Tiếng chuông báo thức reo lên bên cạnh giường, Phong mơ màng giơ tay định tắt đi rồi ngủ tiếp, nhưng sực nhớ ra hôm nay hắn có một dự định quan trọng.
Phong thức dậy, đi rửa mặt rồi thay ra một bộ trang phục lịch sự bảnh bao, chải một kiểu tóc cũng không kép phần lịch lãm.
Sáng sớm thằng Vũ đi làm nhầm ngày Chủ Nhật, giờ lại nhìn thấy thằng Phong ăn mặc lịch sự đến mức bất thường, bà Thúy há hốc mồm tự hỏi hai thằng con của bà hôm nay bị làm sao.
“Con đi bắt về cho mẹ một nàng dâu như ý!” Phong đáp, sau đó định lấy chìa khóa ô tô đi ra ngoài, nhưng nghĩ lại rồi lấy chìa khóa mô tô thay vì ô tô, vì nơi hắn đến là một con hẻm khá nhỏ.
Phong phóng xe ra đường, tìm một cửa hàng mua bó hoa hồng thật to. Kề mũi ngửi hương hoa thơm ngát, trong đầu Phong lại tưởng tượng cái kịch bản tỏ tình mà hắn đã chuẩn bị mất cả tuần nay rồi mỉm cười.
Với bó hoa đỏ thắm, Phong lên xe tiếp tục đi, vừa đi vừa nhớ về quá trình trái tim hắn, lần đầu tiên, thật sự thích một người.
“Xin lỗi anh, tình yêu của em cách điện rồi!” Đây là câu nói đầu tiên nàng nói với hắn.
Số điện thoại 113 tên An do chính nàng lưu lại vẫn còn trong danh bạ của hắn, thỉnh thoảng mở ra xem, hắn vẫn mỉm cười.
Giờ đây Phong đã biết nàng tên Thư, là sếp của anh trai hắn, là nhân viên công ty Thiên Địa do mẹ hắn làm chủ tịch.
Ban đầu, Phong tiếp cận Thư với ý định tán cho vui rồi chia tay, nhưng càng ngày, Phong càng cảm thấy thích cô nàng xinh đẹp và đầy cá tính này.
Từ khi quen biết Thư, Phong thường xuyên dậy sớm hơn, đỗ xe hơi gần trạm xe buýt để đón nàng đi làm, nhưng Thư đều từ chối. Sau đó, Phong quyết định theo Thư lên xe buýt.
Cùng đi xe buýt, Thư cũng không phải người chảnh chọe như Phong nghĩ lúc đầu, nàng khá thân thiện, hai người trò chuyện khá vui vẻ, chủ đề thường là chuyện học của Phong, chuyện làm của Thư, và đặc biệt là chuyện xấu của Vũ, anh trai Phong, chủ đề này Thư có vẻ rất thích nghe và Phong thì có thể nói là thao thao bất tuyệt.
Khác với những cô gái Phong từng yêu qua đường, thường dễ dàng nhận lời yêu Phong sau vài lần hò hẹn, Thư không thẳng thừng từ chối gây tổn thương Phong mà luôn khéo léo tạo khoảng cách để ngăn mối quan hệ này phát triển, Phong biết ý định của Thư, nhưng vì vậy nên hắn càng cảm thấy thích và muốn cưa đổ Thư hơn.
Thư cũng thường đưa ra những lời khuyên, vì vậy mà Phong cũng bớt ăn chơi, chú tâm hơn vào việc học, tuy nhiên mục đích chính của Phong là sớm có cái bằng để xin vào làm ở Thiên Địa, ban đầu làm nhân viên quèn thôi, rồi đùng một cái hắn sẽ “vô tình” để lộ cho Thư biết mình là con của bà chủ tịch. Nghĩ tới cảnh cô nàng Thư há hốc mồm khi thấy ếch Phong hóa thành hoàng tử mà hắn không thể không ngoác miệng cười.
Phong cũng biết Thư và anh Vũ của hắn khá thân thiết, nhưng Phong không nghĩ hai người thích nhau, vì Phong biết trong lòng Vũ yêu một người tên Duyên, thời gian vài tháng có lẽ không đủ để Vũ quên nàng.
Tuy vậy, Phong cũng sợ lửa gần rơm lâu ngày sẽ bén, nên hắn muốn ra tay sớm, dùng khả năng sát gái “siêu đẳng” đánh đổ nàng.
Phóng xe trên đường mà lòng Phong rạo rực, hắn đã chuẩn bị đủ mọi kịch bản xảy ra khi tỏ tình với Thư, từ trường hợp Thư nhận lời, đến trường hợp Thư lấp lửng, hay khéo léo hoặc thẳng thừng từ chối, mỗi trường hợp Phong đều nghĩ ra những hướng giải quyết tiếp theo, mà đích đến cuối cùng là nhanh chóng hoặc từ từ khiến tim Thư gục đổ.
Trong khi đó, Thư vẫn đang ngồi trong vòng tay Vũ…
Tựa lưng vào ngực Vũ, nghe hơi thở ấm áp của Vũ phả vào cổ mình, cảm nhận nhịp tim của Vũ kề sát tim mình, hai luồng nhịp đập cùng hòa vào nhau, trong khoảnh khắc này, quá khứ, hiện tại hay tương lai đối với Thư chỉ còn là vô nghĩa, nàng muốn cái ôm này kéo dài mãi mãi…
Ôm cơ thể mềm mại trong lòng, ngửi hương tóc thơm và lắng nghe từng hơi thở khẽ, Vũ như say mê, như si dại…
Bản năng, Vũ gần như vô thức đưa bàn tay lên cao ôm nhẹ lấy quả đào tròn căng của Thư khiến nàng khe khẽ rùng mình.
“A! Em xin lỗi…” Tưởng Thư rùng mình vì ám ảnh, Vũ rụt tay lại.
Thư bẽn lẽn cười, nàng rùng mình không phải vì sợ, mà vì bầu ngực nhạy cảm bị kích thích.
Im lặng đắn đo vài giây, rồi Thư nâng bàn tay Vũ đặt lên ngực mình, ngọt ngào nói: “Cho sờ một chút đó!”
Tim Vũ như nhảy lên thay vì đập, tay hắn nhè nhẹ mân mê gò ngực của Thư trong cảm xúc vừa sung sướng vừa hạnh phúc, sung sướng vì cảm giác mềm mịn hoàn hảo, đàn hồi hoàn hảo, kích cỡ hoàn hảo từ gò ngực của Thư, hạnh phúc vì nàng đã mở lòng ra với hắn…
Hơi thở của Thư nhanh dần lên, cơ thể nhạy cảm của nàng khẽ run lên từng đợt, nàng theo bản năng cọ lưng vào ngực Vũ, tay nàng ôm chặt tay Vũ để hướng dẫn hắn chăm sóc ngực nàng theo cách mà nàng muốn. Tay còn lại của Vũ đang xoa lên chiếc bụng thon gọn của Thư, và trong khi hai ngón tay kia của Vũ đang trêu chọc nụ đào trên ngực Thư, đầu Thư chợt sinh ra ý định kéo cánh tay Vũ đưa xuống giữa đôi chân đang khép nép của nàng.
Nhưng không cần Thư dẫn dắt, tay Vũ đã chủ động tìm xuống xoa nhẹ lên cặp đùi thon mềm mại của Thư, rồi sau đó chen dần xuống khe đùi, tìm vào vùng cấm…
Thư để Vũ tự tách cặp đùi nàng ra, rồi cố cắn răng ngăn bản thân phát ra tiếng rên khi tay Vũ chạm vào cửa mình nàng, cách hai lớp quần mỏng.
Ẩm ướt.
Hai luồng hơi thở nóng hổi hòa vào nhau khi Thư nghiêng đầu ra sau liếc sang, đôi mắt mộng mị khép hờ, đôi môi thơm hồng khẽ hé, gương mặt xinh đẹp ửng nét dâm tình ngào ngọt…
Và mắt nhìn vào mắt, rồi mũi kề vào mũi, rồi môi chạm vào môi…
Say mê, dài như vô tận…
Rồi tò mò, bàn tay trắng xinh như ngà ngọc tìm đến nơi có thứ gì đó cưng cứng của chàng đang cọ vào dưới eo thon của nàng…
Ngập ngừng, chạm khẽ, rùng mình, rồi bẽn lẽn rụt tay…
Vì thời gian chưa đủ dài để nuôi dưỡng niềm tin?
Vì tình yêu chưa đủ lớn để hiến dâng khao khát?
Vì hạnh phúc chưa đủ nhiều để lấn át nỗi đau?
Hay là vì…
“Em yêu anh!” Môi kề môi, Thư khẽ thì thầm.
Vì yêu, nên em sợ mình hiến dâng quá sớm sẽ làm tình yêu mất đi một hương vị.
Vì yêu, nên em sợ tình yêu lớn quá nhanh sẽ khiến bản thân em trở thành người ích kỷ.
Vì yêu, nên em sợ hạnh phúc có quá nhiều sẽ khiến anh không thể chấp nhận ngày em ra đi.
Xoay người lại ôm chặt lấy Vũ, Thư tỉ tê: “Nếu em không thể ngăn anh yêu em, vậy em sẽ yêu anh, cho đến một ngày anh tìm được người xứng đáng với anh hơn, em sẽ ra đi…”
“Vậy thì em phải ở lại bên anh mãi mãi rồi…” Vũ say đắm ôm chặt nàng trong lòng…
Thời gian trôi thật chậm nhưng cũng thật nhanh, liếc nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh giường, Thư hôn nhẹ lên môi Vũ rồi cười: “Xem ra chúng ta không thể bên nhau mãi mãi rồi!”
“Sao vậy?” Vũ hỏi.
“Chị có hẹn đi mua sắm với bạn, gần đến giờ đi rồi!”
“Sao giờ lại thành chị rồi?” Vũ trố mắt.
Tâm tình đã tốt lên, Thư trêu chọc: “Khi nào vui thì chị sẽ tự xưng là chị, khi nào buồn thì chị sẽ gọi em là em!”
Vũ gật gù: “Vậy phải làm chị buồn để chị gọi em là em… Ủa? Vậy khi nào chị mới xưng em?”
Thư khúc khích cười: “Không có đâu em! Hi hi…”
“Hừ! Dám trêu em!” Vũ làm vẻ mặt bặm trợn, tay hắn ôm đầu Thư và hôn vào môi nàng, đưa lưỡi vào bắt lấy lưỡi Thư mặc cho nàng không ngừng đánh bành bạch vào ngực hắn.
Lúc này, Phong phi xe đến gần nhà Thư thì tắt xe dẫn bộ, hắn muốn gây bất ngờ nên đỗ xe ở góc khuất nhà Thư. Phong dự định sẽ nấp một bên để xem Thư có ở trước nhà không rồi lén tiến đến bấm chuông và nấp, sau khi Thư ra hắn sẽ bất ngờ xuất hiện cùng bó hoa trước mặt nàng như một chàng hoàng tử. Và trong giây phút Thư thất thần, Phong sẽ bắt đầu tỏ tình theo từng bước suy tính chặt chẽ đến mức không có sơ hở.
Phải, suy tính của hắn không có sơ hở, nhưng trước khi dùng đến suy tính thì có…
Phong còn chưa ra bấm chuông, chỉ nấp một bên thì chợt thấy cửa nhà mở, Vũ bước ra.
“Ông anh này sáng sớm đến nhà bạn gái của em trai làm gì? À chắc là chuyện công việc, ăn mặc như đi làm thế kia mà!” Phong tự hỏi rồi tự đáp.
Thư cũng bước ra sau Vũ, cười cười nói nói trông rất rạng rỡ.
Phong thầm suy đoán: “Sao nay trông ẻm tươi thế nhờ? Có khi nào lão Vũ biết kế hoạch tỏ tình của mình nên báo trước cho ẻm, nên ẻm mới vui như vậy?”
Rồi Vũ bất ngờ ôm hôn Thư, Thư giật mình vung tay tát hắn một cái.
“Ui da!” Vũ ôm mặt tỏ vẻ đau đớn.
“Đáng đời! Không ngờ anh trai mình lại dâm dê đê tiện như vậy, bạn gái của em trai mình cũng không tha! Hừ!” Phong vẫn tiếp tục dối lòng.
Thư hốt hoảng vừa xoa mặt Vũ vừa giải thích: “Chị xin lỗi, em hôn bất ngờ quá, lại ở trước nhà, làm chị ngại nên chị lỡ tay… Có đau lắm không?”
Vũ được dịp làm nũng, tay chỉ chỉ vào bên mặt vừa bị ăn tát và nói: “Đau lắm cơ!”
“Chị biết rồi, chị xin lỗi!” Thư phì cười, rồi định hôn lên chỗ đau trên mặt Vũ, nhưng Vũ nhanh chóng quay mặt đưa môi vào thế chỗ…
Hai đôi môi lại chạm nhau, lần này Thư chống cự yếu ớt rồi hòa theo nụ hôn của Vũ, một nụ hôn dài say đắm…
Phong đứng lặng, không còn lời nào để tự dối lòng được nữa, cũng không còn đủ can đảm để nhìn anh trai mình và người mình yêu thích hôn nhau nữa, hắn quay mặt bước đi…
Phong lên xe, quay đầu xe chạy như bay ra đường lớn, hắn phóng xe bạt mạng, vừa lao đi vừa gầm thét trong lòng, như một người điên.
Phong từng quen và cũng từng chia tay nhiều người với cảm giác nhẹ nhàng như qua đường. Nhưng hóa ra đây mới là cảm giác khi thất tình thật sự, tim hắn nhói lên từng cơn, lòng hắn trĩu nặng như có chì, mắt hắn cay nhòa vì ngấn lệ…
Lãng tử đa tình xem yêu đương là cuộc vui, khi gặp được chân tình thì yêu chân thành say đắm, và khi thất tình lại trở nên vật vã điên cuồng…
Phong lao xe bạt mạng hàng giờ liền, đến tận khi xe gần hết xăng, hắn lạnh tanh dừng lại đổ đầy rồi lại tiếp tục chạy, dù tốc độ chậm hơn, nhưng vẫn đi vô định.
Như sợ Phong chưa đủ đau, trời giăng mây đen rồi thả xuống một cơn mưa dài nặng hạt.
Phong gần như chạy khắp những con đường lớn trong thành phố, rồi hắn vấp ổ gà, trượt bánh ngã lăn xuống đường, mưa nên vắng lặng.
Nằm dưới mưa, rồi Phong gượng dậy, vất vả dựng xe, nhặt lại bó hoa rơi ra từ trên xe, Phong ngồi trên lề đường, gương mặt thất thần, hoa tươi giờ đã dập nát.
Mưa dai dẳng nhưng rồi cũng thưa dần.
Một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại bên đường.
Cửa mở.
Một cô gái xinh đẹp giương ô bước ra, về phía Phong.
Nàng nhìn Phong, thảm hại chưa từng thảm hại hơn, nàng lại nhìn bó hoa tàn tạ rụng rời.
“Tại sao?” Phong nhận ra người quen mà như không nhận, chỉ cất tiếng hỏi.
Cô gái đứng che ô cho Phong, hiền hòa đáp lại: “Tại sao thất tình lại đau đến như vậy phải không? Vì Phong đã biết yêu thật lòng.”
“Thật lòng? Vậy tại sao?” Phong lại hỏi sau một lúc im lặng.
“Tại sao thật lòng mà không được đáp lại ư? Vì người Phong yêu cũng thật lòng!”
“Thật lòng?” Phong khó hiểu.
Cô gái gật đầu: “Thật lòng! Thật lòng không yêu Phong!”
Phong lại im lặng.
Cô gái cũng im lặng.
Rồi Phong lại hỏi: “Vậy những người trước kia từng yêu Phong thì sao?”
Cô gái đáp: “Họ ư, họ không yêu Phong thật lòng, điều họ yêu là tiền của Phong, là vẻ đẹp của Phong, là chất ăn chơi của Phong. Nên họ dễ dàng đến bên Phong, dễ dàng nhận lời làm tình nhân của Phong, và thật ra cũng dễ dàng từ bỏ Phong, chỉ là họ giả vờ đau khổ để níu kéo Phong. Nên khi họ nói họ không còn yêu Phong, cũng là không thật lòng, bởi họ có từng yêu Phong bao giờ.”
Từng câu nói giống như cái lạnh của nước mưa, thấm sâu vào tim Phong, giá buốt càng thêm giá buốt.
Phong ngước gương mặt trắng bệt vì ướt lạnh lên nhìn cô gái xinh đẹp dưới chiếc ô, và hỏi: “Còn Duyên thì sao? Tại sao là chia tay anh Vũ mà không một lý do?”
Duyên mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại: “Vì mẹ của Phong ngăn cản! Nhưng Duyên chưa từ bỏ đâu, sẽ đến lúc Duyên mang hạnh phúc trở về bên Vũ.”
“Trở về?” Phong khịt mũi cười nhạt: “E là Duyên không còn cơ hội đó nữa, anh Vũ yêu người khác rồi.”
Nói đoạn, Phong lấy tay gạt nước mưa trên mặt và nói tiếp: “Yêu người mà Phong yêu.”
Gương mặt Duyên vẫn bình tĩnh, vẫn mang nét cười hiền lành thánh thiện, nàng tự tin nói: “Duyên sẽ giành lại Vũ, còn Phong?”
Phong ngước nhìn Duyên, rồi cả hai cùng nhìn lên bầu trời u ám cuối cơn mưa chiều…
Vũ nằm đọc sách trên giường, bất chợt nhìn ra cơn mưa dài bên cửa sổ, lòng sinh một dự cảm bất an…
Thư đứng trước hiên một trung tâm thương mại, ngước mặt nhìn trời, thầm mong cơn mưa mau tạnh trước khi trời sụp tối…
Bà Thúy làm bữa tối trong bếp, nhìn ra mưa dai dẳng bên cửa sổ, bà chợt nhớ cái đêm sai người bắt cóc thằng Vũ lúc vừa mới chào đời, cũng trong mưa dài dai dẳng…