Phần 7: Nhân vật bí ẩn
Mới sáng sớm mà công an Thành phố đã đứng đầy xóm Nát. Cũng vì vụ án mạng bất đắc dĩ này mà những đứa trẻ như Vạn hay Ngàn đã được những nhà hảo tâm giúp đỡ một cuộc sống tốt hơn và từ nay xóm Nát sẽ không còn tồn tại nữa. Trở lại với vụ án mạng, các bác sĩ pháp y đang rất chuyên tâm tìm các mẫu vật liên quan để tìm ra manh mối. Đăng – tổ trưởng đội trọng án Thành phố đang đi một vòng để nắm bắt tình huống thì gặp ông Mộc – một bác sĩ pháp y lâu năm.
– Cậu vẫn chưa có phát hiện gì mới à?
– Dạ cháu chào chú, cháu vẫn đang xem xét mọi thứ nhưng chưa tìm thấy gì đặc biệt. – Đăng lắc đầu.
– Cậu không tìm thấy gì cũng phải. Những dấu vết quan trọng có thể đã bị cơn mưa to hôm qua rửa sạch rồi.
– Vậy kết quả xét nghiệm tử thi có tra ra điều gì không chú?
– Cậu xem đi rồi tôi sẽ nói tiếp. – Ông Mộc đưa cho Đăng một xấp giấy.
Đăng đọc một lượt thì không khỏi rùng mình. Cuộc đời đánh án của anh cũng gặp qua không ít những kẻ giết người tàn độc nhưng vụ án lần này mức độ dã man của tên sát nhân chắc chắn phải ở một mức độ cao gấp nhiều lần những kẻ đó.
– Qua xác định ban đầu, nạn nhân là nam giới, được xác định đã tử vong vào tầm 11h đến 11h30 ngày thứ 7 tuần trước. Trước khi chết, trên phần tay và bụng của nạn nhân có rất nhiều vết thương sâu dẫn đến tổn thương nội tạng nghiêm trọng, rất có thể đã gặp phải sự tra tấn dã man. Còn về tuổi tác cũng như danh tính thì chúng tôi tạm thời chưa thể xác định do người này đã bị hủy toàn bộ khuôn mặt cùng với dấu vân tay. Đồng thời hung thủ cũng ra tay rất tàn nhẫn khi chặt nạn nhân ra làm hai phần nửa trên và nửa dưới. Nửa trên thì chúng ta đã tìm thấy còn phần còn lại vẫn đang tìm kiếm nhưng theo suy đoán của tôi với tốc độ dòng chảy cộng với cơn mưa hôm qua thì việc tìm phần còn lại của thi thể không mất nhiều thời gian đâu.
– Vết thương chí mạng của anh ta nằm ở đâu thế chú?
– Đỉnh đầu, chúng tôi nghi ngờ là do một vật cứng tác động vào. Hung thủ có lẽ là một kẻ rất chuyên nghiệp và tàn nhẫn.
Đăng trầm tư suy nghĩ một lúc lâu rồi mới tiến đến chỗ cái xác. Bỗng mắt anh hướng về phần bả vai trái của nạn nhân hình như có xăm một dãy số. Đăng tiến đến thì nhìn kỹ dãy số đó là bao nhiêu, có vẻ nạn nhân đã xăm dãy số này từ rất lâu rồi nên dãy số không còn rõ nét nhưng Đăng vẫn nhận ra con số 0326. Anh vội nhắc nhân viên pháp y bên cạnh chụp hình lại, đây chắc chắn là một manh mối đáng giá cho việc phá án.
10h sáng tại phòng VIP khách sạn The King.
Trong căn phòng được bài trí sang trọng là hình ảnh một cô gái mới 18 đôi mươi đang quỳ dưới hạ bộ một người đàn ông. Mái tóc cô xõa ra ngang vai và rối tung lên vì bàn tay của người đàn ông liên tục ấn đầu cô vào sâu hơn. Được một lúc người đàn ông liền ra hiệu ngừng lại, cô gái hiểu ý liền đứng dậy tháo hai dây của chiếc váy hồng xuống để lộ thân hình vệ nữ của mình. Người đàn ông nở nụ cười dâm dục thuận tay kéo cô vào lòng rồi bú mút chùn chụt bầu ngực căng tròn đang vểnh lên mời gọi kia.
– Ư… ư… sướng…
Như đáp lại biểu hiện của cô, người đàn ông càng hăng say liếm láo hơn. Đang định thò tay xuống dưới thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Liếc sang giường đang định tắt máy thì nhìn thấy tên người gọi trên màn hình làm hắn giật mình. Hàn vội vàng chạy vào phòng tắm nghe điện thoại bỏ lại cô ả kia đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
Nghe xong cuộc điện thoại hắn liền vội vàng mặc lại quần áo trên người. Cô ả thấy vậy liền nũng nịu:
– Anh lại tính đi đâu thế?
– Sếp gọi anh có việc gấp, để hôm khác anh bù nhé. – Người đàn ông vẫn nhìn vào gương mà chẳng thèm nhìn ả đến một cái.
– Chán thế, em đang tính trưa nay mình đi ăn cùng nhau mà.
Gã nghe đến đây thì hiểu cô ả muốn cái gì rồi, dù gì gã cũng là một kẻ dày dạn kinh nghiệm tình trường rồi, mấy cái trò vòi vĩnh này sao qua được mắt hắn nhưng người đàn ông vẫn cười giả lả. Hắn lấy cặp kính mạ vàng của mình đeo lên mặt cho ra vẻ tri thức rồi lấy ví rút một cái thẻ đen ra nhét cho cô bồ của mình.
– Anh cũng muốn ở với em lâu hơn chút nhưng em cũng hiểu chức vụ cũng như trách nhiệm của anh mà. Em cầm thẻ này mà chi tiêu, thiếu nhớ bảo anh nhé. – Vỗ về xong hắn còn không quên hôn lên môi ả một cái nhẹ nhàng rồi rời đi.
Con xe Porsche đỏ sang trọng lao vun vút về hướng ngoại ô. Qua vài ngóc ngách rắc rối, chiếc xe dừng lại một tòa nhà 12 tầng hiện đại. Người đàn ông bước xuống liền nhận được sự kính trọng của các nhân viên dưới sảnh. Một cô nhân viên xinh đẹp niềm nở chạy đến:
– Dạ, em chào giám đốc ạ.
– Ông ấy vẫn có ở đấy chứ? – Gã lạnh lùng hỏi.
– Dạ thưa, ngài ấy cũng vừa đến thôi ạ.
– Ok, cô đi làm việc của mình đi.
Gã bấm thang máy lên tầng 12 mà nét mặt không giấu nổi sự âu lo. Bình thường hắn mới là người phải chủ động gọi cho nhân vật kia chứ không phải chiều ngược lại, điều này chứng tỏ đã có chuyện không hay xảy ra rồi. Cố điều hòa lại nhịp thở, chỉnh lại cái kính gã mới nhẹ nhàng gõ cửa.
– Vào đi. – Một giọng nói âm trầm truyền ra.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa rồi tiến đến cúi chào:
– Dạ, anh cho gọi em ạ.
Người đàn ông bí ẩn kia vẫn ngồi quay mặt vào tường, tay với lấy điều xì gà trên bàn hút một hơi rồi thở ra một hơi khoan khoái:
– Cậu đọc báo sáng nay rồi chứ?
– Dạ, em cũng có đọc qua rồi ạ.
– Mọi thứ được dọn sạch rồi đấy chứ? – Người đàn ông bí ẩn kia trầm giọng.
– Dạ, anh yên tâm. Sẽ không có bất cứ điều gì gây hại cho anh đâu ạ. – Gã trả lời một cách từ tốn.
– Nhưng tôi thì thấy cái hại rồi đấy. – Người đàn ông bí ẩn kia tức giận quát lớn.
– Dạ, anh bớt giận. Thực sự là em đã cho xử lý gọn gàng hết mọi việc rồi ạ. – Hắn luống cuống giải thích.
– Hết rồi à? Thế mà tôi vừa nghe được nguồn tin thân tín rằng công an họ đã tìm ra một chứng cứ quan trọng rồi đấy. Cậu có biết đấy là gì không? Đó chính là cái mã số thằng nhãi kia xăm trên vai đấy. – Người đàn ông rít lên đầy giận dữ.
Nghe đến chuyện mã số mà gã không khỏi sững sờ. Quả thực trong lúc xử lý hiện trường, hắn đã không nhắc đám đàn em về chi tiết này để bây giờ mọi chuyện phức tạp như bây giờ.
– Dạ, em xin lỗi anh, em sẽ cho xử lý ngay ạ, xin anh yên tâm. – Tầm này gã chỉ còn biết xin lỗi để nguôi cơn giận của nhân vật kia.
– Liệu mà xử lý cho tốt, tôi sẽ rất không vui nếu vụ án đó bung bét ra và cậu đủ hiểu cái giá phải trả rồi đấy. Không dễ chịu đâu Đại ạ! – Nhân vật kia cố tình nhấn mạnh câu cuối như một lời đe dọa.
Đại bị dọa sợ trước lời nói của nhân vật kia. Hắn đủ hiểu kẻ đang ẩn mình trong bóng tối kia ra tay đáng sợ đến mức nào để đạt được mục đích. Gã đành rút lui để đi lo công việc.
Đợi Đại rút lui, nhân vật kia mới lấy trong túi áo ra một bức ảnh chụp ba người đàn ông. Hắn lấy chiếc bút đỏ gạch chéo lên mặt của người ở giữa, đó chính là ông Mạnh.