Phần 3: Giáo huấn
Từ sau khi nhìn thấy dáng vẻ băng sơn căng tràn của mẹ, lòng tôi chưa bao giờ nguôi ngoai, lúc nào tôi cũng nghĩ đến cảnh trong phòng thử đồ, nghĩ về nó lúc trên đường đến trường, nghĩ về nó khi tôi về nhà, thậm chí nằm mơ cũng có thể mơ thấy.
Mỗi lần nghĩ tới, máu trong người tôi gần như bùng cháy.
Con cu càng sưng tấy nên dù có đi tắm nước lạnh cũng chỉ có thể kìm nén tạm thời. Lúc này, tôi còn chưa biết có kiểu động tác lái máy bay có thể nhanh chóng hạ hoả hiệu quả thần kỳ, bạn đừng không tin, đây là sự thật, vì nguyên nhân mẹ là làm trong giáo dục, giáo dục gia đình cực kỳ tốt. Hơn nữa nhà tôi lại là gia đình cực kỳ truyền thống, về phương diện sắc tình tương đối là tiếp xúc ít.
Tôi căn bản không có cơ hội động vào mấy cái này, hơn nữa không có máy tính, không có ảnh hưởng của những bộ phim hoạt hình Nhật Bản, trên truyền hình không thể phát những cái này.
Thật ra điều quan trọng nhất là tôi rất sợ bố, bố thường rất tốt nhưng một khi tức giận thì rất đáng sợ, mỗi lần đánh tôi đều dùng thắt lưng quất, dẫn đến trong lòng tôi có sợ hãi sâu sắc với bố.
Từ nhỏ đến lớn ở trong nhà tôi đến một câu nói tục cũng chưa dám nói ra, lúc trước lúc ở bên ngoài chơi tóm lại là nghe thấy mấy người lớn nói mấy câu tục tĩu, trẻ nhỏ học này học kia mà, những cái này thì học lại cực nhanh. Nhưng vừa về đến nhà, vừa mở miệng nói ra liền bị mẹ mắng, lúc đó mẹ còn gọi bố tới vả vào mồm tôi, nói là để tôi nhớ, sau này mỗi lần nói một lần đánh một lần.
Với bài học sâu sắc này, phàm là liên quan đến phương diện tình dục, tôi đều có cấm kỵ sâu sắc, cho nên ở trong môi trường như thế trưởng thành, không biết lái máy bay thật sự là rất bình thường không phải sao?
Mấy ngày nay, mỗi lần tôi nhìn thấy mẹ, đều sẽ liên tưởng đến phong cảnh tuyệt đẹp mà mẹ giấu trong tà áo, toàn thân khô nóng tim đập dồn dập. Nếu không phải tôi sống chết khắc chế, sợ là thật sự sẽ bị mẹ phát hiện ra điều gì đó.
Hoặc là mẹ phát hiện cũng không chừng, vì tôi mấy ngày nay thật sự là quá thất thường, lúc ở nhà cũng không dám nhìn thẳng vào mẹ, hơn nữa mỗi lần về đến nhà đều về thẳng phòng, chỉ có lúc tắm rửa ăn cơm mới ra, đến mức ở trong trường đụng phải cũng vội vàng rời tầm mắt, bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ này của tôi đều sẽ đoán được tôi bất thường, chỉ là không biết vì cái gì, mẹ hình như coi như chuyện gì cũng không có vậy, không nói cũng không nhắc. Còn về bố, thường không ở nhà, dù ở nhà cũng cả ngày đi đánh bài, chỉ có ăn cơm mới về, tóm lại bình thường cũng không giao lưu gì nhiều với bố, lại thêm bố có tính cách không quan tâm, sẽ không phát hiện tôi cái gì. Không hiểu lái máy bay, chỉ có thể dựa vào lý trí khắc chế, ngọn lửa tà ác trong cơ thể tôi không có nơi nào để trút bỏ, tôi không biết nếu như thế này sẽ có vấn đề gì với tôi không. Nhưng tôi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng để bản thân không suy nghĩ lung tung.
Sau một tuần, buổi sáng thức dậy, tắm rửa dáng vẻ tinh thần sẵn sàng chuẩn bị ăn sáng đi học. Lúc này bố đang đọc báo liếc mắt tôi một cái, phát hiện tôi có tâm trạng không tốt thì dò hỏi: “Tiểu Phong, gần đây sao rồi, sao lại bộ dáng cứ không có tinh thần thế, có phải là ngủ không ngon à?”. Mỗi buổi tối đều bị ngọn lửa tà ác giày vò sống không bằng chết, thân thần có thể tốt mới lạ. Nhưng tôi không dám nói nguyên nhân ra, chỉ có thể trả lời: “Vâng, gần đây có chút mất ngủ”.
“Sắp thi trung học rồi con phải chú ý cơ thể mới được, đừng chơi muộn quá”
“Vâng…”
Nói xong tôi ra khỏi nhà.
Nhà tôi cách trường học không xa, đi đường cũng có 10 phút, cho nên tôi thường toàn là đi bộ tới trường. Tôi học trường trung học cơ sở trọng điểm trong thành phố, bất luận là đội ngũ giáo viên hay là tỷ lệ nhập học ở thành phố đều là số một. Tôi ban đầu có thể vào trường này học, cũng là may có thân phận là phó hiệu trưởng của trường, nếu không dựa vào chút thành tích của tôi, thì có chim tắt tiếng hót.
Là trường trung học cơ sở trọng điểm của thành phố tích hợp trường trung học cơ sở và trung học phổ thông. Tất nhiên diện tích sẽ không quá nhỏ, đặc biệt là kể từ khi nhà trường cải tạo khu dạy học vào năm ngoái, khiến toàn bộ ngôi trường trông như mới. Nói một cách logic, trong một môi trường như vậy, đáng lẽ tôi có thể tập trung, nhưng những ngày này, vì sự cố trong phòng thử đồ với mẹ, hành hạ tôi chết đi sống lại, tinh thần mơ hồ không nói còn cơ thể lúc nào cũng khô nóng. Vừa mới vào tiết học không lâu, không chịu được nằm trên bàn ngủ thiếp đi.
Chỉ là phòng học quá rộng, cô giáo đứng trên bục giảng nhìn thoáng qua tôi đã quá lộ liễu khi nằm trên bàn, cô giáo bước xuống, mặc cho bạn thân cùng bàn đẩy tôi bằng cùi chỏ, nhưng kết quả cuối cùng quá rõ ràng, tôi bị giáo viên kéo lên và yêu cầu đến phòng chính trị và giáo dục, nói chúng, ngủ gật trong lớp thường là do bị gọi đứng dậy một lúc, nhưng ở ngôi trường cấp 2 vốn luôn được biết đến với sự quản lý chặt chẽ, bất kể là lỗi nhỏ hay to, ở trên giảng đường ngủ trên bàn, nghịch điện thoại, trốn tiết, bị phát hiện đều sẽ bị gọi tới phòng chính trị và giáo dục. Nếu thầy cô phát hiện tình huống không kịp thời báo cáo, sẽ bị kỷ luật, đến thầy cô cùng tiết cũng sẽ bị trừ lương. Dưới tình huống như thế, tất cả thầy cô nào có dám làm trái với chỉ đạo của nhà trường. Lòng trắc ẩn được so sánh với lợi ích sống, vấn đề này ai cũng sẽ biết chọn đi, dù sao thì học sinh đi phòng chính trị và giáo dục cũng không phải mấy thầy cô này, đạo sĩ chết cũng không phải bần đạo mà.
Phải nói rằng quản lý như thế, kỷ luật trong trường trung học cơ sở là tốt nhất trong số tất cả các trường trung học cơ sở trong thành phố, thậm chí không có một học sinh nào khiến thầy cô đau đầu, nhiều nhất cũng chỉ là thúc đẩy học sinh giỏi mà thôi, không tổn hại thanh nhã. Cái này có tính là thúc đẩy học sinh giỏi không?
Tôi thấp thỏm bước ra khỏi lớp và đi về phía phòng chính trị và giáo dục, thật ra tôi chưa từng đến phòng chính trị và giáo dục bao giờ, dù điểm của tôi không tốt lắm nhưng tôi vẫn rất có kỷ luật. Dù gì mẹ tôi là phó hiệu trưởng, nếu tôi xuất hiện ở phòng chính trị và giáo dục, mẹ khẳng định sẽ biết, tới lúc đó về nhà khó tránh khỏi một trận dạy dỗ.
Không nghĩ tới vào học 3 năm, cư nhiên vẫn không thoát khỏi vận mệnh vào phòng chính trị và giáo dục. Tới trước cửa phòng, hai người nhìn tuổi có vẻ giống tôi, mặc đồng phục học sinh từ bên trong đi ra, tinh thần một trận thấp thỏm.
Tôi đi qua hai người họ, liền nghe thấy một trong số họ ngữ khí có chút buồn rầu và sợ hãi, thấp giọng nói: “Vốn cho rằng cái bà cô kia đã đủ đáng sợ rồi, không ngờ tới bà ta đi rồi, lại tới một sư thái tuyệt phẩm, mình mới phát hiện cái bà cô kia đơn giản chính là tay mơ.”
“Chả thế, nghe nói bà ta còn là phó hiệu trưởng, muốn cho cậu nghỉ học cũng không cần dùng đến đơn báo hiệu trưởng, trong tay của bà ta chính là có quyền lực”
“Ài… có bà ta ở đây, mình sợ là học không được đến khi tốt nghiệp.”
“Xem ra vẫn là sớm tìm một trường học khác, bây giờ vẫn là suy nghĩ về nhà làm sao đối mặt với cửa ải bố mẹ đi.”
Nhìn hai học sinh kia trầm trọng mà đi xa, tôi ngẩn ra tại chỗ, phó hiệu trưởng? Không phải là mẹ chứ… nhưng mà không đúng, mẹ không phải là nắm về phương diện điểm số sao? Hẳn là không quản lý tới kỷ luật mới đúng.
Trường trung học cơ sở có một hiệu trưởng và ba phó hiệu trưởng, mỗi người một chức trách. Them tôi được biết, quản lý kỷ luật hẳn là một phó hiệu trưởng khác mới đúng. Ừ, đúng, hẳn không phải là mẹ…
Nhưng lúc tôi đi vào phòng chính trị và giáo dục, nhìn thấy người ngồi ở vị trí trưởng khoa học sinh, tôi lập tức choáng váng. Mái tóc đen mượt của bà được buộc gọn gàng ra sau đầu, đường viền cổ trên bộ đồ bảo thủ được buộc chặt, cặp kính gọng đen dày như mọi khi cực kỳ nghiêm túc, hai mắt đảo qua, sát ý kinh ngạc.
Đó không phải mẹ tôi, Trần Thục Nhàn sao? Sao mẹ lại ở đây? Không phải mẹ thật sự trở thành trưởng khoa rồi chứ, thế bản thân không phải là…
Khi tôi không thể làm thế nào bước tới, đang đứng ở đó thì nghe thấy sự tức giận của mẹ tôi: “Hạ Lưu Phong, còn không mau qua đây!!!”
Lúc này, mẹ đang nhìn tôi, khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng của mẹ đã bị sương giá chiếm giữ, nhìn tình cảnh này, tôi biết rằng không có cách nào để thoát khỏi thảm họa hôm nay. Tôi rón rén đến bên bàn của mẹ và cúi đầu sẵn sàng để bị mẹ khiển trách.
“Con có biết hôm nay con phạm phải sai trái gì không?”
“Biết… Ngủ trong tiết học.”
“Không sai, ngủ trong tiết học, thầy giáo lúc giảng bài, sao con có thể ngủ, buổi tối làm cái gì thế. Con có biết là vừa nãy mẹ nhận được thông báo của thầy, tâm tình của mẹ là như thế nào không?”
Mẹ tức giận nói với tôi: “Thành tích của con rất tốt có phải không? Trên lớp còn không nhập tâm, con rốt cuộc là có muốn thi trung học không thế? Trung học cơ sở nếu không phải mẹ giúp con đi cửa sau, con đến sách cũng không được đọc đâu. Lẽ nào con lên trung học còn muốn mẹ giúp con đi cửa sau à? Cái mặt này của mẹ sắp bị con làm mất hết rồi.”
Đối mặt với sự giáo huấn của mẹ, tôi không thể phản bác, chỉ có thể cúi đầu nghe giáo huấn. Sự uy nghiêm của mẹ sớm đã ăn sâu trong trái tim tôi, đối với tôi, mẹ còn kinh khủng hơn bố, khi bố không giận thì tốt với con nhưng sự nghiêm khắc của mẹ đối với con từ nhỏ đến lớn là không hề thay đổi. Là là lúc này vị trí tôi đứng cúi đầu góc độ ánh mắt vừa khóe nhìn chuẩn bộ ngực của mẹ. Nhìn thì bị bao rất chặt, tư thái vẫn cao ngất như nhìn xuyên qua lớp áo. Lại nhớ tới lúc ở trong phòng thử đồ, từ trên xuống dưới nhìn toàn bộ cặp vú to lớn kia.
Vừa nghĩ tới cặp vú to lớn kia của mẹ ẩn trong lớp quần áo kia, nhất thời liền cảm thấy toàn thân nóng bừng, cùng với mẹ vẫn không ngừng giáo huấn tôi, nhưng trong đầu tôi, lòng của tôi, đã hoàn toàn bị ngực của mẹ hấp dẫn rồi, căn bản không nghe vào được những lời mợ mẹ đang nói là gì.
Mắt tôi sớm đã không thể khống chế, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ngực mẹ, dường như muốn nhìn xuyên qua lớp quần áo. Muốn, rất muốn, thật sự rất muốn đè mẹ xuống đất. Xé toạc quần áo của mẹ, để cho cặp vú đồ sộ của mẹ ra ngoài.
Tôi thời khắc này, trong đầu chỉ toàn những tưởng tượng về mẹ bị hành hạ. Còn cái khác sớm đã bị bỏ qua sau đầu, không thèm quan tâm.
Mắng tôi một hồi, mẹ có lẽ đã cảm thấy mệt mỏi, “Hạ Lưu Phong, con biết sai ở đâu chưa?”
Mềm lại, thấy tôi không đáp, mẹ liền nhìn tới, phát hiện ánh mắt ngây ngốc dính vào chỗ đó, mẹ đương nhiên sẽ không nghĩ tới con trai bà cư nhiên sẽ trong lúc bị giáo huấn, ở trong đầu mơ tưởng đến chuyện gạ gẫm mình. Chỉ là đơn thuần mà cho rằng tôi đang ngây ngốc mà thôi, nhưng tất nhiên, mẹ vẫn là tức giận, tát một cái lên mặt tôi.
Cơn đau rát kéo tôi từ trong mơ về, duỗi tay che trên mặt với năm dấu tay hiện rõ, cảm giác đau rát gần như không làm cho nước mắt tôi trào ra. Nhưng mắt đã đỏ hoe.
“Con…”, mẹ tức giận nói, “Con thật sự là không còn thuốc cứu, lúc bị mẹ dạy vẫn còn nghĩ này nghĩ kia, lời mẹ nói con không nghe vào tai, thật sự là muốn làm mẹ tức chết sao?”
“Con… biết lỗi rồi.”
“Biết lỗi rồi? Con nói xem, con sai ở đâu.”
“Con không nên ngủ trong tiết học, không nên ở lúc mẹ dạy bảo mà xuất thần, con không nên…”, Tôi nói hết một lượt chuyện tôi đã làm sai, nghe tôi nói như thế, sắc mặt mẹ mới hòa hoãn hơn chút.
“Sau này con sẽ không phạm sai lầm nữa.”
Sau khi tôi nói xong, lại cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt của mẹ, chỉ sợ bà lại cho tôi một cái tát nữa.
Mẹ không nói ngay mà cứ thở ra thở vào nặng trĩu, rõ ràng cơn giận của mẹ vẫn còn chưa nguôi ngoai.
Im lặng một lúc, mẹ từ trong mũi thở ra hơi cuối cùng và nói: “Lần này mẹ tha cho con, lần sau mẹ mà nhận được thông báo của thầy cô con, nói con phạm lỗi gì, mẹ nhất định sẽ không tha cho con dễ dàng đâu, biết chưa?”
Tôi nói một cách yếu ớt: “Biết rồi ạ…”
“Được rồi, con về lớp học đi.”
Tôi bước ra khỏi phòng chính trị và giáo dục đầy chán nản, tôi tưởng tượng về bộ ngực của mẹ khi vẫn bị mẹ dạy bảo. Khi trở lại lớp, mặc dù không ngủ tiếp nhưng tôi vẫn ngồi thẫn thờ, không nghe cô giáo nói gì cả, cứ thế cho đến khi tan học…
“Hạ Lưu phong?”
Tôi đang đi về nhà trong trạng thái thất thần thì chợt nghe thấy giọng nói từ phía sau. Quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông béo trạc tuổi tôi đang đi về phía mình.