Phần 14
Nhìn cái lưng cong của con nhỏ là Tuấn lại muốn đè nó ra giường. Hèn chi người ta mới nghĩ ra cái lệ là cưới xong rồi phải có liền tuần trăng mật để đôi trai gái không phải vướng bận tới chuyện chi khác ngoài đè nhau ra ngấu nghiến hưởng lạc thú cuộc đời.
Nhưng mà bữa nay quần cả ngày cũng mệt rồi. Ngủ đã rồi sớm mơi tính tiếp. Tuấn ra lệnh cho hệ thống máy thông minh khóa cửa tắt đèn rồi mở mấy bài nhạc acoustic nghe cho dễ ngủ. Con Đào khoan khoái ép chặt người vô thân thể ấm nóng của người tình để tận hưởng đêm chăn gối đầu tiên trong căn nhà thiệt đúng là trời tây nơi xứ ta.
Nhưng rồi tới gần sáng gà gáy mé xa xa thì Tuấn thức giấc bởi tại con cu bên dưới đang được con nhỏ Đào liếm láp túi bụi. Chắc mới học được từ con Dung hôm qua rồi làm đại. Tuấn mỉm cười quờ tay nhấc cái chân nó qua người mình, úp cái lồn non vô chính giữa cho thuận tiện, rồi banh cái khe ra, hết liếm con hến nho nhỏ đỏ hồng lại chui lưỡi vô cái lỗ nho nhỏ đang căng đỏ hết lên chờ được dương vật chọt vô.
Đã tới lúc. Để con nhỏ ở nguyên tư thế như vậy. Tuấn co đầu gối lên. Đẩy nó xuống dưới. Hai tay con Đào ôm lấy đầu gối người tình. Chân căng ra nhấc mông lên để con cu đang chĩa ngược lên hướng đúng vào giữa lỗ lồn, rồi từ từ ngồi xuống. Vô tới đâu là thấm tới đó.
Nhún nhảy một hồi thì Tuấn hạ đầu gối xuống, để con nhỏ phải chống tay xuống giường, rồi cầm tay vô mông nó điều khiển nhịp điệu. Con Đào thở dốc tập thể dục buổi sớm, há miệng táp không khí sớm mai.
Mỏi quá. Nó không còn giữ được nhịp dồn dập như người tình muốn được nữa. Rút chân ra, Tuấn quỳ gối doggy từ phía sau. Tư thế này làm cho dương vật thẳng nhứt dài nhất đâm sâu nhất vô bên trong. Đàn bà làm tình cả ngàn lần còn sướng âm ỉ huống hồ chi đứa con gái mới lớn này. Con Đào quằn quại rên rỉ trong khoái lạc đầu đời. Nghe giống hệt như tiếng nỉ non của đàn bầu, hòa trộn với tiếng bật bật lúc dương vật đâm vô như đàn kìm đang gảy gảy vậy. Chưa hết. Ngón tay của Tuấn còn móc móc nhè nhẹ đầu hột le như rải đàn tranh làm đứa con gái chịu hết nổi, nằm bẹp ra giường luôn, dạng chân ra chút chút cho người tình muốn làm gì thì làm.
Ngồi trên phần đùi đằng sau, bên dưới mông. Tuấn tiếp tục đâm vô lia lịa. Rồi nằm úp xuống nắc hết cỡ. Xuất tinh. Phía xa xa mặt trời bắt đầu le lói.
Nằm thêm một chút thì con Đào giật mình. Tới giờ đi học rồi. Cuống cuồng mặc cái áo phông và quần thể thao vô. Hôm nay có giờ thể dục nên có dịp khoe cái áo lót mới với quần xịp hở mông với đám bạn gái trong lớp rồi. Mà thật là tiền nào của nấy. Mua đồ lót mắc tiền là hình thể bên ngoài dù là bộ quần áo đồng phục của trường vẫn khác xa nhau một trời một vực. Con Đào xỏ đôi giày bata vô rồi chạy nhanh ra cửa, như một cơn gió mà Tuấn chỉ kịp nhìn ngắm chứ không còn sức tóm lại đè ra xuất tinh thêm một trận nữa.
Mà cũng phải dành đầu óc cho những chuyện khác đang tấp nập chờ đợi trong ngày hôm nay. Nhận thùng với ống về thì phải uốn lại cho thành cái chốt chặn không khí, không thì rượu biến thành dấm hết. Rồi phải chạy qua ngân hàng cà phê sáng với ông bạn. Rồi ra công chứng. Rồi liên lạc với cô giáo mà con Đào nhắc bên đại học Cần Thơ để mua men vi sinh. Rồi còn phải sắp xếp coi lột vỏ khoai chỗ nào, vận chuyển ra sao. Quan trọng là phải có nguồn nước sạch để rửa, và nước tinh khiết để ủ. Mà lại giới hạn không cho người lạ vô nhà v. V. Nhiều phân đoạn phải tính toán. Hên là chuyện sửa chữa vận hành cái homstay bên làng hoa coi như là giao hết cho Hường lo liệu được. Muốn về đây hưởng phước không thôi cũng chưa được. Nhưng mà có việc làm chơi chơi vầy cũng vui, cho đầu óc hoạt động chứ đừng nhớ nhớ quên quên như mấy người già cả mất trí.
Mà bữa nay bên mé cồn như bừng lên sức sống. Mọi người nhận được tin con Dung bao thẩu mua khoai nên ai cũng khấp khởi ra thăm ruộng. Kiểu gì thì tới mùa cũng phải đào lên lấy đất trồng thứ khác. Nhưng mà không có tiền ăn Tết thì làm sao có ai vui cho được. Bây giờ gỡ lại được chút chút thì cũng có hứng mà ra thăm ruộng, rồi tính toán đổi công mà thu hoạch.
“Oan… ơ ớ ơ ơ ờ ơ ơ ớ…” Câu hò đặc trưng của miệt Đồng Tháp Mười này bỗng cất lên giữa cánh đồng, len lỏi qua những đám lá cây đi thật là xa. Chui qua khe cửa vô phòng bếp đang thơm lừng mùi cà phê Ý expresso. Tuấn vác cái chân kính viễn vọng lên tầng trên soi tìm. “Ớ ơ ớ ơ ơ. Ngó lên trời, trời trong mây trắng. Ngó dưới nước, nước trắng lại trong. Lỡ duyên thì em chịu lỡ, chớ em đóng cửa loan phòng em đợi ơ ơ ớ ai.”
“Trời. Đàn bà xứ này thiệt đúng là…” Tuấn cười nghĩ thầm trong đầu. Như con chim đực đem tiếng hát của mình đi tán gái, thì tiếng hò của người phụ nữ là để thả thính ra khắp vùng, thổ lộ tình cảnh của mình cho cái người nào đó mà cô ta muốn nhắn gửi. Mấy bà sồn sồn mạnh ai người nấy góp giọng vô hò, sống lại một thời thiếu nữ.
Nếu như hồi xưa thì chắc là trai tân gái chiếc sẽ đua nhau đối đáp qua lại. Nhưng nay thì đàn ông còn sức khỏe đều lên Sài Gòn bán sức lao động hết cả rồi. Dưới quê là cả xóm đàn bà thèm chồng chỉ biết nhắn gửi tâm sự cho gió thổi bay đi mất mà thôi.
…
Cú điện thoại với cô tiến sĩ bên Đại học Cần Thơ coi vậy mà thật là mãn nguyện. Khi hỏi kỹ số lượng và nhu cầu của đối tác thì cổ đưa ra một cái giá mềm bất ngờ. Chỉ có 10 triệu thôi. Nhưng một một phần là do bên cung cấp không có sẵn nhiều men như vậy. Cô giáo cho một em học trò đang làm thạc sĩ qua đây nuôi cấy men lần lần.
Vậy thì không thể ủ hết một lần cả trăm thùng khoai, mà phải làm từ từ mỗi ngày vài thùng thôi. Mà tính ra như vậy tốt hơn, vì xưởng rượu đâu phải nhà máy chế biến đâu mà kiếm ra cả chục nhân công một lúc. Chia nhỏ ra như vầy thì chỉ cần vài người lột vỏ khoai là đủ. Chuyển qua bên này nấu rồi ủ thì chỉ cần một hai người là xong. Không có người ngoài nào khác vô nhà, ngoài em chuyên gia kia.
Em bé chuyên gia, là con Lan, vừa mới thất tình. Mối tình cùng lớp mấy năm học đại học. Giờ đây thằng bồ kiếm được việc làm trong phòng kỹ thuật của nhà máy sữa Vinamilk là tạm biệt luôn con người yêu từng sống thử với nhau trong nhà trọ. Con Lan không có xấu. Nếu tính ra còn thuộc loại đẹp nữa. Cao ráo. Tóc dài. Nhưng mà đó chỉ là đẹp trong hình thôi. Chứ đàn ông đứa nào hổng mê vú bự. Vô nhà máy cái là thằng bồ nhảy qua ở luôn với con bé công nhân vú bự tới nỗi nếu đi guốc cao gót chắc con kia chúi nhủi ra đằng trước cả chục lần rồi.
Ngậm ngùi học tiếp lên thạc sĩ để kiếm cơ hội lên Sài Gòn, hay qua Thái Lan du học rồi quay về trường đi dạy. Con Lan lấy đèn cồn với phòng thí nghiệm để quên buồn. Chuyển vô ký túc xá sinh viên ở chung với mấy đứa năm nhứt cho tiết kiệm chi phí. Chuyến này cô giáo kêu chạy xe qua Đồng Tháp làm men cũng coi như là đổi không khí coi sao.
Nhìn con nhỏ sắp xếp đồ nuôi cấy vi sinh lên cái bàn bếp bên dưới nhà. Tuấn gục gặc đầu khen thầm cặp chân thon kéo dài từ gót lên tới đôi mông đẹp, đi đôi guốc vừa đủ cao để nâng đôi chân lên cho hấp dẫn. Đàn bà cứ đua nhau đi giày cao gót mà không hiểu lý do của nó chút xíu nào hết. Cái đế cao làm gót chân nhấc lên, kiểu như khi làm tình nâng lồn lên cho ngang bằng dương vật vậy, khiến đàn ông nứng cặc mà mê. Chứ cái gì mà chân dài, như mấy cô diễn viên từ người mẫu qua trong phim bộ của đài Vĩnh Long, đã cao còn đi đôi guốc cao hơn nữa thành ra như con cò nhìn hổng có giống ai hết.
“Tối em ngủ lại đây có được không?” Con Lan hỏi. Tuấn lúng túng chưa biết nói sao. Chiếu thì sẵn và trong tủ kia có mấy cái mùng dã chiến mang từ sau chuyến đi Amazon bên Brazil về. Nhưng mà chút tối con Đào qua thì sao?
“Em không làm phiền anh đâu. Tại trường không cấp công tác phí cho chuyến này.” Con nhỏ lúng túng giải thích.
“À. Nếu em không thấy bất tiện thì vậy cũng được.” Tuấn rút bóp đưa 2 triệu. “Đây là chi phí cho riêng em. Ân uống thì chút nữa hỏi Dung. Còn nếu em thích thì có thể làm thuê cho công ty anh. Trông coi kỹ thuật cho mẻ rượu này. Và làm phân vi sinh humid từ vỏ khoai lang nữa. Lương tháng 3 triệu cộng thêm phần trăm sản phẩm. Chỗ ở thì bên chỗ làng hoa cũng có phòng.”
Buồn ngủ gặp chiếu manh. Chưa học xong đã có chỗ làm việc. Chuyện ngủ dưới gầm bàn phòng thí nghiệm là bình thường. Vì phản ứng vi sinh không có chờ người tới giờ làm việc mới tăng giảm mà phải theo dõi liên tục hàng giờ. Con nhỏ bắt đầu thấy thích ông sếp hào phóng này. Cái dự án phân humid không thuộc lĩnh vực lý thuyết của cô giáo nên có thể lấy luôn làm luận văn tốt nghiệp được. Mai mốt ra kiếm việc trong các tổ chức quốc tế cũng dễ vì trào lưu bây giờ là thay thế phân vô cơ bằng các loại vi sinh có ích cho cây và cải tạo đất sau nhiều năm giờ đã thoái hóa trồng bao nhiêu bón bao nhiêu cũng không còn năng suất nữa.
“Dạ.” Con nhỏ mừng rỡ nhận lời. “Vậy để em chạy đi coi khâu lột vỏ trước đã.”
Nhìn theo cặp giò như vận động viên thể dục dụng cụ rướn người trên xà đơn mà Tuấn tắc lưỡi, bước lên nhà. “Từ từ rồi khoai sẽ nhừ.” Anh chàng nhớ tới một câu nói ngoài bắc mà buồn cười. À, mà cũng phải nói thêm là con Lan theo ba nó làm sĩ quan kỹ thuật từ Phú Yên chuyển vô quân khu 9 ở trong này.
“Em đi học về rồi nè.” Con Đào ùa lên cầu thang. Ôm chầm lấy người tình hôn cái chụt. “Ông ở nhà sáng giờ có ngoan không?” Vừa hỏi nó vừa bỏ hai đĩa cơm phần ra bàn. Xé bịch canh khổ qua ra tô.
Tuấn lấy chai Sagota ướp lạnh trong tủ ra vừa uống vừa nghe con nhỏ tía lia kể chuyện bữa nay đi học đám bạn trầm trồ khen bộ đồ lót. Thật ra thì ngực nó đẹp sẵn rồi, áo lót chỉ làm đúng cái shape có sẵn thôi. Mông cũng vậy, quần lót dây là để khoe ra, không chạy hai đường gân giữa mông nhìn mất thiện cảm mà thôi. Nghĩ tới mà đã nuốt nướt miếng chèm chẹp rồi.
“Nè. Ông lại nghĩ bậy rồi.” Con nhỏ nghiêm mặt. Rồi thầm thi. “Bữa nay em bị. Chút nữa em về. Ba bữa sau hết mới gặp lại ông.”
Trời. Có vụ đó nữa hả. Nhưng mà vậy cũng được. Tuấn cười hắt. Đĩa cơm bụi sao mà ngon quá. Thịt quay kho hột vịt nước dừa. Chỉ vậy thôi mà ăn hết vẫn còn thòm thèm. Coi bộ tối nay phải chạy đi đâu đó rồi.
Vẩn vơ ra bờ sông coi hai đứa con gái kia sao rồi, thì thấy con Dung ngồi trên xuồng còn con Lan thì lặn ngụp dưới sông móc sò. Trời ơi sao mà nó quá xá trời. Thường thì con Dung biết chỗ nào có sò, hến, ốc, nhưng phần vì lùn không lặn tới, phần giờ bầu bì rồi cũng không dám ngụp xuống nước nhịn thở nữa. Con Lan vừa cao hơn nhiều vừa giỏi bơi lội ngoài biển, nên vớt được cũng cả thùng rồi. Bắt lên cả nắm, con Dung lại lựa mấy con nhỏ hơn liệng ngược xuống nước, khúc nông hơn trong bờ, đặng cho mai mốt bự rồi bắt tiếp, hay đẻ thành cả đám con bên dưới.
Tuấn vừa ngồi ghi nhớ mấy chỗ đó để mai mốt quâng câu, vừa ngắm con Lan quần áo bó sát vô người, mỗi lần chúi xuống là nguyên bộ mông chổng lên thật là thèm được đâm xuống quá mà. Còn mỗi lần nhoi lên là bộ ngực nhỏ nhưng nhấp nhô đằng sau lớp vài mỏng cứ như muốn được người ta chà sát vô vậy đó.
Biết có người ngắm mình nhưng con Lan không ngượng mà ngược lại, có chút thỏa mãn vì không phải thằng người yêu bỏ là hết không còn ai thèm nhìn ngắm nữa. Mà ông này còn là sếp của mình nữa. Được sếp cưng chiều chút cũng tốt hơn mà. Thời buổi này nếu không biết sử dụng nhan sắc mà tiến thân sẽ bị thiên hạ coi khinh.
Cho nên mới nói. Khi trai gái thích nhau thì sớm muộn gì cũng cho cu về hợp lồn mà thôi. Chỉ không biết là sẽ bắt đầu ra làm sao thôi. Tuấn ngồi tính kế. Mà không ngờ ở bên dưới kia con Lan cũng̣ đang tính kế.