Phần 121
Cuối cùng, bố rời đi cùng với lưu huệ anh.
Không có cảnh chú cảnh minh hay con trai của mỹ nữ đột nhiên quay lại, nhưng đó lại là cảnh kích thích nhịp tim của tô.
Hóa ra lần này lưu huệ anh quay lại để lấy đồ, tình cờ tôi lại ở trong phòng của mỹ nữ nên đương nhiên tôi là người đến trước.
Thảm hại là lần này tôi còn không dám trốn trong tủ quần áo, chỉ có thể trốn ở ngoài ban công nhỏ của phòng ngủ chính, tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Phải biết rằng ban công hoàn toàn không có hàng bảo vệ, nếu mỹ nữ đi ra, nhất định sẽ nhìn thấy.
Tôi cũng đã nghĩ đến việc trốn trong phòng tắm, nhưng nghĩ đến màn làm tình mãnh liệt mà người đẹp vừa trải qua, có hay không muốn tắm rửa?
Nếu trốn trong phòng tắm, sẽ không chết? Nhưng trốn trên ban công cũng không khác gì.
May mắn thay, chòm sao của tôi trong tuần này không phải là sao thủy nghịch hành, mặc dù giữa cực kỳ gay cấn, dì huệ anh đã đi qua cửa ban công nhỏ mấy lần, nhưng cuối cùng, tôi vẫn thoát khỏi thảm cảnh.
Sau khi người đẹp lấy đồ, dì ta nắm tay bố rời đi.
Nhìn bóng lưng của họ, vẻ mặt của tôi rất phức tạp.
Một mặt, trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa bố và người phụ nữ lưu huệ anh, tôi biết được rằng bố dường như bị người đẹp cưỡng chế, và không bằng lòng với người phụ nữ xinh đẹp.
Và đó có thể coi là sự xác nhận rằng bố đã thực sự nhìn thấy trong bức ảnh mà người phụ nữ xinh đẹp gửi cho những lời sau đó.
Nhưng bố đã chọn tôi và mẹ tôi giữa hai người, và nhân tiện, ông đã cắt đứt mối quan hệ tồi tệ này với người phụ nữ xinh đẹp.
Chỉ nghe giọng điệu của người phụ nữ xinh đẹp và lời nói của bố, con trai của chú cảnh minh, anh gia sĩ mà tôi biết thực ra là hạt giống của bố, tức là anh gia sĩ là anh trai cùng bố khác mẹ của tôi? Cảm giác như bộ não của tôi bị đoản mạch và không thể tiếp nhận nó trong một thời gian.
Nhưng tôi có một nghi ngờ khác, vì bố đã chọn cắt đứt quan hệ với người phụ nữ xinh đẹp, tại sao bây giờ ông lai ở bên người phụ nữ xinh đẹp?
Này khoan đã, hình như tôi bỏ sót một thông tin quan trọng, người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi hình như đã nói rằng nếu bố không say thì sẽ không quan hệ với dì ta sao đó dì ta đã có thai.
Chẳng lẽ bố vô tình ngủ với người phụ nữ xinh đẹp sau khi say? Nhưng không ngờ lại có thể làm cho vợ của chú cảnh minh lớn bụng bằng một phát súng, và lưu huệ anh cũng không từ bỏ bố, dì ta lấy con bài này để ép bố cùng dì ta ở với nhau mà không cho bố về thăm mẹ, muốn làm mẹ thất vọng về bố rồi tình cảm rạn nứt, cuối cùng chia tay, bố sẽ rơi vào tay dì ta.
Bằng cách này, nó có thể giải thích lý do tại sao có báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ bố con, mà lưu huệ anh phải gửi cho bố, và cũng giải thích tại sao báo cáo là tên một người phụ nữ khác với tên bố, hóa ra đứa trẻ vẫn là trong bụng của lưu huệ anh.
Tất cả đều có lý, lưu huệ anh vô tình ngủ với người bố say rượu của mình, sau đó mang thai đứa con của bố, bí mật làm xét nghiệm quan hệ bố con trước khi sinh, sau đó gửi báo cáo cho bố.
Tính bố không ngồi yên được nên vừa bước xuống xe đã đi tìm mỹ nữ ngay, trong quá trình xảy ra tranh cãi, lúc tôi gọi điện thoại chỉ có tiếng cãi nhau thôi.
Sau đó người đẹp không biết phải làm thế nào để khiến bố phải thỏa hiệp và ở bên cạnh dì ta.
Điều này khiến bố thậm chí không thể đến thăm khi mẹ tôi nằm viện, trong đó, tôi đoán rằng người phụ nữ lưu huệ anh hẳn là đã cố tình làm điều này, nhằm phá hủy mối quan hệ giữa bố và mẹ.
Suy cho cùng, sau bao nhiêu năm vợ chồng, sợi dây ràng buộc đó không phải thứ người khác có thể dễ dàng phá vỡ được, dù tôi đã mềm yếu bao lâu, mẹ tôi vẫn kiên quyết không chịu cho tôi ra nửa tấc, có thể thấy được trong lòng mẹ vẫn không buông được bố, hôn nhân không phải là trò đùa, nó biểu thị trách nhiệm cùng kiềm chế, mẹ truyền thống bảo thủ cũng tuân thủ bổn phận này, và đó cũng là bức tường lớn nhất ngăn cách tôi và mẹ.
Mẹ có thể bỏ đi thành kiến với loạn luân, nhưng mẹ không thể bỏ đi sự kiên trì và cam kết làm vợ của mình với bố.
Bố cũng biết mục đích của người phụ nữ xinh đẹp, nhưng bố không còn cách nào từ chối, người phụ nữ xinh đẹp đã giật lấy dây cứu sinh của mình.
Mặc dù bố thường thiếu quyết đoán và không cứng rắn, nhưng trong vấn đề tình cảm, bố rất kiên trì.
Có lẽ người đẹp biết bố quá xúc động nên dằn mặt bố.
Nếu người đẹp tiết lộ chuyện dì ta mang thai con bố, mọi chuyện sẽ liên quan nhiều hơn đến mẹ và chú cảnh minh.
Móc nối chị dâu, lừa vợ anh em tốt, chồng của hiệu trưởng trường cấp 1 số 1 thành phố lừa vợ bạn thân, bị bạn thân lừa hơn chục năm trời mà không hề hay biết, thậm chí trở thành người đưa đón đủ thứ chuyện nói không ngoa, trong tương lai mẹ và chú cảnh minh sẽ phải đối mặt với sự chỉ trỏ của hàng xóm khi họ đi ra ngoài. Ngoài ra còn có con trai của chú cảnh minh, anh gia sĩ.
Nếu tiết lộ rằng cậu là một đứa con hoang do mẹ cậu và người đàn ông khác tạo ra, cậu sẽ sống như thế nào trên thế giới này trong tương lai? Điều này hoàn toàn có thể được nhận ra chỉ cần nghĩ về nó từ một khía cạnh khác, và nó có thể đủ để hủy hoại cuộc đời của một người.
Chính vì điều này mà bố phải thỏa hiệp với người đẹp.
Trên thực tế, bố là một fan hâm mộ của các nhà chức trách, còn tôi là một người đứng ngoài cuộc.
Vì vậy, không thể đẻ lưu huệ anh làm điều ngu ngốc đó, trừ khi đó là biện pháp cuối cùng, tôi tin rằng lưu huệ anh từ mình biết.
Dì ta chỉ là lợi dụng sự lương thiện của bố, trước tiên để bị dì ta kiềm chế, sau đó từ từ để bố chìm đắm, cuối cùng hoàn toàn trwor thành tài sản riêng của dì ta.
Và bố tôi cũng ngày càng tiến xa hơn trên con đường này, giờ đây ông đã bị làm xiêu lòng bởi người đàn bà đẹp, tôi tin rằng không bao lâu nữa bố tôi sẽ gục ngã dưới làn váy hồng ngọc của người đàn bà đằm thắm đó.
Đây là một âm mưu, nhưng nó buộc bố bị lừa, tôi phải nói rằng lưu huệ anh là một người phụ nữ quá nhiều nghĩa, và bố không thể chơi được với dì ta một chút nào.
Chao ôi, tôi đang làm gì mà bàng hoàng, cuối cùng tôi cũng tìm được tung tích của bố mình, tôi không thể để ông ấy đi lạc được.
Tôi lập tức tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo, về phần chú cảnh mình quay lại giải thích như thế nào, chuyện đó sẽ là chuyên của tương lai.
Chỉ là khi tôi chạy ra khỏi ngã tư, tôi không nhìn thấy bất cứ ai, ngay cả bố hay người phụ nữ xinh đẹp đó.
Tôi thầm chửi mình là đồ đầu heo, đang yên đang lành lại ngu ngốc đần ra.
Giờ thì tốt rồi, người bố mà tôi tìm thấy cuối cùng đã mất đi một lần nữa, làm sao tôi có thể tìm được trong biển người mênh mông.
Việc tiếp tục ở lại nhà chú cảnh minh cũng chẳng có ý nghĩa gì, có thể thấy, một người phụ nữ lưu huệ anh có ý định giảm bớt sự đề phòng của bố, không thể để bố trở về trong thời gian ngắn.
Hơn nữa, ngay cả khi tôi muôn ở nhà chú cảnh minh, tôi cũng không tìm được lý do chính đáng.
Rốt cuộc, được chào đón đến đây một lần, nhưng nếu đi mỗi ngày, phải tự hỏi liệu tôi có động cơ thầm kín hay không.
Ngay khi tôi định quay lại và quay trở lại, tôi cho tay vào túi và đột nhiên chạm vào một tờ giấy.
Lập tức lấy ra xem thử, đây không phải là tài liệu rơi ra quần lót trong tủ của mỹ nữ phòng sao?
Khách sạn sông mao? Đây không phải là một khách sạn ở phía bắc của thành phố sao? Hiện tại tôi đang ở phía nam trung tâm tp, ngược lại phía bắc, có thể nói gần như trải dài một quãng đường, đi ô tô cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Sở dĩ tôi biết rõ ràng như vậy là vì tôi đi ngang qua đó một lần, lúc đó ở cổng khách sạn xảy ra ẩu đả, cả chục người đang đánh nhau, không biết cảnh đó gay cấn như thế nào. Sự xuất hiện của cảnh sát gây chấn động tức thời. Thậm chí, bản tin này còn được phát trong nhiều ngày. Video nào cũng có hình ảnh của khách sạn. Ai bảo những người này đánh nhau và cạy cửa nhà người khác, điều này đã gián tiếp khiến khách sạn sông mao trở nên nổi tiếng.
Có lẽ… tôi có thái độ thích thử nên đi bộ đến bến xe buýt gần nhất.
Tôi hông đợi quá lâu ở bến xe buýt. Mặc dù thành phố này là thành phố cấp tỉnh nhưng kinh tế phát triển ổn, giao thông vận tải hơn nhiều thành phố.
Nói chung cứ mười phút lại có một xe buýt cho loại đường cực dài này. Tôi thật may mắn, và ngay khi tôi đi bộ đến bến xe buýt, xe buýt đã chạy đến.
Trước giờ cao điểm, lưu lượng phương tiện không quá nhiều, dọc đường cũng không xảy ra tình trạng kẹt xe, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ là có thể đến nơi.
Đây là bến xe đầu mối phía bắc tp, rất nhiều xe buýt của nhiều tuyến đều hội tụ về đây nên đường gần đó cũng khá phát đạt không thua kém trung tâm thành phố chút nào.
Tuy nhiên, tôi rất ít khi đến đây, tôi rất xa lạ với nó, và tôi không biết sẽ đi đâu trong một thời gian.
Tôi hỗn loạn bước ra khỏi bến xe, ngay cả tôi cũng không biết mình ra ngoài bằng cách nào, dù sao cũng theo mông đại quân đi ra ngoài như thế này.
Đột nhiên có một nam một nữ lướt qua trước mặt tôi, lúc đầu tôi không để ý đến mọi người đang quan sát xung quanh, khi quay lại phía trước, tôi suýt chút nữa đã bay lên vì sợ hãi.
Bố và người phụ nữ lưu huệ anh tay trong tay đi đến trước mặt tôi, và khoảng cách giữa chúng tôi gần hai mét, có lẽ bố không nghĩ rằng con trai mình lại trốn trong tối và nhìn trộm khi bố ngoại tình với người phụ nữ xinh đẹp, tài liệu đã được tìm thấy ở đây. Rốt cuộc, phía bắc và phía nam của thành phố hơi xa nhau, đó là lý do tại sao họ chọn chạy qua đây vì họ sợ bị nhìn thấy.
May mắn thay, đây là llois vào và lối ra của nhà ga, có đủ người, và nó không thu hút sự chú ý của bố… ngay lập tức, tôi vô thức quay lưng lại, giả vờ như không sao và bước đi hướng khác, vừa đi vừa thiền, không thấy tôi không thấy tôi, một lúc sau, không thấy gì khác thường, tôi thở phào nhẹ nhõm, quay người đuổi theo…
Lần này không sao cả, tôi xoay người trong chốc lát, liền không có dấu vết của bố.
Vì vậy, tôi đi theo phía sau bố và người phụ nữ xinh đẹp, cuối cùng tôi thực sự đoán đúng, bố và người phụ nữ lưu huệ anh thức sự sống trong khách sạn sông mao.
Tôi thầm cảm ơn vì may mắn đã theo tôi, nếu không thì không biết tiếp tục câu chuyện tiếp theo như thế nào.
Có vẻ như nó thực sự phù hợp với những gì một nhân vật đã nói trong một bộ phim truyền hình hài hước về một con đĩ ở trung tâm y tế thời nhà minh. Mọi thứ xảy ra trên sông và hồ không phải là ngẫu nhiên.
Có ai ngờ rằng một tờ giấy nhỏ mà tôi vô tình nhặt được lại cho phép tôi tìm lại dấu vết của bố mình.
Còn chuyện bố và người đẹp về khách sạn sẽ ra sao thì tôi chỉ có thể đoán già đoán non.
Tôi không ở lại lâu, rốt cuộc cũng đã muộn, nếu tôi không về thì trời tối mất, hơn nữa tôi vẫn đang ở phía bắc tp, ít nhất cũng phải nửa tiếng để quay lại, và giờ cao điểm đã bắt đầu.
Hơn nữa, giờ tắt đường, sợ không về nhà được.
Dù sao, điều tôi muốn biết có lẽ đã gần đến, và điều duy nhất còn lại là xác nhận phỏng đoán của tôi, và không có ích gì để ở lại nữa.
Thế là tôi quay lại như cũ, về đến nhà cũng đã gần bảy giờ.
Tôi mở cửa bước vào nhà thì thấy mẹ tôi đã về.
Tôi tự nghĩ vậy là không ổn. Thực ra tôi đã về muộn hơn mẹ tôi một bước. Tất cả là lỗi của tôi vì cái vụ tắt đường chết tiệt. Ban đầu tôi định mẹ tôi về vào khoảng bảy giờ, mẹ về trước, mẹ sẽ không hiểu lầm tôi chạy ra ngoài chơi và về muộn chứ.
Mối quan hệ của tôi với mẹ vừa mới dịu đi một chút vào ngày hôm qua. Chúa sẽ không chơi tôi như thế này chứ.
Lúc này, mẹ tôi từ trong phòng đi ra, ánh mắt đổ dồn về phía tôi, tôi tránh khỏi tầm mắt của mẹ với lương tâm cắn rứt, không dám nhìn thẳng vào mắt bà ấy.
Yếu ớt kêu lên: “Mẹ”
“Chạy đi đâu về muộn vậy?”
“Con… con… tình cờ gặp anh gia sĩ… vì vậy, con đến nhà chú cảnh minh và ngồi ở đó.” Trán tôi toát mồ hôi lạnh nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi vấn đề lo lắng khi bị lương tâm cắn rứt, vì vạy tôi phải cố gắng hết sức để che đậy sự thật.
Lời nói của tôi có thể nói là tốt, tôi có đến nhà chú cảnh minh, nhưng không phải anh mời tôi đi, mà là tôi chủ động đi.
Chún điểm trung thực và một sai lầm là mức độ nói dối cao nhất. Mặc dù tôi chưa đạt đến cấp độ đó, nhưng đó vẫn là một nửa sự thật và một nửa sự giả dối. Nếu biểu hiện của tôi có thể tự nhiên hơn thì nó sẽ thực sự liền mạch.
“Thật không??” Mẹ nhìn mắt tôi.
Tôi gật gù như con gà con, ngơ ngác không bày ra trò gì để mẹ nghi ngờ.
“Đi học về sớm đi, đừng có chạy lung tung. Cho dù ngày mai là cuối tuần, con cũng không được thư giãn nhiều như vậy. Kết quả bài kiểm tra hàng tháng của con lần trước tuy tốt, nhưng không phải là đỉnh, còn chưa đầy một tháng rưỡi nữa là thi vào cấp 3. Liệt kê trường trung học cơ sở số 1. Lần này mẹ không giúp con qua cửa sau, con tự xem mà làm đi.”
Mặc dù giọng điệu của mẹ tôi rất bình tĩnh, nhưng đó gần như là ân huệ lớn nhất đối với tôi, bởi vì tôi biết mẹ tôi, và rất khó để nói bất kỳ lời giật gân nào với tính cách của mẹ tôi. Đây đã là giới hạn của mẹ rồi.
Dù vậy, tôi vẫn có thể nghe thấy sự quan tâm của mẹ dành cho tôi giữa những lằn ranh. Tôi gục đầu vào mẹ và nhìn mẹ đầy hoài nghi người còn lại… dù sao cũng là một tin vui đối với tôi, ít nhất việc mẹ tôi không hờn dỗi là may mắn lớn nhất của tôi.
Thật ra, điều mà tôi không biết là trước khi tôi về, mẹ tôi đi làm về thấy tôi không có ở nhà, bà thực sự rất khó chịu, nghĩ rằng tôi đã đến nhà dì ôn, và ngay lập tức. Gọi từ béo để kiểm tra xem tôi có ở đó hay không, khi đến nhà từ béo, mẹ tôi biết rằng nếu gọi dì ôn, bà có thể không tin được hạnh kiểm của dì ôn, nhưng từ béo thì khác, sẽ khó giấu mẹ với chỉ số iq của từ béo.
Cuối cùng khẳng định là tôi không đến nhà từ béo, về phần tôi đi đâu, về phần mẹ tôi, chỉ cần tôi không đi gặp dì ôn, mọi chuyện đều dễ dàng bàn bạc.
Ngay cả mẹ cũng không biết tại sao lại có ác cảm với ôn uyển đình, dù sao mỗi lần tiếp xúc với ôn uyển đình, bà đều bất giác cảm thấy khủng hoảng, phản kháng bản năng của phụ nữ, có loại khó chịu.
Cũng là bởi vì đối với tôi tốt, nếu thật sự tới gặp dì ôn, e rằng sẽ không như thế này, e rằng lục quốc chưởng môn lại bắt đầu diễn kịch.