Phần 9
Jane mừng rỡ nhảy lại ôm chặt lấy Oanh la lên:
– Dì Oanh tới chơi mà sao không điện thoại trước cho tụi con biết.
Oanh mỉm cười, hôn nhẹ lên má cô chấu lai của mình:
– Mẹ con đâu?
Jane cười hì hì.
– Thì tối nào mà bà ấy không đi đánh bài chớ.
– Hồi này mẹ con nhiều tiền vậy hay sao?
Jane bĩu môi nói:
– Nhiều cái con khỉ họ gì cô Oanh. Bả lấy tiền của mấy thằng cha già trong sòng bài chơi thôi mà.
– Có thằng nào lại ngu tới nỗi đưa tiền cho người ta đánh bài dùm cho mình bao giờ đâu.
– Thì cô còn lạ gì bả nữa. Ngồi chầu rìa thôi mà, làm gì có tiền chứ. Lâu lâu có thằng già nào trúng một ván lớn lại cho bá ít chục chơi ké thôi.
– Thế lúc người ta thua, bả có tiền cho người ta chơi ké không?
Jane cười hì hì:
– Thua rồi còn đòi ké cái gì nữa chớ.
– Lúc nó được, nó có tiền, nó đâu có cần ké.
Jane vẫn cười hì hì:
– Thì có tiền bả mới cho chơi ké chứ, không tiền mà đòi chơi ké bả được hay sao?
Oanh chợt hiểu cô cháu lý lắc của mình đang nói gì.
Nàng phát vô mông nó một cái thực mạnh. La lớn:
– Cái con khỉ này, bây giờ mày thành quỷ rồi.
Bờ mông tròn chịa chắc nịch của Jane làm Oanh nghĩ ngay ra một điều có thể lợi dụng được con nhỏ này. Nàng mừng rữ nhưng cố giấu sự vui mừng đó.
Tụi mày đã ăn uống gì chưa, có muốn đi ăn nhà hàng không?
Cả đám năm bảy đứa nhao nhao la lên:
– Tụi con ăn bánh mì rồi. Nhưng mà bây giờ cô Oanh dắt tụi con ra bãi biển ăn cà rem đi.
Oanh cười.
– OK, tụi mày thay quần áo đi ăn cà rem. Tất cả mấy đứa?
Jane nói lớn, át hẳn tiếng mấy đứa em nhỏ:
– Tụi con dù không đủ quân số, nhưng vẫn còn sáu…
– Đứa cô Oanh à.
– Mấy đứa lớn đâu hết rồi?
– Mấy ông bà mạnh ai nấy sống. Có bồ có bịch cả rồi…
– Còn mày chừng nào thoát ly hả?
Jane ghé sát miệng vô tai Oanh thì thầm:
– Con không khoái đàn ông đâu.
Oanh biết từ trước, con nhỏ này chĩ thích cặp bồ với con gái thôi, cũng vì vậy mà nó còn ở nhà cho tới tuổi này. Mẹ nó cũng biết vậy, nhưng cố lờ đi cho nó tự do lộng hành, để giữ chân con bé ở nhà trông coi đám em nhỏ cho bà ta đi đánh bài. Oanh lại phát mạnh vô mông nó la lớn: Con quỷ cái, để bữa nào tao thử mày xem cho biết.
Jane trơ tráo cắn nhẹ vô tai Oanh nói:
– Con chỉ sợ lúc đó cô mê con muốn chết thôi.
Oanh cười ha hả nói lớn:
– Thôi. Tụi mày ra xe đi, chịu khó ngồi chật một chút nhe.
Tiếng reo hò lại nổi lên ầm ỹ, đứa nọ xô đứa kia dành nhau chỗ ngồi. Xe Oanh không rộng lắm, nhưng cũng đủ chỗ chứa cả đám, vì chúng ngồi chồng chất lên nhau. Tới tiệm kem ngoài bãi biển. Oanh nhìn đám trẻ ăn uống hồn nhiên mà thương hại cho số mạng chúng có một bà mẹ như bà chị họ nàng. Ănuống xong xuôi, Oanh lại đưa chúng đi một Vòng bãi biển mua cho mỗi đứa một món đồ chơi.
Riêng Jane, Oanh dúi vô tay nó mấy trăm đô la, làm con nhỏ ngẩn ngơ. Oanh biết chưa bao giờ nó có một số tiền lớn nhưvậy trong tay. Con bé ứa nước mắt, ôm lấy cổ Oanh hôn lên má nàng thực mạnh. Nó quên cả cảm ơn nàng như mọi khi Oanh cho tiền. Gần nửa đêm, Oanh mới đưa đám trẻ về nhà. Nàng bảo Jane:
– Con có muốn cô đưa về chỗ cô ở mua hột xoàn đeo hay không?
Jane ngơ ngác hói:
– Giờ này đâu còn có tiệm nào mở cửa nữa hả cô?
– Thì cô đưa con lên nhà cô ngủ, sáng mai đi mua đồ rồi con đi xe về có được – không?
Jane reo lên:
– Phải đó cô, để con Rose nó ở nhà coi lũ này được rồi. Mẹ con cũng sắp về rồi.
Oanh quay qua Rose, cầm tờ giấy hai chục đô nhứ trước mặt nó hỏi:
– Con coi em cho con Jane đi với cô, cô cho hai chục chịu không?
Con nhỏ cười chúm chím gật đầu, hỏi:
– Nó đi bao giờ mới về hả cô?
– Thì sáng mai về liền thôi mà.
Jane cười ha hả.
– Nói với mẹ, tao theo cô Oanh luôn, không có về nữa đâu. Bây giờ tao mê cô ấy rồi.
Bỗng có tiếng bà chị họ Oanh nói phía sau:
– Ừ tao cho mày theo nó luôn đó, đưa mấy trăm đô đó cho tao là được rồi.
Mọi người quay lại đã thấy bà Tư từ trong phòng ngủ đang bước ra. Bà mặc một chiếc áo ngủ mỏng dính, bộ ngực thỗn thện lồ lộ. Oanh không ngờ bây giờ bà ta lại bê bối tới như vậy. Trước mặt con cái mà không cần giữ gìn một chút nào cả. Oanh cười ngất nói:
– Tưởng chị còn lâu mới về nên em dắt tụi nó ra biển chơi.
– Tao về tới nơi thì thấy xe mày vừa chạy tới đầu phố. Định bảo thằng già này lái xe đuổi theo mày chơi, nhưng thằng cô hồn không chịu, đeo nèo nẹo, nhất định đòi vô nhà nên tao phải chiều nó. Bộ mày mới trúng mánh hay sao mà tiền đâu nhiều thế?
– Mánh mung gì đâu chị. Lâu lâu cho tụi nhỏ một ít cho chúng vui thôi mà.
– Mày thì sướng rồi, chẳng bù với tao, nuôi một đám quỷ này muốn hụt hơi luôn, một đồng bạc lận lưng cũng không có.
Nói xong, bà Tư lẹ tay giật mấy tờ giấy bạc trong tay Jane thực nhanh nói:
– Con đưa mẹ cất dùm cho. Đi phố với cô Oanh mà cần gì tiền.
Jane nhầy tưng tưng, la chói lói. Nước mất nước mũi nó đã chẩy ra ràn rụa. Oanh sợ con bé hỗn với mẹ làm hư chuyện của nàng, vội vàng ôm lấy nó nói nho nhỏ.
– Thôi đừng có khóc nữa, cho mẹ cái đó đi con. Cô bắt đền cho con.
Jane nhìn bà Tư với cặp mắt oán hận.
– Con thù mẹ quá đi. Tự nhiên lấy tiền của người ta.
Bà Tư cười hì hì, nhìn xấp bạc trong tay nói:
– Tao cầu cho mày thù tao. Đi luôn vdi cô Oanh đi cho sướng.
Jane háy mẹ một cái thực hỗn nói:
– Ừ đó.
Dù thấy bà Tư vẫn tươi cười, Oanh cũng cố mắng át con nhỏ để cho bà khỏi mất mặt với nàng.
– Con bé này hư quá rồi. Đi chơi với cô mà như vậy đâu có được…
Jane ôm lấy vai Oanh nũng nịu nói:
– Ai bảo bả giật tiền của con.
Có lẽ bà Tư không để ý tới Jane nói gì. Bà quay sang con Rose nói:
– Rose đâu rồi, đưa tiền mẹ giữ dùm cho.
Không biết con Rose đã lùi ra sau hồi nào, khi nghe mẹ nói, nó la lên một tiếng lớn, chạy vội vô phòng đóng cửa lại thực mạnh. Oanh nghe có tiếng gài cửa vội vàng, nàng phì cười nói:
– Con nhỏ này lanh quá đi.
Bà Tư chạy lại đập cửa gọi nó mấy tiếng, nhưng trong phòng vẫn lặng thinh. Bà quay lại thở dài nói:
– Đó mày coi, tao nuôi chúng lớn xác vậy rồi mà có ít tiền đứa nào cũng giữ bo bo chứ có nhờ vả được gì đâu.
Oanh nói lảng đi.
– Thì con nít mà chị, tụi nó đã biết nghĩ nhưmình đâu. Hồi này chị làm ăn ra sao rồi?
– Mày còn lạ gì tao nữa. Bây giờ già rồi, moi tiền của mấy thằng già cũng còn khó. Chỉ lừa cơ hội tụi nó sĩn, dụ về nhà gơ gạc được đồng nào hay đồng đó thôi. Mày có khá không? Giúp tao một ít đi. ~
Oanh cười cười, nói nửa đùa nửa thiệt:
– Nếu vậy chị bán cho tôi con Jane này đi.
Bà Tư cười hăng hắc:
– Nó chịu theo mày tao cho luôn đó. Mà khỏi phải một mình con đó, mày muốn bắt mấy đứa thì bắt.
Oanh quay qua Jane hỏi:
– Con có chịu đi theo cô luôn không?
Jane vẫn cờn ấm ức vì bị mẹ giật tiện nên nói liền.
– Con đi theo cô luôn, không về đây nữa đâu.
Bà Tư cười nửa miệng nói:
– Được như vậy tao còn cầu nữa. Chỉ sợ cô Oanh chịu không nổi mày tới ba bữa thôi.
Oanh nói lấy lòng Jane.
– Con đừng lo, tụi mình thương nhau mà phải không?
Jane ôm lấy Oanh hôn thực mạnh lên má nàng. Oanh đã nhìn thấy ánh mắt khờ dại của con nhỏ trao cho nàng thực sự. Nàng sợ bà Tư buồn, vừa định quay lại nói thì bà Tư đã nói trước nàng.
– Con nhỏ này nó chịu mày rồi đó. Đưa cho tao mượn mấy ngàn tao cho mày luôn đó.
Oanh tưởng bà Tư nói hờn mát, nàng cười hì hì nhưng bà Tư đã tiếp ngay. ~
– Tao nói thực đó.
Oanh nheo mắt, nói nửa đùa nửa thiệt.
– Em cho chị mượn năm ngàn chịu không?
Bà Tư cười ha hả, nói liền:
– Tao chĩ cần mượn mày hai ngàn thôi. Nói thiệt đó.
Oanh móc cuốn sổ nhà băng ra nhìn bà Tư cười hì hì:
– Chị đã chắc chưa, em ký tiền thật nè.
Bà Tư vẫn cười ha hả, nói:
– Mày cứ ký tiền cho tao mượn đi, tao cho nó theo mày luôn thực mà. Nếu sau này có nói gì mày, cứ ỉa ra cho tao ăn cũng được.