Phần 9
Đàn bà tính kỳ lắm. Dân gian Việt Nam có câu…
‘Đàn ông ăn phở về nhà thèm cơm…
Đàn bà ăn phở về nhà bỏ cơm’.
Dù thằng chồng có không bỏ đi làm phi công trẻ ăn bám con máy bay bà già ngoài thị xã, thì sau cái bữa tối đó con Dung không còn thấy hứng thú gì với nó nữa. Hồi trẻ mê vì cái giọng hát bán kẹo kéo của nó, rồi đang phụ quán cà phê mà dắt díu theo chồng đi hát, lưu lạc về tới cái chỗ hóc bà tó này. Bây giờ có bầu thì tự nhiên lại thấy những người trầm tĩnh chậm chạp như ông Tuấn hấp dẫn hơn. Con Dung nào có biết tâm sinh lý của nó đã được mấy ông bà giáo sư tình dục học nghiên cứu và viết sách hà rầm từ hồi nào rồi. Người ta lý giải rằng đàn bà mỗi lần đẻ con thì mất rất nhiều thời gian để hồi phục, hay thậm chí mất luôn cái tươi đẹp của tuổi xuân, mà muốn đậu thai với những thằng đàn ông có điểm gì đó trội hơn người khác như là hát hay hơn, vẽ đẹp hơn, tán tỉnh giỏi hơn v. V. Nhưng sau đó lại muốn lên giường với những thằng đàn ông biết chấp nhận số phận chịu nuôi con của thằng khác để có đàn bà mà ra vào hàng đêm.
Không biết cái lý thuyết đó đúng tới đâu, mà từ bữa tới giờ nước cứ ướt nhẹp bên dưới đó, mỗi khi nó ngóng qua bên kia sông coi có bóng dáng ông chủ nhà, hay chút chút lại cầm điện thoại lên coi ổng có gọi hay nhắn tin gì không. Đám vịt đã chọn ra được hơn chục con mập mạp tới lứa, chỉ chờ tới tối là mần thịt thôi. Cứ không có chuyện chi làm là nó lại chạy vô trong mùng hít hít cái mùi dầu thơm đàn ông còn vương lại đâu đó cứ mỗi lúc lại phai dần. Hình như có tiếng xe máy nho nhỏ bên kia sông, rồi tiếng cửa mở. Nếu bình thường thì không có tiếng động gì đâu, nhưng mà giờ đây lúc nào nó cũng dỏng tai qua bên đó, nên nghe thấy, nhưng mà nhỏ xíu hà. Không chắc lắm, nên nó chèo qua bên đó coi thử.
Đúng là ông Tuấn về. Đang ở Sài Gòn, tính chuyện đi thăm mấy cô bồ cũ và mối lái bồ tèo bạn bè vài bữa, nhưng tự nhiên không yên tâm để con Dung làm chuyến hàng đầu tiên, nên giữa trưa ra bến xe mua ổ bánh mì chai nước ngọt trở về dưới. Qua thị xã đưa tiền cho Hường thì ghé tiệm xe máy mua luôn chiếc Wave để mai mốt tiện chở hàng, rồi ghé nhà xe bàn sơ cái giao kèo. Tuyến dưới này xe đêm không có nhiều người đi lắm vì ba tiếng quá ngắn để ngủ mà lại quá dài để ngồi, cho nên có mối hàng đều đặn là người ta mừng lắm. Người đi thì có xe trung chuyển đón từ nhà về bến, còn hàng này thì bảo đảm trên đường xe sẽ ghé vô luôn lấy cho kịp giờ. Còn lên Sài Gòn thì cũng đúng tuyến xe trung chuyển chạy từ Bến xe Miền Đông vô tới chợ Bến Thành, giấc đó cũng có nhiều hàng cho thương lái. Bàn chuyện mối lái mà Tuấn như sống lại một thời trai trẻ, làm quản đốc một phân khúc trong hãng máy bay của Airbus, bàn chuyện mô hình logistic Just In Time của nhật Bản. Dân làm kinh tế a – ma – tơ chỉ biết nhìn vô giá thành với giá bán mà tính cua trong lỗ, chứ không biết rằng lời lỗ ra sao phần nhiều phụ thuộc vào phí vận chuyển. Như một xe trái cây từ Nam ra Bắc đó, riêng tiền phí cầu đường đã là cả chục triệu, chưa tính tiền lo lót cảnh sát giao thông, trạm giao thông công chính, khấu hao xe cộ, tai nạn, tài xế v. V. Ngoài phí chính thức còn có những khoản phí không bao giờ lộ diện, như tài xế có thể kiếm thêm bằng cách bắt khách dọc đường, hay chở đồ cho những cô vợ sống đâu đó trên quốc lộ 1. Tại vậy mà đã có đường mới trên cao nhưng người ta vẫn thích chạy bên dưới này hơn.
Nhưng mà quay trở lại cái khúc sông nhỏ trên dòng Bassac này, mà có người còn gọi là Ba Thắc, hay Hậu Giang, thì con Dung vừa líu quíu chèo vừa chảy nước mắt mừng vui thấy ông Tuấn đang ngồi trên bờ, châm điếu thuốc nhìn nó cười cười.
Chiều mát, hứng tình. Tuấn vạch cu ra đái xuống sông làm con nhỏ đỏ mặt mắc cỡ nhưng mắt dán vô cái khúc thể hiện sinh lực của người đàn ông, giờ đang xé cái bao khăn ướt ra lau cho sạch rồi tiện thể thả rơi cái quần xuống luôn. Luống cuống, Dung cột chiếc ghe rồi nhào tới ngồi thụp xuống mút, đặng cho người tình già của mình lim dim thưởng thức nốt điếu thuốc thơm.
Đàn bà có nhiều kiểu lắm. Tuấn vừa nghĩ vừa lùa tay vô đám tóc mượt mà lõa xõa của con nhỏ, vuốt ve cái gáy nhỏ khiến nó rùng mình mút thật là mạnh, dương vật cương cứng đâm lút cán vô trong họng. Cái đẹp thì không phải lúc nào cũng làm cho đàn ông hứng tình. Đẹp là để cho đàn bà kênh xì bo với nhau, hơn thua ganh ghét. Chứ còn phải biết thằng đàn ông trước mặt đang thích mình ở chỗ nào thì mới thực sự là hấp dẫn. Con nhỏ Dung này, cũng giống như đa số đàn bà khi có bầu, sẽ đậm nét hơn, tự nhiên là sexy hơn trước. Giữa cảnh sông nước như vầy, da thịt phơi bày hết qua bộ quần áo bà ba. Thì làm sao mà không hứng tình cho được chứ. Cái bụng bầu chưa bự lắm ở đàng trước càng thêm hấp dẫn.
Tuấn quay mặt nó vô gốc cây dừa, cúi xuống chống tay vô đó, rồi đút cặc vô, đâm thẳng một đường nghe cái ót rồi nghẹn lại, dồn qua bụng lên ngực ra miệng nó thành một tiếng “á” nhưng giữa chừng bị tay con nhỏ bụm lại vì quê. Hai tay kìm lấy cái eo nhỏ, rồi chụp lấy cổ, Tuấn đâm càng lúc càng nhanh, làm cho cái cây hình như cũng đang rung lên bần bật.
Trong phim thường người ta làm tình rất lâu, đó là vì phải vậy mới bán phim ăn tiền được chớ. Hay là muốn thể hiện kỹ thuật và biểu diễn khả năng lâu ra. Chứ còn thiệt tình muốn cho mình sướng thì cứ vậy mà hết mình thôi, mắc mớ gì phải chờ đợi. Huống hồ chi con nhỏ Dung này đang sướng. Từ lần lên đỉnh trước vẫn còn đang âm ỉ tới hôm nay mà chỉ cần thằng nhỏ của ông Tuấn đâm vô một cái là lại sướng vọt lên đỉnh trở lại liền, người run lẩy bẩy không ngừng. Thầng chồng kẹo kéo chỉ được giọng ca hay nhưng gầy đét, cu nhỏ xíu như gà chồm lên cái là xuội lơ, còn ông Tuấn người đầy đặn, cu cũng trung bình nhưng hồi nãy được mút cái là bự ra hết cỡ, nong toác cái lỗ của con nhỏ căng ra, làm sao không sướng cho được cơ chứ.
Hai người kềm giữa nhau như vậy vài phút là Tuấn bắn ra xối xả vô trong cái lỗ nhỏ. Dòng nước ấm phun tới đâu là thấm tới đó khiến con nhỏ trợn mắt há hốc miệng ra mà tận hưởng cái cảm giác trời đất ơi nhỏ lớn tới giờ mới lần đầu tiên được biết. Ông Tuấn lại còn vòng tay ra tóm lấy cặp vú nhỏ nhưng đang căng cứng của nó lại, ôm vô người, hôn ra mé đằng trước cổ của nó. Tay kia xoa xuống bụng, rồi lần xuống chạm chạm vô cái hột le, làm nó nhột quá bắn nước đái ra tung tóe luôn. Ngượng quá trời hà.
Mà không phải chỉ có một mình nó ngượng. Xéo xéo mé bên kia có một con nhỏ nữa cũng đang ngượng đỏ chín mặt, giống như mấy cành hoa anh đào trắng hồng mới vừa nhú đang bao chung quanh nó. Từ bên hàng xóm tìm ra được cái lỗ chó để chui rào qua bên này vì thích vườn anh đào, như cái tên của nó. Đang ở trên cây thì ông chủ nhà đột ngột về, rồi ở riết trên đó tới bây giờ luôn.
Làm sao mà Tuấn không biết có người đột nhập vô nhà mình chứ. Hệ thống camera hễ có gì động đậy là chụp hình báo lên điện thoại cầm tay liền. Cho nên cứ để nó ở nguyên trên đó mà nhìn ngắm chứ sao. Con nhỏ sắp sửa học hết cấp ba, ở đâu đó trong xóm này. Hôm bữa nhậu đám giỗ ở nhà ai đó, ba nó kể hồi mẹ nó có bầu nó, vô siêu thị thấy trái anh đào là lạ căng mọng, ngắt có một trái ăn thử mà bảo vệ đứng kế bên bấm hóa đơn tính luôn 5 ngàn đồng, nên đặt tên con là Anh Đào để mong mai mốt nó cũng được giàu có giống như vậy. Nhưng mà ở dưới quê này làm giàu không phải là chuyện dễ, cho nên…
…
“Nè nhóc, xuống đây đi, từ từ thôi không rách hết áo dài đó.” Lúc con Dung bơi ngược qua bên kia sông để mần vịt thì Tuấn tiến sâu vô trong vườn, đứng ngay dưới gốc cây gọi lên. Mật cười cười.
“Em chào ông,” con Đào lí nhí. “Em thích vườn đào của ông nên vô chơi thôi, không có ăn cắp gì đâu.” Nó giải thích, sợ bị đền tiền như hồi má nó ngắt trái anh đào trong siêu thị ăn thử.
“Ờ. Không sao đâu.” Tuấn cười cười. “Mai mốt đi cửa kia vô kìa. Men theo bờ sông rồi bấm code 1 – 2 – 3 – 1.”
“Dạ.” Con Đào quýnh quáng ù té chạy ra lối cửa mé sống Tuấn vừa chỉ, chạy biến về nhà. Trên vạt áo dài còn mấy vết rách nho nhỏ từ mấy lần chui rào vô. Khu vườn này Tuấn thiết kế theo Hà đồ như trong truyện chưởng Kim Dung, muốn bắt chước theo kiểu vườn đào của Đông tà Hoàng Dược Sư. Nhưng phần vì miếng đất nhỏ, phần vì đám cây blackberry chưa lớn lắm, cho nên nếu nhắm được hướng thì chịu khó băng ngang qua mấy cây gai là chui vô chui ra dễ dàng, đặc biệt là mé hàng rào với bên nhà hàng xóm.
Con Đào chạy về nhà, thay bộ quần áo đi học rồi ra giếng dội ào ào cho người bớt nóng. Hồi trước nhà nó cũng khá giả lắm, nhưng từ hồi má nó bị ung thư thì sa sút dần. Miếng đất bên này là của nhà nó bán cho ông Tuấn, nên đia hình bên trong nó đều rõ, từ lúc mấy cây gai chưa đâm ra tua tủa. Má nó chết thì ba nó cũng không còn thiết tha gì tới cuộc sống hàng ngày. Tối vác cây đàn đi đánh dạo khắp nơi, chằng màng kiếm được bao nhiêu tiền. Gần sáng liêu xiêu phóng xe về tới nhà, bỏ tiền vô chỗ góc kẹt rồi lăn ra ngủ. Đi xa thì kéo luôn hai ba bữa mới về. Đồ ăn mang về lần nào cũng thừa mứa, nguyên cả mâm vì giỗ đám bao giờ cũng nấu dư bàn. Lâu lâu phải dọn bớt trong tủ lạnh vì ăn không hết. Nó đi học buổi sáng tới trưa cũng không muốn về nhà mà chui qua vườn anh đào chơi. Chiều tối về thì ba nó cũng đi chơi đàn mất tiêu rồi.
Nhìn cơ thể mình căng tràn dưới lớp áo thun quần jeans, nó thoáng chút tự hào rồi lại chạnh lòng vì tiền ba kiếm được thì có đủ ăn qua ngày, nhưng không đủ để sắm cái áo coọc – xê giá cả triệu đồng của hãng Triump để nâng bộ ngực lên cho đẹp. Nghĩ sao, nó xách cây đàn tranh qua chỗ vườn đào. Lâu lắm rồi. Từ hồi má chết. Nó chưa tập lại trên cây đàn của má.
Trưa vắng, khúc Lưu Thủy Trường như đổ nước xuống làm dịu ngọt cơn nắng chói chang. Làn điệu cổ nhưng được chơi theo tiết tấu kiểu như dòng nhạc hip hop hay rock pop bây giờ khiến Tuấn sửng sốt. Biết ông Tài trong ban nhạc mỗi khi trong xóm có đám tiệc, nhưng không ngờ con gái ổng cũng biết chơi đàn kha khá. Chữ đờn còn phải tập luyện nhiều cho trơn tru luyến láy nhưng mà tiếng nào tiếng nấy đã tự tin và ngọt ngào lắm rồi.
Nhìn đám nhạc cụ treo trên tường, Tuấn quyết định cầm cây guitar classic dây ni – lon xuống vườn đào. Con nhỏ biết có người bước tới, nhưng không ngờ khi ổng ngồi xuống thì tiếng đàn cũng cất lên, hòa trộn với mấy sợi dây sắt trên đàn của mình, thật là điêu luyện. Nếu như ba với má nó hồi trước là tiếng đàn của người thầy dìu dắt học trò, thì những cú bật của người đàn ông này hòa quyện một cách vô cùng kỳ lạ vào những bước chân còn đang ngập ngừng dò dẫm của nó. Mỗi tiếng cất lên là chui thẳng vô giữa cái khe hở đang mở ra trong không gian cảm xúc, làm cho toàn thân xao xuyến vô cùng. Tiếng đàn của nó đã nhỏ, thì âm thanh của cây guitar này còn nhỏ hơn, như đang ve vuốt nhẹ nhàng quanh cái dái tai đang ửng hồng lên của nó, khiến đôi bàn tay luống cuống gấp gáp dần lên.
Tự nhiên một giai điệu trong bài hát của Phương Thanh chạy qua đầu nó, và ngón tay cũng chuyển nó xuống phím đàn: “Và em biết anh sẽ quên hết những bài tình ca viết riêng tặng em.” Thế là cây guitar vừa đệm lại vừa chạy bè từ trên cao như nằm đè xuống người nó, thì thầm: “Còn anh biết trái tim em có hình bóng ai kia đâu chỉ riêng anh.” Con nhỏ ửng hồng đôi má, lắc đầu nguây nguẩy. Nó có thèm yêu ai bao giờ. Đám trai trong xóm hay ngoài trường quê thật là quê, làm sao khiến nó chú ý được cơ chứ. Còn người đàn ông này thì khác, có chút gì đó vừa phong trần, vừa lãng tử, mà tiếng đàn thì như đang làm tình với nó vậy.
Và rồi tiếng đàn đó bỗng dồn dập đập nhịp càng lúc càng nhanh, và chọc thẳng lên trên như dương vật đâm vút ngược lên giữa bầu trời: “Ầu ơ, ầu ơ, có con chim đa đa…” Con nhỏ giật mình la một tiếng “a” nho nhỏ rồi đứng lên cầm cây đàn chạy một mạch về nhà, để lại Tuấn ngồi cười mỉm một mình. Hồi đó coi phát giải Grammy bên Mỹ từng có một cô ca sĩ nổi tiếng con một nhạc công đàn Sita Ấn Độ nổi tiếng nói bố cô dạy cô rằng chơi đàn cũng giống như là làm tình vậy. Mà tính ra thì phụ nữ hát cũng giống như tiếng rên sung sướng trên giường khi lên đỉnh, còn những câu nhạc khiến phụ nữ thích thường chọc thẳng từ dưới lên trên, từ quãng ba như Đồ lên Mi đến quãng năm như Đồ lên Sol. Nhạc Nhật còn có đặc trưng lên quãng sáu, như bài Mùa xuân sang có hoa anh đào của Trường Sơn. Và cải lương Việt Nam thì lên hết một bát âm, tức là quãng tám, hay thậm chí mấy quãng tám luôn, gọi là chồng. Bởi vậy nên người ta mới có cái lệ trong làng nhạc tài tử là dạy đàn cho đàn ông và dạy hát cho đàn bà, để cho một cái thì đâm thẳng từ dưới lên còn cái kia thì ngồi ôm quằn quại rên rỉ chung quanh.
Cái đó chính là triết lý đạo sống tự nhiên đó, mà người ta hay thấy qua biểu tượng linga – yoni cắm vô nhau, hay còn thường được gọi là phồn thực. Ngay như cái nhà thờ của đạo Công giáo ở Long Xuyên cũng được phát theo cái hình tượng đó. Rồi như nhà thờ chính tòa ngoài Nha Trang nữa.
Con nhỏ Anh Đào đã rón rén quay trở lại. Lúc nãy phải chạy về thay cái quần xi líp rồi xối nước thêm một hồi nữa cho người bớt nóng bừng, dù rằng trời chiều đang chuyển qua mát dần. Con người đàn ông này có điều gì đó lôi cuốn lắm, không thể cưỡng lại được. Khiến nó chỉ muốn nằm dài ra trên nền cỏ để được vuốt ve mơn trớn.
Tuấn bỏ cây đàn qua một bên, ngoắc một cái. Con nhỏ từ từ như bị thôi miên bước tới bên cạnh. Ngồi xuống. Dựa lưng vô cái chân mà người ta kê lên. Chờ đợi.
Tuấn cầm mấy ngón tay đẹp vừa đánh đàn tranh lên hôn nhẹ, rồi cánh tay, rồi xoay qua dính luôn vô đôi môi đang phập phồng mong ngóng nụ hôn đầu đời trong một bữa trưa thật là bất ngờ. Con bé chuẩn bị trở thành người lớn còn ông già thì sắp quay trở lại thời trai trẻ. Những gì mà người ta nói trong sách Đạo giáo – taoism là như thế này đây, khi khí được chuyển từ người trẻ sang làm hồi xuân người già, cải lão hoàn đồng thông qua tu luyện là các tư thế làm tình tuyệt tác xuân thì nay còn lưu lại trong một vài bản tranh cổ Trung Hoa và Nhật Bản.