần cuối trước khi nó đi sang đây, hai thằng quay trở lại ngôi trường cũ mến yêu, hồi tưởng lại những hoài niệm. Và giờ những hình ảnh đó lại cũng đang là những hoài niệm…
Bỗng nó bật khóc…
Đã lâu lắm rồi, những giọt nước mắt mới quay trở lại…