Phần 23
Bây giờ Tuân chỉ còn nước ngoan ngoãn chiều theo những gì Oanh muốn. Chàng không ngờ tự hồi nào tới giờ, Tuân cốtán tỉnh Oanh và tìm mọi cách gần gũi nàng, ngay cả khi Oanh còn làm trong quán cà phê trá hình, chàng biết chắc là nàng đã từng ngủ với nhiều người. Nhưng không hiểu sao, đối với Tuân, Oanh chưa hề tỏ ra một chút gì lẳng lơ để cho chàng có cơ hội tiến tới. Thậm chí, ngay cả lúc Tuân giới thiệu cho nàng vào làm việc ở tòa báo này, để nàng có cơ hội xa lánh những người tìm tới ve vãn nàng mà Oanh vẫn hết sức giữ kẽ với chàng. Không biết có phải nàng đã coi chàng như một nhà đạo đức nên phải đối xử theo cung cách “Đi với bụt mặc áo cà sa, di với ma mặc áo giấy” hay không?
Còn bây giờ thì làm sao đây? Cái gì đang xảy ra như thế này? Tuân đã đưa tay rụi mắt mấy lần và chàng chắc chắn rằng, đây không phải là đang nằm mơ rồi. Sự thực này không thếnào chối bỏ được. Nó rành rành bằng xương bằng thịt. Hít chặt lấy nhau, quấn quýt thếnày làm sao mà nói mơ màng gì được nữa cơ chứ.
Đầu óc Tuân hoang mang, chân tay chàng bủn rủn. Nằm bên hai người đàn bà bốc lửa này mà hồn phách Tuân luân lạc nơi đâu. Và, chính chàng cũng không biết mình lịm vào giấc ngủ vào lúc nào. Khi tỉnh dậy, trời đã đã hừng sáng. Tuân thấy Thơ nằm sải chân tay, trần truồng bên cạnh chàng. Nhưng Tuân không thấy bóng dáng Oanh đâu.
Một lúc sau, Thơ cũng từ từ mở mắt. Nàng ngơ ngác nhìn quanh. Thấy Tuân quấn mền ngồi co ro bên cạnh. Nàng hỏi nho nhỏ:
– Cô Oanh đâu rồi?
Tuân lắc đầu nói:
– Anh cũng không biết.
Thơ nhìn ra cửa. Nàng thấy ổ khóa bên trong vẫn còn cài sợi giây xích nhỏ, nàng mỉm cười nói:
– Anh đừng có hù em chứ, coi kìa.
Vừa nói nàng vừa chỉ ra cửa. Tuân nhìn theo tay Thơ, chàng ngơ ngác hỏi:
– Em nói coi cái gì vậy?
Thơ lồm cồm bò dậy, chui vô chiếc mền Tuân đang đắp Cười khúc khích.
– Anh không thấy ổ khóa còn gài bên trong hay sao.
Cô Oanh về hồi nào mà anh không hay à. Ai mở cửa rồi gài lại như vậy được hả?
Trong khi Tuân bần thần nhìn ra cửa thì Thơ đã rúc vô bụng chàng, cắn nhè nhẹ. Tuân thấy nhột nhạt quá nên đưa cả hai tay ôm lấy đầu nàng kéo lên trên rồi hỏi:
– Có phải em đã mở cửa cho cô Oanh về hay không?
Thơ ép sát má vô mặt Tuân cười khúc khích, nói:
– Anh đừng có nói chơi chứ. Em thức dậy sau anh mà.
Tuân bắt đầu thấy rờn rợn. Chàng biết chắc là Thơ ít khi nói chơi cái kiểu này lắm. Như thế thì Oanh làm sao ra về mà lại có thể gài cái khóa giây xích bên trong lại được như vậy? Chàng nghiêm nét mặt nói:
– Thơ à anh nói thực đó. Anh không có mở cửa cho cô Oanh ra về đâu. Không lẽ chúng mình nằm mơ hay sao?
Thơ há miệng ngạc nhiên. Nàng run run hỏi:
– Thế tối qua anh làm thế nào đưa cô Oanh vô đây được hả?
Tuân lắc đầu, thực thà nói:
– Thú thực, anh cũng không biết cô ta vô phòng lúc nào nữa.
Thơ trợn mắt nói:
– Anh không nói chơi đó phải không?
Tuân lắc đầu.
– Không, anh nói thực mà.
Thơ tung mền ngồi bật dậy, nàng có linh cảm một điều gì thật bất thường vừa xảy ra tại đây tối qua. Thơ run run nói:
– Có phải tối qua chúng mình ngủ chung với cô Oanh không?
Tuân gật đầu.
– Đúng rồi, những cử chỉ, lời nói cô ta anh còn nhớ như in trong đầu.
– Có bao giờ hai đứa mình cùng nằm mơ thấy cùng một câu chuyện không?
– Anh chưa thấy ai nói về điều này cả.
Trong trường hợp người chết hiện hình về báo mộng thì sao?
Tuân nhìn Thơ trừng trừng hỏi:
– Em đang nghĩ cái gì vậy.
Thơ không muốn nói là những đều vừa thoáng quatrong đầu, nàng nói lảng qua hướng khác.
– Hay là anh gọi điện thoại tới nhà cô Oanh xem sao.
Tuân lật đật nhấc máy điện thoại gọi tới nhà Oanh liền. Chuông điện thoại reo một hồi, có người nhấc lên nói:
– Alô.
Tuân lật đật hỏi ngay:
– Có phải nhà cô Thế Oanh không?
– Thưa phải. Ông cần gặp cô tôi có việc gì cần không?
Tuân gãi đầu gãi tai nói:
– À à. Bị cả tuần nay cô Oanh không tới tòa soạn, nên tôi gọi lại hỏi thăm thôi mà.
– Có thế thôi phải không ạ. Bây giờ là năm giờ sáng, cô tôi còn đang ngủ, vài tiếng nữa xin ông gọi lại nghe.
– Dạ… dạ…
Tuân ngơ ngác nhìn Thơ nói.
– Cô Oanh còn đang ngủ. Có lẽ anh nói chuyện với cô cháu cô ta thì phải. Giọng cô này cũng còn đang ngái ngủ nữa.
Hình như Thơ không tin được những gì Tuân vừa nói. Nhưng nàng không thếnào tưởng tượng được sự ân ái đêm qua là mộng nị. Nàng run run hỏi:
– Anh tin có chuyện hồn ma đi vào giấc ngủ phá tụi mình không?
– Có thể có chuyện đó. Nhưng cô Oanh đâu có phải là ma.
– Anh quên mấy bữa trước anh chủ nhiệm đưa cho anh cuốn băng cô ta gửi về rồi hay sao?
Tuân chợt nhớ ra. Chàng run run nói:
– Không lý thằng cha đó là Ma Cà Rồng thực hay sao. Nếu vậy làm gì y không hút máu con nhỏ này, và như thế thì nó trở thành Ma Cà Rồng thực rồi còn gì nữa.
Không ai bảo ai, cả Thơ và Tuân cùng đưa tay lên cổ xem có dấu vết răng cắn hay không. Thơ run run ép sát vô mình Tuân nói:
– Em sợ quá anh ơi.
Tuy trong lòng cũng bối rối vô cùng, nhưng Tuân cố lấy bình tĩnh vòng tay ôm lấy thân thể Thơ nói:
– Em đừng sợ, đề sáng mai anh ớm tới nhà cô Oanh một chuyến xem sao.
Thơ ngước mặt lên nhìn Tuân lo lắng nói:
– Anh có đi thì phải cẩn thận đó nhe, em lo lắm đó.
Tuân cúi xuống hôn nhẹ lên môi Thơ. Nàng nhướn mình lên cho bờ môi dính cứng lấy miệng chàng. Hai tay Thơ bá lấy cổ Tuân vít xuống. Bộ ngực nàng cố ép sát vô mình Tuân. Nụ hôn ngây ngất làm cả hai quên đi ngay những gì vừa vương vấn trong đầu. Làn da mát mẻ mịn màng của nàng làm Tuân run lên. Chàng hất chiếc mền đang vướng víu quanh mình ra ngoài. Thân thể trần truồng của họ quyện chặt lấy nhau. Bộ ngực căng tròn ngỏng lên và săn lại dưới làn da ép sát của Tuân đè xuống. Khi mình – Tuân dập lại thì hai chân Thơ cố giạng banh ra thực rộng.
Thơ biết rằng, thân thể nhỏ nhắn của nàng chỉ có thể nuốt trọn những bắp thịt quá khổ cúa Tuân, khi nàng cố căng cả hai chân ra như vậy, để cho vùng thịt kín đáo nhất của nàng phồng lên và nở ra mới có thể gắn chặt vào mình Tuân được. Và những lúc này, không thế nào nàng kềm hãm được những lời rên rỉ sung sướng tới run rẩy. Dù rầng nàng đã cố cắn chặt hai hàm răng, nhưng âm thanh khoái lạc vẫn bật ra khỏi miệng.
– Anh… anh… a… n… h…
Tiếng rên rỉ của Thơ hình nhưthôi thúc Tuân hăng hái gấp bội trong những động tác dồn dập ngất ngây ấy. Cho tới khi mồ hôi chàng vã ra. Thân thể co lại, Tuân mới chịu ngừng và nằm bẹp trên mình Thơ thở hổn hển. Nhưng lúc này Thơ vẫn còn điên dại trong thú yên đương ngất trời xanh. Nàng ôm cứng lấy thân thể chàng. Hôn lên bờ môi ngọt lịm kia và le lưỡi lùa vào miệng người yêu khi chàng ngậm cứng lấy miệng nàng.