Phần 2
Thế là một trận chiến mãnh liệt giằng xé trong tâm trí tôi. Một nửa đen tối trong tôi gào thét, nửa còn lại liên tục lắc đầu ôn tồn dạy bảo…
“Gật đầu đi… Mày già quá lú lẫn rồi… Gật đầu nhanh.”
“Không được. Con bé này còn quá nhỏ, chỉ chạc tuổi con mình…”
“Mày chỉ chụp hình thôi… Mày có làm gì đâu?!”
‘Với người khác thì là vậy… Còn Ngọc Tiên không giống vậy?!
“Vậy mục đích mày muốn gặp gỡ Ngọc Tiên làm gì?!”
“Làm gì?”
“Để làm gì?”
Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi gạt sạch những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu, nói:
– Không phải là không được. Nhưng cháu phải hỏi ý kiến Ba Mẹ. Không thì chú không dám đâu.
– Ư… Cháu tháng sau đã mười tám tuổi. Cháu có thể quyết định mà. – Ngọc Tiên hơi bĩu môi, vẻ ương bướng cong lên.
– Không phải như vậy… Cháu còn nhỏ, cháu biết chú nói gì mà. – Tôi cũng không biết mình đang nói gì.
– Cháu không nhỏ… Ít ra cháu còn lớn hơn Ca sĩ Hạ Thi… Chú đã chụp cho Hạ Thi, sao không chụp cho cháu?! – Ngọc Tiên mím môi mắt hơi đỏ nhìn tôi.
Tôi hơi cúi đầu né tránh ánh mắt đó. Tôi phát hiện không biết từ lúc nào mình sợ ánh mắt u oán của Ngọc Tiên. Dĩ nhiên tôi nhớ Ca sĩ Hạ Thi… Tôi chụp hình nóng bỏng cho con bé đó theo yêu cầu của Công ty đại diện. Có hợp đồng đàng hoàng… Vả lại, Hạ Thi ngoại trừ số tuổi là nhỏ, còn lại đều chai sạn từng trải. Còn Ngọc Tiên… Tôi thật sự không muốn mình trở thành vết mực nhơ đầu tiên trên trang giấy trắng này.
– Ngọc Tiên… Cháu nghe chú… Khi cháu lớn hơn vài tuổi, có chồng hoặc có bạn trai… Đi chung với cậu ta đến tìm chú… chú sẽ chụp cho cháu. – Tôi nói mà nghe giọng mình yếu ớt khổ sở.
Ngọc Tiên chợt đứng phắt dậy, mím môi rồi dúi cuốn album kia vào tay tôi. Giọng nàng hơi run run kìm nén:
– Không, cháu không muốn như vậy. Chú không chụp thì cháu sẽ tìm người khác.
Để lại một câu cuối cùng, Ngọc Tiên giận dỗi quay người đi thẳng vào nhà. Không gian xung quanh tôi như sụp đổ, chán chường, khổ sở. Tôi muốn chạy theo níu nàng lại và nói mình đồng ý. Nhưng nửa còn lại cứ ghì chặt tôi chết lặng trên ghế.
Sau ngày hôm đó tôi âm thầm buồn bã như một cậu trai mới lớn tương tư lần đầu. Ăn mất ngon, ngủ không yên, hỏi cũng lười trả lời…
Nhưng tôi buộc phải thay đổi tâm trạng của mình nếu không muốn dòng lũ công việc nhấn chìm không thương tiếc. Hình chụp của vợ chồng ông Phước Long tôi giao hẳn cho cô trợ lý tự đi giao, còn mình thì lao đầu vào công việc.
Hơn hai tháng sau.
Một căn nhà trong hẻm Nguyễn Đình Chiểu – Quận 3. Phía trên cách cửa sắt đóng kín là một tấm bảng hiệu đen trắng ấn tượng “Studio Tín Huy”.
Trên tầng một, tôi ngủ vùi trùm kín chăn qua đầu. Vợ tôi và con trai đã về ngoại từ sớm. Bất chợt từ tiếng chuông cửa vang lên mấy đợt. Tôi không buồn xem, cố bịt kín hai tai ngủ tiếp. Nhưng không được vài giây sau, điện thoại cá nhân của tôi reo vang.
– Alo. Ai vậy? – Tôi không che giấu sự bất mãn qua giọng nói của mình.
– Xin hỏi phải chú Huy không ạ?
Một giọng nói rụt rè vang lên bên kia. Tôi nhíu mày khó chịu. Tôi biết mình đã 40, nhưng đến nay không mấy người gọi tôi là chú, đặc biệt là phụ nữ trẻ.
– Huy đây. Ai đó? – Tôi cộc lốc.
– Cháu… Cháu Ngọc Tiên đây. Cháu đang ở trước cửa Studio, nhưng thấy đóng cửa. – Giọng cô bé có vẻ gấp gáp như sợ tôi cúp máy.
Tôi thừ người vài giây chợt tỉnh táo hẳn. Ngày hôm qua, chúng tôi vừa hoàn thành một series ảnh cho Tạp chí Thời trang, hậu kỳ đến hơn ba giờ sáng, nên tôi quyết định đóng cửa studio nghỉ ngơi một hôm. Nhân viên bảo vệ, nhân viên đến trợ lý tôi cũng cho nghỉ hết.
– Alo, chú còn đó không ạ? – Giọng Ngọc Tiên lo lắng.
– Còn… Cháu chờ chú một chút…
Tốc chăn, lao ra khỏi phòng như một vận động viên chạy nước rút. Ba phút sau, đứng trước cửa tôi thấy tim mình đập thình thịch như trống vỗ. Hít một hơi thật sâu, tôi kéo cửa.
– Chào chú Huy… Đây là bạn… trai của cháu.
– À, chào…
Vừa vài giây trước muôn vàn suy nghĩ trong đầu tôi tan biến trong phút chốc. Ngọc Tiên vẫn xinh đẹp. Không, nên nói là nàng hôm nay càng xinh đẹp hơn. Đôi mắt rực rỡ, gương mặt hoàn mỹ đến người đối diện phải nín thở. Nàng mặc một chiếc váy chữ A đen bóng tôn lên bờ vai trần trắng nuột đến chói mắt. Nhưng bên cạnh Ngọc Tiên hôm nay là một thanh niên sáng láng điển trai. Nhìn nàng khoát tay cậu ta rất vui vẻ, mỉm cười với mình, lòng tôi chợt đắng chát lạ lùng. “Mình nghĩ đi đâu vậy chứ?! Ngọc Tiên dĩ nhiên là xứng đôi với cậu thanh niên kia… Xứng hơn mình nhiều… Rất nhiều…”
– Cháu và bạn… đến chơi à?! Vào đi…
Tôi quay người đi vào trong nhà, cố ra vẻ tự nhiên nhưng ngay cả tôi cũng thấy mình đã lạnh nhạt đi rất nhiều. Đi vào sau bếp, lấy hai chai nước suối trong tủ lạnh… Rồi đi ra ngoài ngồi xuống sofa đối diện đôi tình nhân trẻ… Tôi cũng không biết mình làm gì. Hai đứa trẻ quá, rất xứng đôi. Có thể nói là cặp đôi nam nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp. Tôi chỉ nhận xét theo bản năng vì đầu óc đã trống rỗng không còn tồn tại chút gì.
– Con hâm mộ hình của chú bao lâu nay… Nay nhờ Ngọc Tiên mới được gặp mặt chú Tín Huy.
Cậu thanh niên nói vài câu xã giao. Tôi chỉ gật đầu lấy lệ vì ánh mắt tôi còn dõi theo bàn tay cậu ta nắm chặt tay Ngọc Tiên. Nàng như muốn lấy tay lại, nhưng cậu ta cứ giữ khư khư đành buông xuôi.
– Sao chú đóng cửa Studio hôm nay vậy? Hôm nay là giữa tuần mà… – Ngọc Tiên hỏi.
– À, hôm qua ê kíp thức khuya… Nên hôm nay nghỉ… – Tôi trả lời cho qua chuyện.
Câu chuyện lại tắt nghẽn. Bầu không khí xung quanh trở nên nhạt nhẽo kỳ lạ. Ngọc Tiên nhìn tôi mấy lần như muốn nói gì đó lại thôi. Nàng lén nhìn qua bạn mình rồi ấp úng hỏi tôi.
– Chú còn nhớ… lần trước chú nói… chú chụp hình cho con… nếu…
– Nếu thế nào? Sao tôi không nhớ nhỉ?! – Tôi nói dửng dưng như không làm đôi mắt Ngọc Tiên hơi ửng đỏ.
Nàng mím chặt đôi môi thành một đường chỉ mỏng, chợt kiên quyết rút bàn tay nhỏ nhắn của mình đang bị cậu thanh niên kia nắm chặt. Ngọc Tiên đứng lên, quay người lau đi giọt nước mắt chực rơi.
– Tiên… Em sao…
Chàng thanh niên không hiểu gì. Bước đến sau lưng Ngọc Tiên xoa xoa hai cánh tay trần của nàng như an ủi. Hành động đó làm máu nóng tôi tôi sôi lên. “Tôi đang ghen sao?! Ghen vì một thằng thanh niên tuổi con mình.” Trong mắt tôi Ngọc Tiên như một nữ thần, không thể bị vấy bẩn dù bởi bất cứ ai, bao gồm cả bản thân tôi.
– Anh đi về trước đi… Lát em tự bắt xe về. – Ngọc Tiên gạt tay cậu ta ra khỏi người mình, nói nhỏ.
– Không, tại sao em không về với anh? Để anh đưa em về… – Cậu ta vừa nói, vừa lén nhìn qua tôi.
– Anh không hiểu đâu. Anh đi về đi… – Ngọc Tiên kiên quyết, đẩy cậu ta ra cửa.
– Nhưng để em lại đây một mình… Ông ta… – Cậu ta che miệng nói, ánh mắt đáng ghét không ngừng nhìn về phía tôi.
– Anh không được nghĩ lung tung… – Ngọc Tiên gắt lên thật khẽ. – Chú Huy là… là bạn của Ba Mẹ em… Chú ấy… còn hơn tuổi mẹ em…
– Hay là anh chờ em ngoài kia…
– Anh còn nói nữa… thì mình chia tay đấy. – Ngọc Tiên mím môi ra tối hậu thư.
Cậu thanh niên chán nản, bước ra leo lên xe máy rú ga giận dữ. Khi bóng dáng cậu ta mất hút, Ngọc Tiên mới quay lại nhìn tôi.
Cuộc nói chuyện giữa hai người vừa rồi tôi đã nghe hết. Giờ tâm tôi như nguội lạnh, không gợn lên chút cảm xúc nào. Tôi khép kín hai cánh cửa shop, quay trở lại đối diện Ngọc Tiên trên sofa tôi điềm nhiên nói:
– Tốt thôi. Nếu cháu đã muốn chụp hình thì chú nhận thôi. Ba trăm năm mươi ngàn một kiểu… Tiền tới cửa mà ai không nhận.
– Chú… – Ngọc Tiên ngơ ngác nhìn theo tôi.
Tôi quay lưng đi vào trong phòng chụp. Đầu óc trống rỗng, tôi bật đèn, kéo phông… thậm chí làm những việc đó khi ý tưởng ban đầu còn chưa thành hình. Tôi nghe tiếng bước chân của Ngọc Tiên, cũng không quay đầu, tôi nói:
– Buồng thay đồ bên trong nhà tắm bên kia… Trang điểm nghỉ hôm nay. Cháu có thể tự trang điểm sơ một chút… Chú sẽ chỉnh hậu kỳ nét mặt sau.
…
Ngọc Tiên không trả lời. Nàng đi thẳng vào phòng thay đồ, khép cửa lại. Tôi thở dài im lặng, từng câu nói của Ngọc Tiên cứ vang lên trong đầu làm tim tôi thắt lại. Nàng nói không hề sai… Tôi lớn hơn tuổi Mẹ nàng… Và tuổi này dù không chính thức cũng có thể xem như bạn Ba Mẹ nàng. Chỉ có kẻ đầu hai màu tóc lại suy nghĩ lệch lạc như tôi mới thấy đau lòng vì điều đó.
– Chú Huy…
Tiếng kêu lí nhí của Ngọc Tiên vang lên sau lưng. Nàng trùm kín cơ thể trong chiếc khăn lông quấn ngang tới ngực. Đôi gò má không ửng đỏ như mọi khi lại trắng nhợt buồn bã, đôi mắt còn hoe đỏ nhìn tôi đang bận rộn đi qua đi lại chuẩn bị máy móc.
– Chú Huy… Chú làm ơn… dừng lại nghe cháu nói một chút được không? – Chợt Ngọc Tiên nghẹn ngào nói.
Tôi hơi sững người, đặt chiếc máy ảnh xuống bàn. Im lặng.
– Cháu… khi nảy cháu không muốn nói như vậy đâu… Cháu xin lỗi. – Nàng bật khóc.
– Không sao… Đó là sự thật mà… – Tôi không nhìn lại tiếp tục công việc.
– Không phải… Cháu chỉ nói vậy cho anh ta đi về thôi…
– Thật ra cậu ta đâu cần về. – Tôi vừa nói vừa tiếp tục lách cách với chiếc máy ảnh. – Cậu ta là bạn trai cháu mà. Đứng xem cũng đâu có gì…
– Anh ta không phải! – Ngọc Tiên buột miệng nói, rồi như thấp thỏm nhìn tôi.
Tôi thở dài, chợt thấy mình đang giận dỗi như một đứa trẻ. Rõ ràng tôi cũng nhận ra mối quan hệ giữa Ngọc Tiên và cậu thanh niên kia chỉ là giả tạo, gượng ép. Tôi biết Ngọc Tiên muốn chứng minh với tôi rằng mình trưởng thành… “và đã có bạn trai” theo lời tôi nói. Nhưng nàng còn quá ngây thơ để biết rằng, tôi không nói tới loại bạn trai nắm tay còn thấy ngượng nghịu kia… Có lẽ, Ngọc Tiên còn trẻ con hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
– Thật ra cháu và cậu ta nhìn rất xứng đôi…
– Không bao giờ… Cháu không thích… Không thích như vậy. – Ngọc Tiên chợt gắt lên làm tôi ngạc nhiên.
Tôi không hiểu vì lời nói bâng quơ của mình lại làm nàng như có vẻ cáu giận. Nàng khoanh tay nhìn tôi, ngực phập phồng mấy lần như muốn nói gì đó rồi mím môi nín nhịn. Không muốn chọc vào tổ ong vò vẽ này, tôi bẻ câu chuyện sang hướng khác:
– Thật sự… cháu để chú chụp hình… trên người lại không mặc gì… trong khi đó ở đây chỉ có hai chúng ta… cháu không sợ sao?!
– Cháu không sợ. Cháu tin chú… – Ngọc Tiên càng nói càng nhỏ.
Tôi lắc đầu cười khổ một mình. Đến tôi còn không tin nổi vào bản thân mình kia mà. Tôi nhìn dáng vẻ ngượng ngùng và gương mặt xinh đẹp ửng đỏ cúi gằm của Ngọc Tiên, chợt thở dài:
– Haizz… Dù chú lớn hơn tuổi mẹ cháu… Nhưng không phải lớn tuổi là tin tưởng được đâu. Nhất là đàn ông…
– Không phải vậy đâu…
Ngọc Tiên lắc đầu, khi mái tóc dài đen óng chưa kịp ngừng đung đưa thì bất chợt nàng nhào vào lòng tôi, hai cánh tay ôm tôi chặt cứng. Cả người tôi chết sững như bị sét đánh, hai cánh tay bất động trơ trơ giữa khoảng không. Ngực tôi truyền đến một cảm giác ấm áp mềm mại khôn tả. Mái tóc đen óng thơm ngát của nàng áp vào cằm tôi. Tim tôi như ngừng đập, cả không gian chỉ còn giọng nói của Ngọc Tiên run run thật khẽ:
– Cháu… cháu tin chú… dù chú có làm gì… cháu vẫn tin…
Tôi thấy máu mình đang thiếu hụt nghiêm trọng trên não, suy nghĩ tôi đờ đẫn, thều thào vô thức:
– Cháu nói gì… chú không hiểu…
Ngọc Tiên không trả lời tôi, bất ngờ ngẩng đầu lên. Tôi chết sững mí mắt cũng trợn tròn không chớp được một cái. Môi tôi truyền đến một hương vị ngọt ngào không thể tả bằng lời. Đây là chuyện gì đang xảy ra. Vài giây trước tôi còn nghĩ Ngọc Tiên đang an ủi tôi, dù cách an ủi đó có hơi đặc biệt. Nhưng nụ hôn này là chuyện hoàn toàn khác… Nàng thích tôi sao?! Một người đàn ông lớn hơn tuổi mẹ nàng sao?!
Đôi môi mềm mại thơm ngát của Ngọc Tiên dán chặt lên môi tôi một cách vụng về. Không hời hợt, nhưng như muốn hơn mà không biết cách. Dù là vậy cảm giác cũng tuyệt hơn bất cứ nụ hôn nào tôi trải qua trong đời. Tôi dần quên mất bản thân mình. Khẽ nghiêng đầu, hé môi, tôi đáp trả Ngọc Tiên bằng một nụ hôn của kẻ từng trải nửa đời người. Lưỡi tôi tìm vào trong môi nàng, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn thơm ngát của nàng.
– Ưm…
Ngọc Tiên mềm nhũn cả người. Hai cánh tay chới với ôm ghì lấy cổ tôi. Bàn tay tôi vòng qua eo lưng nàng nhưng thay vì chạm vào những sợi vải bông của chiếc khăn lông, tôi lại nhận được một cảm giác dịu mát của làn da trần trụi mềm mại như nước. Tôi sững người, nhận ra chiếc khăn lông Ngọc Tiên dùng che cơ thể đã rơi xuống chân tự lúc nào. Sức nóng từ bàn tay tôi chạm vào da thịt làm cả cơ thể Ngọc Tiên run lên. Nhưng nàng không phản kháng mà để mặc tôi vuốt ve dọc tấm lưng thon mảnh. Tay tôi trượt dần xuống theo một đường cong hoàn mỹ rồi truyền đến một cảm giác căng tròn của da thịt trần trụi. Vuốt ve nhẹ bờ mông tròn trịa mịn màng của Ngọc Tiên làm hạ thể tôi căng cứng chật chội. Tôi tham lam hôn nghiến đôi môi xinh đẹp, hai tay say mê mân mê phần phụ nữ căng tràn nhựa sống của nàng.
– Ưm…
Ngọc Tiên thở hổn hển, đôi mắt đẹp nhắm nghiền, cơ thể trần truồng trong vòng tay tôi ngã người nằm lên mặt bàn. Mặc kệ đống máy móc ống kính lăn lóc ngổn ngang, tôi đè nghiến trên cơ thể nàng. Hạ thể tôi căng tức cộm lên cong vòng một khối lớn áp chặt vào vị trí nóng bỏng giữa hai chân mở rộng của nàng.
Không còn rào cản, không còn lý trí, cũng không còn chút giằng xé tâm lý nào. Nửa lý trí mục nát của tôi ngã quỵ tan biến. Tôi chỉ còn bản năng nguyên thuỷ nhất của một con đực mất tính người. Tôi rời khỏi bờ môi đỏ hồng nhòe nhoẹt son hồng của Ngọc Tiên, tham lam hôn lên người nàng.
– Ôi, chú ơi…
Ngậm lấy vàng tai nhỏ mềm mại, tôi mút say mê làm cả người nàng co rút đờ đẫn. Miệng lưỡi tôi lại chu du xuống ngực nàng. Úp mặt vào giữa hai bầu vú trần trụi. Hít cạn mùi hương trinh nguyên giữa vùng trũng sâu hoắm. Vùi mặt mình vào bầu vú nàng tôi há miệng ngậm lấy chiếc núm nhỏ đỏ hồng xinh xắn.
– Ưm…
Tôi chưa bao giờ thấy cuộc đời mình sung sướng mỹ mãn như vậy. Dù là lấy vợ, đêm tân hôn hay được xướng danh đạt danh hiệu nhiếp ảnh gia quốc tế… Tất cả đều nghèo nàn, thi vị so sánh với sự thỏa mãn tuyệt đối của giây phút này. Hai tay tôi thỏa sức mơn trớn hai bầu vú căng tròn non tơ tuyệt vời của Ngọc Tiên. Miệng lưỡi khao khát ngậm mút hai chiếc núm vú xinh xắn đến lúc chúng ửng đỏ nức nở.
– Chú ơi… Cháu… Cháu…
Ngọc Tiên ưỡn ngực, rên siết từng tiếng ngắt quãng. Cặp đùi thon dài của nàng vô thức quắp lấy eo lưng tôi, siết chặt từng cơn. Dương vật căng tức của tôi qua hai lớp vải vẫn cảm nhận được sự nóng ẩm truyền vào. Tôi nghiến răng luồn tay mở khóa quần, cởi phăng áo qua đầu. Dương vật tôi bật tung ra thẳng đứng. Tôi vừa hít hà hổn hển vừa cầm lấy nó cọ cọ vào cửa mình ướt đẫm của Ngọc Tiên. Từ từ tôi nhích người lên từng chút, ánh mắt không rời khỏi nét mặt của Ngọc Tiên. Nàng nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ ửng, mũi phập phồng thở dốc từng cơn.
Bên trong nàng thật nóng, trơn nhẵn vì nước nhờn ra nhiều, nhưng tôi bị bó chặt như đi vào một nút cổ chai cần khai mở. Một chút ‘người’ trong tôi thoáng tỉnh lại. Tôi biết vượt qua ranh giới mỏng manh này cả hai chúng tôi đều không còn đường quay lại. Nhìn gương mặt tuyệt đẹp đỏ hồng thiêm thiếp, lại nhìn xuống cơ thể lõa lồ của Ngọc Tiên với đầy dấu tích của tôi. Tôi nhận ra mình đã đi quá xa, không còn đường lui nữa.