Phần 124
Chỉ là lúc đó dương vật của tôi chưa lớn, làm sao bây giờ như que lửa, mẹ nhìn thứ to lớn này vẻ mặt phức tạp, thầm nghĩ sau này sẽ hại bao nhiêu cô gái đây.
Nghĩ đến mẹ đột nhiên vươn tay trượt vào giữa hai chân không biết vì sao, có lẽ bà cũng không ngoại lệ… bà biết rõ ý nghĩ nhỏ của con trai mình, nhưng bà cũng không giả ngu, hết lần này đến lần khác mê đắm những hành động liều lĩnh của con trai đối với bà, giúp con trai quan hệ tình dục bằng miệng, quan hệ tình dục tiếp… thậm chí, ngoài việc vị trí cuối cùng không bị con trai chinh phục, bà đã bị con trai nhìn thấy và sờ mó gần như khắp cơ thể còn tai nạn đó, thậm chí cơ thể bà có dấu vết của con trai sâu trong âm đạo.
Bây giờ bà có còn là mẹ không? Nếu không có sự đồng tình và ưng thuận của bà, con trai sẽ không có dũng khí như vậy, có lẽ bà cũng đang mong chờ điều gì đó… dọn dẹp xong, bà ném khăn giấy có dính tinh dịch trên tay vào thùng rác trong phòng, rồi giúp tôi kéo quần lên và đắp chăn, mẹ kéo một đầu chăn và chui vào.
Tôi không biết đã bao lâu rồi tôi mở mắt ra, thật ra lúc nãy tôi vẫn chưa ngủ từ lúc mẹ đi tắm, cái nhìn mẹ giúp tôi lau dương vật cũng đã rơi vào trong tôi. Sự dịu dàng trên khuôn mặt mẹ tôi lúc đó khiến tôi hơi bất ngờ và xúc động hơn.
Điều đó cũng khiến tôi thêm quyết tâm, củng cố thêm quyết tâm bảo vệ mẹ, không được để mẹ bị thương.
Mẹ tôi ngủ rất yên bình, sau khi tháo cặp kính gọng đen mẹ đeo thường ngày, mất đi lớp kiềm chế này, tôi thấy mẹ không đeo kính trông nữ tính hơn, khuôn mặt cũng không còn sưng sỉa như bình thường trách móc tôi, rất dễ thương.
Thật tuyệt nếu sau này mẹ không còn cho tôi những ánh mắt lạnh lùng nữa, quên đi, chỉ cần nghĩ đến chuyện này là tôi đã lập tức chế nhạo ý nghĩ rằng mình có chuyện như vậy sao.
“Không biết có phải do con khổ không. Con suốt ngày bị mẹ đánh đập, mắng mỏ, hết lần này đến lần khác trở thành bao chút giận của mẹ. Dù vậy, con vẫn thích mẹ, mẹ ạ” tôi thở dài trong lòng, trong hơi thở, tôi nên nói gì về bố tôi? Tôi có thể ẩn nó bao lâu có thể.
Tôi chỉ có thể trì hoãn tác hại sẽ gây ra cho mẹ tôi bây giờ.
“Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, con cũng không bao giờ rời xa mẹ. Cho dù bố con… không còn chúng ta, con cũng sẽ ở bên mẹ.”
Tôi không biết có phải tôi nghĩ rằng bố tôi có thể bị người đàn bà lưu huệ anh cướp mất, hoàn toàn bỏ rơi mẹ con tôi không mà tôi không khỏi nghẹn ngào.
Tôi âm thầm trong trái tim mình, “con yêu mẹ…”
Trong vài ngày tiếp theo, tôi chạy về phía bắc thành phố ngay khi có thời gian, ngồi xổm bên ngoài khách sạn sông mao nơi bố tôi ở, tôi thấy bố tôi và người phụ nữ lưu huệ anh đi ra vào cùng nhau nhiều lần.
Đặc biệt là người phụ nữ lưu huệ anh, dì ta trông rất khác mỗi khi tôi nhìn thấy, điều duy nhất không thay đổi là dì ta luôn đi một đôi tất đen trong suốt gợi cảm trên đôi chân gầy guộc của mình, điều này khiến tôi nhớ đến rất nhiều điều tôi tìm thấy ở nhà người phụ nữ này, nội y khêu gợi, không biết có một vẻ đẹp như phun lửa ẩn dưới thân hình đang chuyển động này không nhỉ? Với gương mặt trang điểm và phong thái lả lơi tự nhiên, mặc dù đang ôm tay bố nhưng dì ta suýt chút nữa đã đè tay bố vào ngực mình.
Đi ngoài đường, hầu như mọi anh mát của đàn ông đều đổ dồn vào người phụ nữ này, và người phụ nữ này dường như rất thích thú với những ánh mắt như vậy.
Tôi mắng dì ta là một con đĩ cách đó không xa, mặc dù mắt tôi hông bao giờ rời khỏi mông người phụ nữ xinh đẹp.
Chẳng phải những người như thế này, nói gì thì nói cũng danh chính ngôn thuận nhưng hành động lại rất thành thật.
Cuối cùng chỉ là ghen tị, không ăn được nho thì nói nho chua.
Ngoài ra, mỗi khi nhìn thấy bố cùng mỹ nữ đi ra ngoài, tôi đều có thể nhận thấy được bố thay đổi rất nhiều, nếu như cách đây mấy ngày bố có chút miễn cưỡng, thì bây giờ bố cho mỹ nữ cọ vào cánh tay của mình, ngoại trừ một số mâu thuẫn ngoài bản chất, không có nhiều sức cản.
Dù đoán là bố sẽ sa ngã nhưng không ngờ bố lại ngã nhanh như vậy, chỉ mất vài ngày thôi.
Phương thức bí mật vu khống lưu huệ anh là một người phụ nữ mạnh đến mức bố không thể thoát khỏi sự nắm bắt của dì ta, và việc hoàn toàn sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tôi không biết mục đích của việc theo dõi là gì. Tôi biết sự thật bố tôi đã lừa dối và phương thức của lưu huệ anh. Có lẽ tôi không bỏ cuộc, tôi muốn xem liệu bố tôi có cưỡng lại được sự cám dỗ không phản bội tôi và mẹ tôi không, nhưng bây giờ có vẻ như cơ hội rất mỏng. Nhìn bóng dáng bố tôi và lưu huệ anh xúm xít bên nhau như một đôi tình nhân, tôi không khỏi khẻ thở dài, trong lòng dâng lên một cảm giác buồn trống trải khó tả.
Tôi nhìn những đám mây trắng bay ngang trời và nghĩ, liệu gia đình chúng tôi sẽ đi về đâu? Dù bây giờ có giấu được nhưng cả đời cũng không giấu được, một ngày nào đó tất cả những điều dối trá sẽ bị phơi bày, mái ấm không nơi nương tựa sẽ phải bước trên con đường tan nát.
Chao ôi… tôi có thể làm gì khác ngoài tiếng thở dài? Thời gian trôi qua từng ngày, và ngay sau đó một tháng nữa trôi qua, kỳ thi hàng tháng lại bắt đầu.
Đây là bài kiểm tra tháng cuối cùng trong sự nghiệp trung học cơ sở của tôi, vì còn một tháng nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, đây sẽ là bước ngoặt thứ hai trong cuộc đời tôi, tôi đã trượt một lần khi tôi được lên trung học cơ sở, và điều đó cũng khiến mẹ tôi xấu hổ vì tôi, và thậm chí trước sự chỉ trích của mọi người, bà đã giúp tôi mở cánh cửa sau để tôi có thể vào trường trung học cơ sở số 1 của thành phố.
Là con của hiệu trưởng trường cấp 1 số 1 thành phố đàng hoàng, một lần cũng không sao, lần nào cũng phải nhờ mẹ dìu đi qua cửa sau để con học thì làm sao mọi người không nói? Một vị hiệu trưởng uy nghiêm còn không thể dạy tốt cho con mình? Vì vậy lần này tôi hạ quyết tâm, cho dù không phải vì bản thân, tôi cũng phải chiến đấu vì mẹ.
Trước áp lực như vậy, tôi gần như gác lại mọi sự xao nhãng và chuyên tâm vào việc học.
Không biết có phải chính thái độ học tập nghiêm túc của tôi đã khiến mẹ cảm động không, mấy đêm nay tôi vào phòng mẹ ngủ nhưng mẹ không từ chối, nếu nói một hai lần thì có lẽ đó là duyên của mẹ. Nhưng ngày nào tôi cũng làm như vậy chứng tỏ mẹ không giống ai, được ngủ với một người phụ nữ bụ bẫm và xinh đẹp như mẹ mỗi ngày cùng mẹ là điều mơ ước bấy lâu nay.
Mặc dù từ đó đến giờ không có chuyện gì xảy ra nhưng đừng nghĩ là tôi đến nơi rồi nhé, vì việc học của tôi quá nặng, không còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến chuyện khác, và tôi no rồi, ấm ức và dục vọng. Trước hết, tôi phải đối phó với tình trạng khó khăn hiện tại của tôi, nào có tâm để phát dục.
Mặc dù điểm của tôi đã được cải thiện rất nhiều trong một hoặc hai tháng qua, nhưng nhiều nhất là tôi đã tăng từ cuối lên trung bình khá trở lên, và kết quả ở bảy môn không máy cân đối. Ví dụ như môn tiếng anh của tôi. Thật là kinh khủng, chỉ có ngữ văn là đáng xem, còn lại hầu như không đạt, nhưng vẫn còn một chặng đường dài nữa mới đến vạch điểm thi vào cấp 3 của trường trung học cơ sở số 1 shi…
Xét cho cùng, trường trung học cơ sở số 1 là một trong những trường trung học cơ sở trọng điểm hàng đầu của tỉnh, và điểm của nó cũng thuộc hàng tốt nhất. Với tư cách là một học sinh cũ, điểm số của trường trung học cơ sở số 1 đã từng vượt xa tôi có thể với tới.
Ngay cả những học sinh đứng đầu có lẽ cũng không thể khinh thường, nếu trúng tuyển vào trường đại học, họ sẽ đậu vào một trường đại học nổi tiếng, có rất nhiều học sinh sống trong trường, có rất nhiều thạc sĩ của trường từ tất cả các thị trấn, thị tứ dưới cấp thành phố.
Để bù lại số bài tập bị mất trước đây, có thể nói là tôi đã rất chăm chỉ, may là nội dung thcs không quá khó, chỉ cần nghe trên lớp là có thể hiểu được. Bây giờ tôi có phần biết ơn mẹ vì đã nghiêm khắc với tôi, khi tôi chưa chăm chú, mẹ đã kéo tôi lên văn phòng hướng dẫn khiến tôi không dám làm gì khác ngoài việc lắng nghe cả.
Bây giờ nó làm cho tôi cảm thấy thoải mái hơn và tôi không phải xem lại nội dung của sách giáo khoa từng chút một.
Mặc dù vậy, tôi vẫn rất chăm chỉ học, dù sao thì học nhiều nội dung thì dễ nhưng áp dụng vào các câu hỏi của đề thi thì rất khó.
Bây giờ tôi trốn trong phòng ngay khi tôi về nhà và ăn xong, và tôi không đi ngủ cho đến khi tôi học xong, một khi tôi đã lên giường tôi ngủ như một con lợn chết.
Dù mẹ có hấp dẫn đến mấy thì tôi vẫn chịu.
Kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông đang đến gần, kỳ thi cuối tháng sắp diễn ra, không khí căng thẳng diễn ra khắp nơi trong trường.
Chỉ cần trong lòng có dự định gì đó, tôi sẽ bắt đầu nghiêm túc, cho dù không có tên trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 đầu tiên, cũng không tệ lắm khi được xếp vào danh sách trung học đệ nhị cấp và đệ tam cấp trường học.
Bạn phải biết rằng tình hình hiện tại đã khác, trước đây vẫn có thể gian lận và đưa cho người giám sát một phong bì đỏ lớn đẻ ông ta châm chước, nếu bạn không thể vượt qua bài kiểm tra, bạn vẫn có thể đi qua cửa sau và dựa dẫm vào các mối quan hệ. Đó là những gì tôi đã làm lúc đó, nếu không, làm sao có lưu manh như vậy bước vào cổng trường trung học cơ sở số 1 của tp, và tôi là một trong số đó.
Kể từ khi mẹ tôi lên nắm quyền, hệ thống quản lsy học sinh đã được tổ chức lại, việc đổ thêm tiền vào là điều vô cùng khó khăn.
Mọi người đều biết điều này, vì vậy tất cả đều bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của chính mình. Họ đang ở giữa trận đấu, nắm bắt thời gian và làm việc chăm chỉ, trong khi từ béo quan sát từ bên lề, nhưng không thư giãn. Khi mọi người bỏ lỡ. Ai biết được sẽ đến lượt mình hay không. Riêng tôi, củng cố và củng cố là cách của bậc đế vương.
Đối với những kẻ cặn bã, họ biết rằng họ không thể theo kịp việc học của mình, và họ chỉ có thể chuẩn bị cho những con đường khác.
Mẹ đã mang đến cho những kẻ ngu ngốc này qua nhiều cơn ác mộng. Dù có thể thi đậu họ cũng không định tiếp tục học ở trường cấp 2 số 1. Ít nhất thì ở những trường khác, họ vẫn có cách sống sót. Ở đây, họ đang phải chịu đựng mỗi ngày.
Hãy nghĩ đến một nhóm các bạn nam không muốn học, buộc phải ngồi trong lớp, không thể nghịch điện thoại di động hoặc trốn tiết, và họ sẽ bị thông báo cho bố mẹ một cách bất thình lình.
Ngày tháng này còn có cho một tên học kém sống? Đơn giản là địa ngục.
Không đúng, bạn thân nhất của tôi, từ béo, người bạn thân nhất và cũng là bạn thân nhất của tôi, đang khóc lóc với tôi về sự vô nhân đạo của mẹ tôi, khiến nó không còn lối thoát, thậm chí không cách nào để sống sót.
“Phong thiếu gia, anh phong, cứu mình với!”
Trong một góc sân chơi trường học, một vật thể mập mạp đang ôm đùi của bạn thân đẹp trai, phát ra tiếng kêu như heo ngốc nghếch.
Ơ, có lẽ không đẹp trai lắm, nhưng phải có tinh thần cao chứ.
Đây là địa điểm yêu thích của tôi với từ béo, không khí mát mẻ, thông gió thổi nước.
Nếu không có việc gì, tôi sẽ cùng từ béo đến đây, chém gió ầm ĩ, quả là một đời hưởng thụ tuyệt vời.
Nhưng hôm nay từ béo hiển nhiên không có tâm trạng nói chuyện bậy bạ, không biết sống chết thế nào bây giờ dì ôn đã ra quân lệnh, từ béo phải thi đậu học trường trung học cơ sở số 1. Nếu không thì không đơn giản là giản một nửa tiền tiêu vặt. Trực tiếp cắt hết chỉ còn 1.000 nhân dân tệ một tháng. Mặc dù tôi không thể tưởng tượng được rằng một học sinh cấp hai có thể có 1.000 nhân dân tệ tiền mặt tiêu vặt mỗi tháng, nhưng đối với từ béo mà nói rằng một nghìn nhân dân tệ là không đủ cho nó để ăn đồ ăn nhẹ.
Lừa dối thì vô dụng, đi cửa sau cũng vô hiệu, đối với từ béo coi như không có đường lên trời, không còn cách nào, người duy nhất nó có thể dựa vào chính là bạn thân của mình.
Nhưng tôi còn không có khả năng bảo vệ chính mình, tuy rằng trong khoảng thời gian này rất chăm chỉ học tập, nhưng trong lòng vẫn là không có.
Tôi đã là một kẻ cặn bã trong một thời gian dài, và tôi đã cạn kiệt mọi thông tin tôi có về việc học.
Thấy sự dây dưa nhờ vả của tên béo chết tiệt này, đành bất lực mà nói: “Cậu gọi gì cũng vô dụng thôi, bản thân mình còn không thể bảo vệ chính mình, mình có thể giúp cậu như thế nào?”
“Nếu chỉ là kỳ thi tháng thì vẫn còn có thể đi trộm đề, nhưng thi lên trung học thì toàn tỉnh thống nhất thi, đề thi chỉ ở ngày hôm đó mới được gửi từ phòng giáo dục đến từng điểm thi trong ngày thi. Chẳng lẽ cậu muốn mình cướp chiếc xe chở đề thì sao?”
“Tất nhiên là mình biết chuyện này, nhưng mà điều duy nhất mà mình có thể tin cậy lúc này là bạn là duy nhất của mình có mẹ là hiệu trưởng trường thcs số 1 tp, bà ấy có liên quan đến chức vụ phó giám đốc sowr giáo dục nên có một số manh mối.” Nghe vậy tôi hơi thở dài, từ béo nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
“Kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông không phải là kỳ thi tuyển sinh đại học, vì vậy không quá khắt khe trong việc giữ đề.”
“Chết tiệt, cậu muốn chết à, còn muốn mình đi làm chuyện thế này, câu muốn giết mình hả?” Nếu không phải tên mập chết tiệt kia đang lăn lộn trên đất ôm đùi tô. Tôi thực sự muốn đá chết nó.
“Muốn chết cậu tự đi chết một mình là được rồi, bố của cậu không phải là bí thư sở y tế tỉnh sao? Có ảnh hưởng của bố cậu cũng không khó kiếm một bản đề thi tuyển sinh trung học.”
“Không khó nhưng mẹ mình đã thông báo trước với bố đẻ không ai tiếp tay cho mình lừa dối.” Từ béo khó khăn nói.
“Mẹ mình không biết lần này đã xảy ra chuyện gì, tự nhiên bà lại nghiêm khắc mới mình như vậy, không hề cho mình một lối thoát”
“Cậu nghĩ phải làm sao? Anh phong yêu nhất của em, anh sẽ không để em chết chứ. Nếu nhe em chết, anh sẽ không bao giờ tìm được một tên mập mạp thông minh và dễ thương như em rót trà nước cho anh ôm ôm đâu.”
“Cậu đi đi, cậu rót nước trà cho tôi rồi ôm ôm từ khi nào vậy?”
“Anh phong, anh không thể nói như vậy, tuy rằng ngoài mặt em không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng em vẫn luôn ngưỡng mộ anh. Nó như một dòng sông dâng trào không thể kiểm soát được. Còn nếu túi tiền của em không còn nữa thì sau này chúng ta chỉ có thể xem những bản in lậu trên mạng. Em có thể chịu đựng cuộc sống không có báu vật như vậy không?” Từ béo trìu mến nói với đôi mắt đầy dục vọng đó, thật là kinh tởm đối với tôi.
Tôi thề là tôi rất muốn đá chết tên béo chết tiệt này…
“Không có thì không có thôi, dù sao gần đây mình cũng không có thời gian xem” tôi rất muốn nói, nếu tôi muốn tôi có thể đến gặp mẹ cậu ta, thịt chín đẹp mắt của mẹ cậu ta ngon hơn nhiều so với nữ diễn viên trong av, và nó là một khẩu súng thật trong chiến đấu thực tế, sẽ tốt hơn nhiều so với việc chỉ bị mờ ảo trên màn hình.