Chương 24
* Đúng, là tao, Lê Đại Thành. Ha ha ha.
Thành mỉm cười sảng khoái. Hắn thích cảm giác con mồi kinh ngạc khi hắn lộ diện. Điều đó đề cao trí tuệ của hắn.
Khi hắn thấy tấm ảnh của Ngọc, hắn muốn chiếm hữu cơ thể tuyệt mỹ của nàng. 1 triệu USD chỉ là mục đích ban đầu.
Hắn đã thay đổi kế hoạch.
Đầu tiên, hắn sắp xếp để tạo mối quan hệ với ông Giang.
Sau đó là màn bắt cóc Ngà để ép hai vợ chồng Giang Ngọc tìm đến hắn nhờ giúp đỡ.
Không ngoài dự đoán của hắn, ông Giang đã gọi hắn ngay khi có chuyện.
Sự chuyên nghiệp và thân phận cảnh sát hình sự của hắn đã dẫn dụ hai vợ chồng sa vào bẫy.
Quý là một con tin khác để chắc chắn rằng Ngọc sẽ hoàn toàn làm theo kế hoạch của hắn.
Từng bước, từng bước, hắn bắt được Ngọc và lấy được 1 triệu USD.
Chính tay hắn kiểm tra số tiền. Số series trên tiền cũng được thuộc hạ của hắn, là nhân viên ngân hàng thay đổi.
Thiết bị định vị và kế hoạch giải cứu con tin đều do một tay hắn sắp xếp.
Nếu bên cảnh sát thất bại, đó cũng không phải lỗi của Thành. Mà là do Ngọc giữa đường tự phá hủy kế hoạch. Thân phận cảnh sát của hắn hoàn toàn không có một vết nhơ.
Ai có thể thắng hắn trong trận đấu mà hắn vừa là cầu thủ vừa là trọng tài.
* Ha ha ha…
Quá sảng khoái, hắn cười quá sảng khoái.
Sau tiếng cười Thành lao lên bắt lấy Ngọc.
* Không, bỏ tôi ra.
Ngọc giật mình hét lên thất thanh.
Thành cười hung tợn. Hắn xé áo sơ mi của Ngọc. Hàng nút bung ra trước sức mạnh của hắn, rơi lộp cộp xuống sàn nhà. Thân hình tuyệt đẹp của nàng lộ ra.
Bỗng một bóng đen lao vào hông hắn. Chỉ tiếc tốc độ quá chậm, hắn dễ dàng vung tay chém một nhát.
* Cộp.
Con dao rơi xuống sàn nhà. Quý ôm cổ tay nhăn nhó, mặc dù mặt mũi sưng to nhưng vẫn có thể thấy hắn đang rất đau.
* Giỏi đó nhóc. Tao thích mày. Dám chơi lại màn khi nãy không?
Thành buông Ngọc ra. Hắn muốn đùa giỡn thêm một chút nữa.
* Mày tự đâm 3 dao. Tao tha cho mẹ mày.
Hắn đá con dao lại cho Quý.
* Được. Ông nhớ giữ lời hứa.
Quý nhặt con dao. Mặt hắn tái đi. Hắn thấy loáng thoáng mẹ đang gào thét, nhưng hắn không nghe gì cả.
Hắn rất sợ. Toàn thân hắn mất hết cảm giác. Hắn thấy tay hắn đưa lên, rồi hạ xuống. Bụng hắn mát lạnh. Mắt hắn nặng trĩu. Trước mắt tối đen.
* Hừ, thằng nhóc thật lì. Nếu nó sống thì đúng là tai họa.
Bạch Sát lẩm bẩm. Hắn quay lại nhìn thì thấy Ngọc đang bần thần nhìn con trai. Mắt nàng đẫm lệ. Tay nàng cầm một mảnh thủy tinh đưa lên cổ.
* Bộp.
Bạch Sát chém vào gáy Ngọc. Nàng ngã xuống giường, bất tỉnh.
* Định chết theo con trai sao. Ta chưa cho phép.
* Hơi đáng tiếc nhưng không sao.
Bạch Sát tiếc nuối đi về phía Ngọc. Hắn ghét hãm hiếp phụ nữ bất tỉnh.
Đúng lúc này thì.
* Cạch.
Cửa phòng mở ra.
* Kong… Kong… Kong…
Tiếng thủy tinh va chạm nhau đanh gọn, Bạch Sát biến sắc. Hắn bất ngờ khi nghe âm thanh quen thuộc này.
* Là ngươi, Hắc Sát.
Bạch Sát nhìn người mặc vest đen đứng trước cửa.
Vị khách mới đến có khuôn mặt điển trai, thân hình cao gầy, mái tóc ngắn gọn, nhưng đôi mắt thì sắc lạnh.
* Bum.
Chai rượu champagne bị bật tung nút bần.
* Ta đến để cám ơn ngươi.
Tiếng nói lạnh lùng của Hắc Sát không mang theo chút tình cảm nào. Hắn rót hai ly rượu.
* Ồ, chuyện gì?
Bạch Sát đưa một tay ra sau, cầm lấy khẩu súng lục giắt trên lưng. Trong đầu không ngừng hỏi:”Tại sao hắn tìm được đến đây?”
* Chuyện ngươi giữ giúp Đại ca số hàng và còn kiếm thêm được 1 triệu USD.
Hắc Sát bước tới, đặt một ly rượu xuống bàn trà và ngồi lên ghế salon đối diện Bạch Sát.
* Hàng và tiền của ta dễ lấy như vậy sao?
Bạch Sát cầm ly rượu lên nhấm nháp. Hắn cũng không e ngại Hắc Sát. Mặc dù trước đây chưa từng đánh nhau nhưng hắn đã xem Hắc Sát ra tay nhiều lần, sức mạnh ngang nhau.
Không có dấu hiệu báo trước, hắn đột nhiên rút súng nhằm vào Hắc Sát.
* Đoàng.
Không phải tiếng súng của hắn. Hắc Sát nhanh hơn, bắn một phát đạn vào tay hắn. Cây súng trong tay rơi xuống đất đánh lạch cạch một tiếng.
“Nhanh, nhanh quá!” Bạch Sát nghĩ, tay hắn trúng một phát đạn. Cảm giác đau đớn truyền lên não, nhưng hắn nghiến chặt răng, không phát ra một tiếng rên la nào.
* Đừng manh động. Ta còn muốn hỏi chuyện.
Hắc Sát nhấp một ngụm rượu.
* Nói cho ta biết, ai là kẻ chủ mưu hãm hại Đại ca? Ta sẽ thả ngươi.
Giọng Hắc Sát lạnh lẽo đến cực điểm.
* Ta nghĩ ngươi cũng đã biết. Ta chỉ xác nhận với ngươi.
Bạch Sát mỉm cười trả lời.
* Black King.
Bạch Sát nói ra hai chữ.
* Chết tiệt, là hắn!
Hắc Sát không bất ngờ, nhưng hắn cảm thấy bất lực. Tên quái vật đó thì ai giết được hắn.
* Bỏ túi kim cương lại. Sau đó, ngươi đi đi.
Hắn khoác tay đuổi Bạch Sát đi. Hắn quá chán nản vì không thể trả thù được cho Đại ca.
Bạch Sát vất túi kim cương lên bàn, nhanh chóng chạy trốn. Trước khi ra khỏi phòng, hắn liếc về phía Ngọc. Thật đáng tiếc!
Bên ngoài, Bạch Sát thấy bọn đàn em đều đã chết. Hắn biết Hắc Sát sẽ không trả lời hắn, nhưng hắn nghĩ nát óc cũng không giải thích được, tại sao tên kia tìm được hắn. Không lẽ tên kia giết cả nội gian.
Điều hắn không tin được là Hắc Sát tha cho hắn. Với những gì hắn làm, thì với tính cách của tên kia, tuyệt đối sẽ giết chết hắn.
Nghĩ không ra, Bạch Sát không nghĩ nữa. Hắn nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Một lúc sau.
* Haizz, chỉ có Đại ca mới báo được mối thù này.
Hắc Sát thở dài, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thì phía sau vang lên tiếng thiếu niên.
* Đứng lại.
Hắc Sát đưa mắt nhìn tới nơi phát ra tiếng nói. Thằng nhóc không biết đã đứng lên từ khi nào. Máu trên bụng vẫn chảy ra rỉ rả. Dưới chân nó là một vũng máu to. Đầu cúi xuống, hai tay buông thõng hai bên.