Chương 5
Thời gian trồi dần như mây nước, mối quan hệ giữa Vũ và Thư ngày càng tiến triển, những cuộc trò truyện cởi mở và kéo dài hơn, những buổi hẹn hò mỗi lúc một nhiều và dài hơn, nhưng hai người chưa bao giờ đi quá giới hạn.
Nhưng khi đang say mê trong hạnh phúc với Thư, đôi lúc Vũ lại nhìn thấy hình dáng của Duyên ở những nơi hắn và Thư hẹn hò.
Vũ không thể ngờ rằng những cuộc gặp tình cờ như vậy lại là do Phong và Duyên hợp tác tạo ra. Theo kế hoạch, Phong lén lắp thiết bị định vị vào xe của Vũ, từ đó nắm bắt được địa điểm Vũ đến mỗi khi rời nhà, và nhắn tin cho Duyên biết.
Duyên tình cờ xuất hiện trong những cuộc hẹn hò của Vũ, dù chỉ thoáng qua, vì Duyên muốn khiến Vũ dao động, không thể yên vui trọn vẹn mỗi khi bên Thư.
Nhưng chính Duyên cũng lòng đầy dao động…
Lướt qua mắt Vũ trong một quán ăn, rồi lặng nhìn Vũ hạnh phúc nói cười bên người con gái khác, mặt giữ nụ cười nhưng lệ thầm chảy ngược trong tim Duyên.
“Nếu em có can đảm trở lại bên anh sớm hơn, có lẽ người con gái kia đã không còn cơ hội…” Duyên thầm tự trách, lòng đau đớn nhớ lại khoảnh khắc nàng bị buộc phải rời xa Vũ…
Khi đó, Duyên hồi hợp bước vào một góc riêng tư trong quán nước, nơi mẹ Thúy của Vũ đang ngồi chờ đợi sẵn.
“Cháu chào bác ạ!” Duyên lễ phép cúi chào bà Thúy.
“Chào cháu!” Bà Thúy lạnh nhạt đáp lại.
“Bác gọi cháu đến không biết có việc gì sai bảo ạ?” Duyên vẫn giữ nụ cười xinh đẹp bất chấp thái độ khó chịu của bà Thúy.
“Sai bảo thì không dám… Chỉ nói chút chuyện về Vũ.” Bà Thúy ngồi khoanh tay nói, mắt không nhìn Duyên.
“Vâng cháu xin nghe ạ!” Duyên vẫn lễ phép.
Bà Thúy nói: “Không người mẹ nào không muốn con mình được hạnh phúc, và tôi thì càng muốn điều đó với anh em Vũ.”
“Chúng nó lớn rồi, yêu đương, tôi không cấm, nhưng tôi không muốn chúng nó yêu sai người để rồi đau khổ. Nên tôi cần cô hứa một điều…”
Hai tay Duyên bấu chặt gấu váy, nàng thầm sinh ra một dự cảm bất an, nhưng vẫn cố giữ vẻ tươi cười, gật đầu khẳng định: “Cháu rất may mắn khi được anh Vũ để mắt đến, cháu hứa sẽ…”
Khi Duyên còn chưa nói xong, bà Thúy đã ngắt lời: “Sẽ rời xa nó mãi mãi!”
Đến lúc này, nụ cười trên gương mặt Duyên tắt dần, nàng im lặng, sợ mình nghe nhầm.
Bà Thúy cũng biết Duyên đang sợ mình nghe nhầm, nên nhắc lại lần nữa, từng lời nói như một mũi kim đâm sâu vào trái tim Duyên: “Tôi muốn cô hứa rời xa Vũ mãi mãi! Một con điếm lăng loàn như cô không xứng với con trai tôi.”
Sắc mặt Duyên trắng bệt, tim nàng như muốn rơi rụng.
Bà Thúy vẫn tiếp tục công kích: “Cô nghĩ cứ giữ cái nụ cười hồn nhiên giả dối trên mặt thì có thể che giấu quá khứ ti tiện của mình sao? Hừ! Trước khi tận mắt chứng kiến những đoạn phim đó, tôi không thể tưởng tượng nổi một con bé 15, 16 tuổi lại có thể khoe thân và làm những trò thủ dâm đồi bại ghê tởm trước ống kính cho hàng ngàn người xem. Chưa kể, cô còn là con gái của một tên giang hồ khét tiếng, tôi không muốn Vũ đã chịu nhục còn phải bị nhà vợ bắt nạt.”
Duyên hoàn toàn sụp đổ, quá khứ mà nàng không muốn nhớ đến nhất đã bị mẹ của người nàng yêu nhất phanh phui, kéo theo tình yêu, hạnh phúc và những mơ mộng về tương lai cùng sụp đổ.
Bà Thúy tiếp tục nói: “Tôi cho cô hai lựa chọn, một là chủ động rời xa Vũ vĩnh viễn để giữ lại chút ấn tượng đẹp, còn không thì tự tôi sẽ cảnh tỉnh Vũ về bản chất lăng loàn của cô.”
Nói đoạn, bà Thúy thở dài: “Thà khiến nó đau đớn một lần, còn hơn hối hận cả đời…”
Nước mắt rơi trên gương mặt Duyên của quá khứ, cũng đang rơi trên gương mặt Duyên của hiện tại. Khi đó, nàng quá sợ hãi nên làm theo yêu cầu của bà Thúy. Sau khi chia tay Vũ, Duyên rời đi thật xa để cố quên niềm đau, nhưng càng cố lại càng không thể quên. Và khi lấy can đảm trở về, thì Duyên lại phát hiện Vũ đang bắt đầu một mối quan hệ với người con gái khác…
“Em mới là tình yêu đích thực của đời anh, còn người kia, chỉ là thú vui qua đường, em không trách anh.” Duyên thầm nói. Sau đó, thấy Vũ gọi người thanh toán hóa đơn, Duyên liền mở điện thoại nhắn một tin nhắn cho hai số khác nhau: “Chuẩn bị hành động.”
Hành động, thực hiện một bước quan trọng trong kế hoạch giành lại Vũ của Duyên, đó là khiến Thư rời khỏi Vũ, và đến bên Phong.
Sau khi thanh toán tiền ăn, Vũ lấy xe chuẩn bị đưa Thư về thì thấy một chiếc xe hơi dừng lại phía trước, nơi một cô gái đang đứng một mình, là Duyên.
Rồi một gã đàn ông bước xuống xe, Duyên giật mình định thét lên nhưng bị gã bịt miệng kéo mạnh vào trong xe, rồi xe lao đi.
“DUYÊN!” Vũ gào lên, nổ máy xe, quay sang nói với Thư: “Duyên bị bắt cóc rồi, em giúp anh gọi cảnh sát, anh chạy theo!”
Nói xong Vũ lao xe đi mất.
“Duyên? Duyên?” Thư thất thần, nhớ lại lần đầu gặp Vũ, trong cơn say, Vũ cũng gọi tên Duyên.
Sau đó, Thư lấy điện thoại ra, tay run run định bấm số gọi thì tiếng mô tô phân khối lớn thắng lại sát bên nàng.
“Thư! Có chuyện gì mà mặt xanh lét vậy?” Phong nói, hắn theo kế hoạch của Duyên, chờ khi Duyên giả vờ bị bắt cóc, Vũ sẽ gấp gáp đuổi theo bỏ lại Thư thì Phong liền xuất hiện để đưa Thư đi.
Không nhiều lời, Thư lập tức ngồi lên xe Phong và giục: “Đi nhanh! Đuổi theo Vũ! Có người bị bắt cóc!”
Theo kế hoạch định trước, Phong biết rõ địa điểm xe “bắt cóc” sẽ đến, liền rú ga đuổi theo.
Ngay khi Phong đưa Thư đi, một nhóm người với máy quay phim đang chờ sẵn liền xuất hiện và trấn an người xung quanh, rằng cảnh bắt cóc vừa rồi chỉ là diễn.
Trong khi đó, Phong cũng vừa chạy xe vừa mở điện thoại giả vờ gọi báo cảnh sát trước khi Thư gọi.
Chiếc xe bắt cóc chạy đến một khu đất hoang thì tấp vào lề dừng lại, gã đàn ông lôi Duyên xuống xe, tên tài xế cũng xuống theo.
“Thả cô ấy ra!” Vũ chạy đến liền quát, rồi hắn dừng xe tiến đến.
“Anh Vũ!” Duyên vui mừng gọi, nhưng sau đó liền lo lắng nói: “Anh Vũ, chạy đi! Tụi nó có dao đó! Chạy đi, đừng lo cho em!”
“À à! Anh hùng cứu mỹ nhân à…!” Gã đàn ông to con giao Duyên cho tên lái xe, còn gã lấy ra một con dao.
“Các ông đừng làm bậy! Cảnh sát sẽ nhanh đến đây đó!” Vũ biết khó chống lại gã bắt cóc này, nên dùng ngôn từ thuyết phục.
“Cảnh sát à? Tao sợ lắm! Cảnh sát tìm được đến đây thì tụi tao cũng chịch chán con này và trốn đi rồi!” Gã bắt cóc nói.
Nhưng để diễn cho thật, tên tài xế ra vẻ e ngại nhắc đồng bọn: “Thôi, đem nó đi chỗ nào kín đáo chơi cho thoải mái, bắt thằng này theo luôn, tao tháo biển số giả ra thì khỏi sợ cảnh sát tìm được!”
“Ý hay!” Tên to con gật gù rồi tiến đến trước mặt Vũ.
“Anh Vũ chạy đi! Đừng lo cho em!”
Tên bắt cóc vốn là đàn em của cha Duyên, kinh nghiệm đánh nhau đầy mình nên chỉ vài đường võ đã khống chế được Vũ, sau đó gã lấy trong xe ra một sợi dây thừng trói chặt tay chân Vũ lại.
“Sao anh khờ vậy… Em đã rời xa anh, anh còn cứu em làm gì?” Duyên nức nỡ hỏi Vũ khi nàng và hắn bị bắt lên xe.
Chiếc xe lại lăn bánh, để lại chiếc mô tô của Vũ một mình bên lề đường.
“Hai chuyện này không liên quan, là ai anh cũng muốn cứu.” Vũ đáp, trong lòng hắn hiện giờ lo cho mình thì ít, lo cho Duyên một phần, còn phần nhiều là sợ Thư lo cho mình.
“Anh hận em lắm sao?” Duyên hỏi.
Vũ lắc đầu: “Quá khứ rồi! Em đừng nghĩ đến nữa, giờ chúng ta cần là tìm cách thoát khỏi hai tên này.”
Tên bắt cóc chen vào: “Thoát cái gì! Chuẩn bị cho mày xem sex trực tiếp nè! Xem ghệ chịch thằng khác chắc kích thích lắm hả.”
Tên lái xe phì cười: “Tao cũng thích cái vụ nhìn ghệ bị thằng khác chịch lắm nha! Mỗi tội con vợ tao xấu quá, năn nỉ cũng không thằng nào thèm chịch!”
Vừa đùa giỡn, tên tài xế vừa lái xe vòng qua vài ngã tư rồi tấp vào một khu đất hoang bên đường.
Gã bắt cóc lôi Vũ và Duyên xuống xe, gã vác Duyên trên vai và kéo Vũ đi vào một khu nhà hoang, trong khi đó, gã còn lại lái xe giấu vào trong.
Vào một gian phòng, gã bắt cóc trói vũ vào một chiếc ghế cũ, vốn được chuẩn bị sẵn trong kế hoạch của Duyên.
“Ngồi yên ở đây mà thưởng thức! Hà hà…” Gã bắt cóc nói với Vũ, sau đó tên lái xe cũng vào, mang theo một chiếc đèn rọi sáng căn phòng.
“Giờ thằng nào xơi trước đây?” Tên lái xe hỏi.
“Oẳn tù tì cho công bằng!” Tên to con đáp.
Cuối cùng tên lái xe ra búa thắng và được xơi trước, còn tên to con phải ra ngoài canh gác. Tất nhiên điều này cũng nằm trong kế hoạch của Duyên.
Khi tên to con đi ra, tên lái xe liền tiến đến ngắm nhìn Duyên, rồi gã cúi xuống kề mũi ngửi làn da trên cổ Duyên và cười dâm dê: “Thật là thơm quá đi! Hề hề!”
Nước mắt giả dối rơi trên mặt Duyên, nàng nhìn Vũ bằng đôi mắt bi thương và van nài: “Anh Vũ, em chưa từng hết yêu anh, em càng không muốn rời xa anh… Nhưng… em không xứng với anh…”
Lại là hai từ không xứng, Vũ lại nghĩ đến sự đáng thương của Thư, nàng cũng từng chịu nỗi đau mà Duyên sắp chịu…
“Aaaa!” Vũ tức giận gào lên, hắn gồng mình làm dây trói vốn chỉ buộc nhẹ theo kế hoạch bung ra, rồi Vũ đứng dậy, dồn căm phẫn phóng đến đá vào lưng của tên tài xế, khiến gã ngã đập đầu vào tường, hôn mê ngã xuống ngay trên đầu Duyên.
Trong khi đó, Phong sau khi tiết lộ cho Thư biết điện thoại hắn có thể định vị vị trí của điện thoại Vũ nên có thể tìm đến đúng căn nhà hoang nơi Vũ và Duyên bị bắt.
Phong lướt xe đến đúng vị trí tên bắt cóc to con đang đứng chờ, từ trên xe tung chận đạp ngã tên bắt cóc rồi dừng xe, bước xuống vặn tay tên bắt cóc ra sau lưng và hỏi: “Người mày bắt đâu?”
“Trong… trong nhà hoang.” Tên bắt cóc đáp.
“Hừ!” Phong vung tay đấm mạnh vào đầu tên bắt cóc, tên này liền giả vờ gục xuống bất tỉnh theo kịch bản.
Thư lo lắng cho Vũ nên đi trước vào nhà hoang.
Sợ đồng bọn tên bắt cóc phát hiện nên Thư đi rất nhẹ nhàng, khi Thư tìm đến căn phòng có ánh sáng thì Vũ vừa cởi trói xong cho Duyên. Vũ đang quay lưng về phía cửa nên không thấy Thư, còn Duyên thì thấy, nên Duyên thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.
Trước sự chứng kiến của Thư, Duyên nhào vào lòng Vũ, nàng ôm hắn thật chặt và nức nỡ khóc: “Đồ ngốc! Em đã làm anh đau khổ, sao anh còn liều mạng vì em?”
Vũ không biết Thư đến, lại nghĩ Duyên đang hoảng loạn nên ra sức vỗ về: “Không sao rồi, em đừng sợ!”
Duyên siết chặt Vũ hơn, nàng nói: “Em không sợ, ở bên anh em không sợ gì cả! Chỉ xin anh đừng hận em, đừng ghét bỏ em, em ra đi chỉ vì muốn tốt cho anh…”
Bên ngoài vẫn còn một tên bắt cóc, Vũ sợ Duyên hoảng loạn sẽ làm mất thời gian nên càng ra sức trấn an: “Anh không còn trách em nữa rồi…”
“… vì anh đã tìm được hạnh phúc của đời mình.” Nửa câu sau Vũ không nói ra mà chỉ thầm giữ trong lòng, vì hắn không muốn làm Duyên tổn thương khi nàng đang hoảng sợ, nhưng Vũ không biết rằng, vì hắn không nói nửa câu sau ra, nên nửa câu trước như lưỡi cưa cứa sâu vào tim Thư.
Biết mình đã đạt được mục đích, Duyên mỉm cười hạnh phúc, mặt đối mặt với Vũ, tay Duyên vòng ra sau ôm đầu hắn, tư thế chuẩn bị cho một nụ hôn môi nồng nàn…
Chết lặng…
Tim Thư, vốn đã chịu quá nhiều vết thương, giờ thì tan nát…
Luôn tự hứa khi Vũ tìm được người xứng đáng hơn thì sẽ tự nguyện ra đi…
Nhưng hóa ra nói và làm lại khác nhau đến vậy…
Cố quay đi…
Nhưng cơ thể nặng nề…
Lệ rơi đầy, cũng không biết không hay…