Phần 50: Tai nạn xe
Loạn luân, cái từ không chỉ là một cám dỗ cấm kỵ, mà là một tội lỗi phải gánh chịu hiện hữu. Trong thế kỷ 21, khi đạo đức đang xuống cấp, loạn luân vẫn bị mọi người coi thường và nó đã bị ngấm dưới sự giáo dục tư tưởng lâu dài, làm cho người ta phản kháng loạn luân theo bản năng.
Nếu tôi và Tiểu Phong thực sự đi đến bước này, thì tôi và Tiểu Phong đều mang tội loạn luân. Một tội nhân bị mọi người khinh thường. Tôi đã già rồi và khong quan tâm, nhưng Tiểu Phong thì khác, nó chỉ mới mười sau tuổi thôi, tuổi trẻ vừa mới bắt đầu, tôi không thể để Tiểu Phong tiếp tục mắc sai lầm.
Mặc dù tôi rất không muốn từ bỏ sự dịu dàng của Tiểu Phong, tôi cũng từng có chút suy nghĩ, có thể với Tiểu Phong… nhưng là một người mẹ, một người mẹ bình thường cũng mong trở thành phi thường, tôi không thể phá hủy trong lai của Tiểu Phong, để nó bị cả thế giới khinh bỉ vì tội danh loạn luân.
Tôi cố gắng kìm nén dục vọng tiềm ẩn sắp bùng nổ trong cơ thể, tôi đẩy Tiểu Phong ra, giả bộ dửng dưng nói: “Tiểu Phong, mẹ là mẹ của con, mẹ không thể làm hại con, có lẽ vừa rồi mẹ quá đau lòng, đối với bố con cũng quá thất vọng nên nóng lòng muốn tìm một cái ôm để tựa vào khiến con bị hiểu lầm, con là con của mẹ, mẹ đối với con chỉ có tình cảm mẹ con, hơn nữa nhất định phải là tình mẹ con, không thể nào khác được”.
“Mẹ, mẹ nói dối con, vừa rồi cơ thể của mẹ đang phản ứng”, Tiểu Phong rõ ràng là không ngờ tới như thế này, phản ứng dứt khoát từ chối nó, không cho nó một cơ hội nào.
Bởi vì tôi biết rằng Tiểu Phong đã nảy sinh tình cảm với tôi ngoài tình cảm mẹ con, và tôi rất may mắn và cũng từng hạnh phúc, nhưng tôi phải giết nó, đây là nguồn gốc của nỗi đau và tội lỗi, kẻ đã ngoại tình với con trai của chúng mình, người mẹ xấu xí, người suy nghĩ sai lầm, gánh chịu mọi đau đớn và tội lỗi.
“Đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể, nếu người ngày xưa hôm nay không phải là tiểu phong mà bị đổi lại là một người đàn ông khác, thì mẹ cũng phản ứng như vậy. Không phải vì con, Tiểu Phong, mới xảy ra phản ứng thế.”
Tôi gần như vắt kiệt sức toàn thân mới nói được câu cuối cùng, nói xong thì đột nhiên cảm thấy yếu đuối. Chỉ là tôi không biểu hiện ra ngoài, nhưng lại giữ một hình ảnh hờ hững.
Những tưởng Tiểu Phong sẽ quay lưng bỏ đi với sự quyết tâm của tôi, đây cũng là kết quả mà tôi mong muốn có được, đau ngắn còn hơn đau dài. Nhưng kịch bản mà tôi tưởng tượng không xuất hiện. Trên khuôn mặt của Tiểu Phong không có đau buồn, thậm chí không có cảm giác khó tin sau khi tôi đẩy nó ra.
Tiểu Phong chỉ yên lặng nhìn tôi, như thể tôi vừa diễn một vở kịch, trong mắt nó chỉ là một thằng hề làm trò. Tuy nhiên, sự dịu dàng và nỗi buồn trong mắt Tiểu Phong đang nói lên tâm trạng của nó lúc này.
Tôi thực sự không hiểu Tiểu Phong đang nghĩ gì, có lẽ đây là lần tôi không thể đoán được Tiểu Phong đang nghĩ gì…
Bị Tiểu Phong nhìn như thế này, tôi cảm thấy như bị nhìn thấu, tôi không thể tránh khỏi ánh mắt của Tiểu Phong. Tôi sợ Tiểu Phong thay lời tôi nói không chân thành. Trên thực tế, tôi không kiên định như vẻ bề ngoài, tôi bây giờ tương đương với việc ở trên vách núi, nếu Tiểu Phong cứng rắn hơn, e rằng tôi sẽ thật sự ngã xuống, bây giờ hãy cổ vũ cho tôi, tôi sợ tôi thật sự sẽ nhảy xuống, chỉ là làm một người mẹ, kiên trì một chút cuối cùng.
May mắn thay, cuối cùng, Tiểu Phong không tiến thêm bước nữa, mà nhìn tôi thật sâu, rồi rời đi. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tôi cuối cùng ngã quỵ xuống đất, mất hết sức lực. Thở hổn hển không ngừng, nhìn theo bóng lưng của Tiểu Phong vời đi với ánh mắt lạc lõng và có phần thẫn thờ, tôi cảm giác như có gì đó giằng xé trong tim…
Thật buồn, thật sự rất buồn.
Tiểu Phong, xin lỗi, hãy tha thứ cho mẹ, tha thứ cho người mẹ không đáng được gọi là mẹ này.
Tiểu Phong, mẹ xin lỗi, không phải mẹ không chấp nhận con, mà trong lòng mẹ thực sự không thể vượt qua khảo nghiệm, mẹ không muốn con sống với tội danh loạn luân cả đời, mọi chuyện còn lại để mẹ gánh chịu đi.
Rất lâu sau ngày đó, để khiến con trai tôi từ bỏ hoàn toàn, tôi phải tha thứ cho chồng, kết thúc chiến tranh lạnh với chồng, hòa giải với chồng. Và trước mặt con trai, hết lần này đến lần khác thể hiện tình yêu với chồng, cử chỉ của người phụ nữ nhỏ hạnh phúc.
Tuy hiệu quả cũng như mong đợi, Tiểu Phong thực sự rất buồn mỗi khi nhìn thấy, mà tôi mỗi khi nhìn thấy đôi mắt buồn của Tiểu Phong khiến trái tim tôi đau đớn vô cớ. Tuy nhiên, vào những lúc bình thường, Tiểu Phong và tôi đã khôi phục như mẹ và con bình thường khác.
Cũng giống như vụ tai nạn với Tiểu Phong kia, nhưng sự khác biệt lần này là điều khiến tôi khó chịu không phải bởi vì hành vi quá đáng của Tiểu Phong đối với tôi, đó là sự vướng mắc và đau đớn bên trong tôi. Một trong số đó đã thực sự yêu chính con của mình nhưng đã phải kìm nén tình yêu trong lòng và làm những điều tổn thương đến những người bản thân yêu thương.
Ngày qua ngày, tôi vốn dĩ cho rằng cái gọi là tình cảm của Tiểu Phong dành cho tôi chỉ là tình cảm của đứa trẻ dành cho nỗi nhớ mẹ dù có xen lẫn những cung bậc cảm xúc khác thì chắc chắn tỷ lệ đó sẽ không quá nhiều. Thời gian trôi qua, nó sẽ từ từ biến mất, rồi tôi và Tiểu Phong có thể trở lại thành mẹ con thực sự một lần nữa. Nhưng trong khoảng thời gian này, trở ngại trong công việc của tôi ngày càng lớn, về phía phòng giáo dục, tôi khi ở trong trường từ lâu đã có nhiều tiếng nói phản đối nhưng vì thành tích chính trị nổi bật của tôi nên đành phải nhân nhượng. Bây giờ vấn đề được nhắm mục tiêu không có gì mới trong giới giáo dục của thành phố, và tôi không có kiến thức nền tảng. Nó cũng thúc đẩy sự kiêu ngạo của những người trong phòng giáo dục, và họ đã xử lý một các thiếu thận trọng. Nếu không nhờ những thành tích trước đây của tôi. Bây giờ, tôi có thể đã bị lật đổ từ lâu, và những người trong phòng giáo dục đã sắp xếp những người mà họ ủng hộ lên nắm quyền.
Hiệu trưởng trường thcs số 1 thành phố, đây là một chỗ béo bở, không có ai không muốn kiểm soát, ngay cả tôi. Không lâu sau khi tôi nhậm chức, nhiều người ở trên đã đến mời tôi ăn tôi và nói chuyện, cố gắng đưa tôi vào hội của họ, vì lợi ích nhận được.
Chỉ vì tính tôi, điều tôi ghét nhất là kiểu bè lũ quan chức, kết bè kết cánh vì lợi ích cá nhân. Bản thân tôi tất nhiên là không thể đồng ý, có lẽ vì vậy mà họ xử lý tôi. Vì không thể kiểm soát được, thế thì đổi một con người khác tới.
Dù sao thì ai làm mà không phải làm, miễn là có lợi ích cho họ, còn việc đó có thực sự vì nhà trường, vì lợi ích của việc học hay không, để giáo dục học sinh, họ sẽ không xem xét những điều đó.
Đây chính là bóng tối, bóng tối của bản chất con người, bóng tối của xã hội, bóng tối của sự diệt vong.
Đối mặt với một bầy sói muốn ăn thịt bạn suốt ngày và nhìn chằm chằm vào bạn, tôi thực sự mệt mỏi. Tôi đã nhiều lần muốn từ bỏ, nhưng khi tôi nghĩ về việc Tiểu Phong sẽ làm gì nếu tôi không còn là hiệu trưởng của trường thcs số 1, với điểm số của nó để qua cửa sau, dựa vào thành tích ở trường của nó và các tập tin có thể bị lật ra bất cứ lúc nào, nó căn bản không đủ tiêu chuẩn để vào trường cấp 2 số 1 của thành phố, và Tiểu Phong chắc chắn sẽ bị đuổi học, thậm chí có thể là vì lý do của tôi, nó không được đi học nữa.
Vì vậy, không nói đến sự nghiệp giáo dục mà tôi giải thích, ngay cả đối với Tiểu Phong, tôi cũng không được từ bỏ. Nhưng dù vậy, chồng tôi vẫn vô tâm chơi mạt chược của anh ấy, có lẽ ấn tượng trước đây mà tôi dành cho anh ấy quá mạnh, khiến anh ấy nghĩ rằng vợ là người toàn năng, một mình tôi không có gì là làm không được. Đồng thời, nó cũng khiến anh ta cảm thấy tôi đang ở thế yếu trên sân nhà, thậm chí có thể mất trắng vị trí hiệu trưởng, đối với hắn, là một điều tốt.
Đã rất nhiều lần tôi muốn khóc không thành tiếng, nhưng lại không dám bộc lộ ra trước mặt Tiểu Phong, sợ mình yếu đuối sẽ bị nhìn thấy bởi Tiểu Phong. Nếu Tiểu Phong lại cho tôi một lần nữa dựa vào và ôm tôi, tôi vẫn có thể duy trì tuyến phòng thủ bên trong của mình sao?
Tôi chỉ có thể tự mình chấp nhận mọi phiền muộn và ôm mọi thứ vào lòng, tôi cảm thấy tôi sắp bị điên rồi.
Rất may trong thời gian này chồng không gây sự với tôi nên tôi không phải chịu áp lực hai bên, đây là niềm an ủi nhỏ nhoi duy nhất của tôi lúc này.
Tuy nhiên, lòng tham có thể làm mù quáng lý trí của con người và chôn vùi nhân tính của họ. Ngay cả tôi cũng không ngừ những kẻ chuyên hút máu tươi của nhân dân như ma cà rồng xấu xí hút máu người sẽ vì lợi ích mà chức hiệu trưởng này mang lại cho họ. Làm ra chuyện thiếu chút nữa khiến tôi tiếc hận cả đời.
Bất chấp những khó khăn gian khổ, sự kiên trì của tôi đã vượt qua được nghịch cảnh này. Không có vốn, thì tôi gây quỹ, mặc dù việc lấy tiền từ học sinh là trái với nguyên tắc của tôi, nhưng ở thời điểm này, tôi không thể quan tâm nhiều đến điều đó, hơn nữa cái tên tôi đã tạo ra vốn là học sinh nên nộp, các trường thcs khác cũng đều thu cả, ví dụ như phải tài trợ, phí liên vùng. Chỉ là sau khi lên nắm quyền, tôi cảm thấy không phù hợp với một số học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Vì vậy đã bị từ chối.
Đối với trường học sử dụng hàng ngày, tôi chỉ có thể tiết kiệm hết mức có thể, nhiều chương trình giáo dục không cần thiết cũng đã bị tôi chấm dứt. Chỉ dựa vào những điều này, tôi hầu như miễn cưỡng duy trì được, không để trường rơi vào cảnh quản lý kém. Bởi vì vậy, những con bò đực, con quỷ rắn đó đã mất lý do để đối phó với tôi, mục đích ban đầu của họ là khi nhà trường quản lý không tốt, có thể chứng mình cho dư luận thấy rằng sự kém năng lực của tôi đã khiến trường rơi vào bẫy kinh tế. Cuộc khủng hoảng kinh tế, che đậy và làm lu mờ những thành tích mà tôi đã đạt được, nhân tiên đó, mà không đủ tư cách để làm chức hiệu trưởng.
Tại thời điểm này, họ cũng có thể bịa đặt một số cái gọi là bằng chứng chống lại tôi, nói rằng nhà trường là vì tôi tham lam hết mực, chuỗi vốn mới bị phá vỡ, dẫn đến việc phản lý kém.
Tự nhiên, đẩy tôi xuống vực sâu từng bước một, vạn kiếp bất phục.
Chỉ là họ đã đánh giá thấp quyết tâm làm mẹ của tôi, vì con mình dù khó khăn đến đâu con cũng phải phát huy sức mạnh thần kỳ.
Nhìn thấy điều này, họ đã mất kiên nhẫn cuối cùng, và vì không thể làm trong ánh sáng được, thế thì bí mật mà làm.
Ngày hôm đó, tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đó.
Tối hôm đó khi tan học rời khỏi trường đã rất muộn, đi bộ ở ngã tư đường trên đường về nhà, vì trời đã về khuya, con đường này vốn đã ít người nên hầu như không có bất kỳ dấu vết nào ở ngã tư này. Ngay khi tôi chuẩn bị sang đường, một chiếc ô tô phóng nhanh tiến đến chỗ tôi với hai đèn pha nhấp nháy, ký ức cuối cùng của tôi, tôi hoảng sợ trong giây lát, thậm chí tôi không có thời gian để suy nghĩ.
Thấy chiếc xe sắp tông vào mình, một bóng người lao tới và đẩy tôi ra.
“Bịch”
Một tiếng động lớn đánh thức tôi khỏi trạng thái mê man.
Tôi định thần lại và thấy rằng ngoài cơn đau ở cánh tay và đùi, còn lại không quá đáng ngại.
Đó là lúc tôi nhớ lại, hình như tôi đã bị ai đó đẩy khi sắp bị đâm trúng.
Vậy… người đó sao rồi?
Ngay lập tức, tôi nhìn lên hướng nơi xảy ra vụ tai nạn, và thấy một vũng máu trên mặt đất, và một người đang nằm trong máu. Và chiếc xe cứ lùi về phía sau rồi quay tròn tại chỗ, và đột nhiên tôi có cảm giác lạnh lẽo như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm.
Tuy nhiên, chiếc xe không tiếp tục lao về phía tôi mà quay đầu bỏ chạy. Tôi thấy lạ và đồng thời, ngay lập tức đứng dậy và chạy đến để kiểm tra người trong vũng máu. Dù gì cũng là người đã cứu tôi, cho nên không thể không lo. Khi đến gần, trái tim tôi đột nhiên run lên dữ dội. Vì lý do nào đó, một cái gì đó dường như đã bị vỡ vụn.
Tôi đột nhiên có một cảm giác chẳng lành…
Ngay lập tức tôi bước nhanh lên, và khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó nằm trên vũng máu, tôi đã chết lặng. Đôi mắt choáng váng đến mức suýt nhảy ra ngoài.
Làm sao có thể… làm sao có thể… là… Tiểu Phong!!!