Phần 12
Suốt những tiết học còn lại ngày hôm đó, tôi nhớ về một giấc mơ khác. Vẫn không thể hình dung ra gương mặt của cô ấy, tôi chỉ cảm nhận được hơi ấm, hương thơm và làn nước mắt ướt đẫm bả vai mình. Thứ chất lỏng lạ lùng kia vẫn làm phiền hai hàng mi của tôi, chúng bết lại đầy tệ hại. Tôi vuốt mặt. Cảm xúc liên tục, liên tục tồi tệ, kéo đến mức âm của tâm trạng.
– Mày sao thế K? – Huân nhìn tôi đầy lo lắng.
– Nãy đứng ngoài cửa lớp bị bụi bay vào mắt.
– Tao nhìn giống mày khóc lắm? Làm sao? Cô Sử “trù dập” mày nên thấy tủi thân, ức chế hả?
– Không, bụi thật mà, trời thì mưa rõ to, gió cũng lớn, mày ra xem hành lang có cả rừng lá khô rơi dưới sàn kia kìa. – Tôi vênh mặt ra phía cửa lớp. Thằng Huân cũng ậm ờ, nhưng mặt nó còn nhiều điều băn khoăn và nghi ngờ tôi.
– Đi rửa mặt đi, chuẩn bị mở tiệc cho bọn con gái rồi. – Thằng Huân vỗ nhẹ lên vai tôi. Tôi cố nở một nụ cười.
Rời khỏi lớp học, tôi tiến về phía phòng vệ sinh ở cuối hành lang. Vợt từng làn nước lạnh ập vào gương mặt mệt mỏi thiếu sức sống. Tôi bơ phờ nhìn ngắm bản thân mình trong gương.
“Chỉ là mơ thôi mà, mày đừng làm như nó là hiện thực nữa, tỉnh táo lại nào…”
Tôi vả thật mạnh vào hai gò má đang đẫm nước. Thấy đau, thấy rát, nhưng mà vẫn chưa thể tỉnh khỏi giấc mộng dai dẳng đó.
Điện thoại rung, có tin nhắn.
– Mình chuẩn bị phát video đây. Mình vừa xem lại video lần nữa, ưng lắm. Cảm ơn K nhé.
Hoàng Mai.
Tôi không trả lời. Cất điện thoại vào túi, trở về lớp học.
Bước đến cửa, vừa nhìn thấy tôi, thằng Chính đã cầm cây đàn chạy tới, mặt hớt hải:
– Mày đi quái đâu đấy, không định diễn văn nghệ sao?
– Ờ, tao vừa đi rửa mặt, giờ diễn chưa?
– Lên đi. – Nó chỉ tay lên phía bục giảng, có 2 chiếc ghế đã chờ sẵn ở đó.
Tôi cúi đầu, đi từng nhịp chậm rãi.
– Và sau đây là tiết mục xiếc thú đặc sắc.
Thằng Huân chuẩn bị tiếp tục câu thoại mở màn hùng dũng của mình thì bị Kiều ném chiếc giày đen nhãn hiệu adidas thẳng vào mồm. Cậu ta cay cú nhưng vẫn giữ khí chất quân tử, không chấp nhặt chuyện nhỏ nhặt. Đơn giản là có con gái đang nhìn.
– Giới thiệu hẳn hoi đê. – Kiều thét lớn.
– À ờ, ocee.
Huân với lấy chiếc thước kẻ gỗ trên bàn giáo viên, đưa lên miệng như chiếc micro.
– Sau đây, để chào mừng ngày 20 – 10, ngày phụ nữ Việt Nam sẽ là tiết mục ca nhạc đặc sắc đến từ những quý ông của lớp 12a5, kẻ được thừa hưởng “sự đẹp trai của người cùng bàn Huân handsome” tên là Phạm K, cùng với đó là chàng trai không có tài năng gì ngoài ôm đàn cho người khác hát tên là Đào Chính. Hai người sẽ mang đến bài hát có tên là “chỉ anh hiểu em”. Mong cô và các bạn sẽ lắng nghe. Không nghe cũng phải nghe. Hehe.
Thằng Huân nở nụ cười nham nhở trên môi. Nhưng, ngay sau khi nó vừa dứt câu giới thiệu, đã bị Chính đạp cho 1 cái thật mạnh vào mông. Cậu ta vừa cười vừa ôm mông trở về chỗ ngồi.
Cả lớp được một tràng cười giòn tan.
Chính nháy mắt. Tôi gật đầu.
Những tiếng đàn trong veo vang lên, tôi nếm vị môi khô nẻ của mình, mắt nhìn vô định khoảng không trước mặt. Chờ giai điệu vươn đến đúng nhịp, tôi cất tiếng hát.
“Anh nhớ ngày mà mình còn bên cạnh nhau, thật đẹp biết mấy khoảnh khắc yêu thương này…”
Khi nào cũng vậy, âm giọng của tôi luôn mang một màu buồn. Nhiều người nói rằng, bất cứ bài hát vui vẻ nào, khi tôi cất tiếng, đều trở thành những thanh âm sầu dĩ. Giống như giọng hát chứa đựng câu chuyện tâm tư chưa kể, không ai được biết phía bên trong vậy.
Cả lớp im lặng lắng nghe tôi, không một tiếng động, không một âm thanh phá bĩnh. Mãi cho tới khi…
“… Có bao giờ em thấy thật tiếc cho tình yêu của đôi mình…”
Mưa, ngoài cửa sổ bắt đầu rơi xuống, ào ào, cuồng nhiệt và mạnh bạo hơn. Nó vừa dứt được 1 khoảng thời gian ngắn, giờ quay trở lại. Giọng tôi bị mưa cản đi.
“… Chỉ anh mới biết, chỉ anh, mới hiểu được em…”
Tiếng vỗ tay vang lên, cô chủ nhiệm nở một nụ cười với tôi. Tôi cố nở một nụ cười với cả lớp. Sau đó mặc kệ âm thanh gì, tôi vờ như không nghe thấy, nhất quyết, trở về chỗ ngồi của mình. Góc lớp.
Tôi không nhớ sau đó, sự kiện 20 – 10 đã được bọn thằng Chính tổ chức như thế nào, chỉ biết rằng, cơn đau đầu đã trở về cùng cơn mưa, tôi đã gục ở mặt bàn, ngủ thiết đi mà không ai hay biết, hay… ngó ngàng đến.
…
Chiều và tối, tôi nghỉ học do cơn đau đầu kéo dài. Trời mưa chán chê rồi hửng nắng, có cả cầu vồng ở phía Đông Nam bầu trời.
Tôi lấy chiếc chăn mỏng, kéo ghế, nằm dựa lưng, bên ngoài ban công phòng. Nhâm nhi tách trà xanh nóng, phát bản nhạc quen thuộc.
Thât lạ, có mùi hoa sữa, quanh khu nhà tôi.
Điện thoại rung, có người gọi.
– Alo, mình nghe.
– K à, hôm nay mọi thứ mình chuẩn bị đều diễn ra rất thành công.
– Mọi người thích video chứ? – Tôi nhấp ly trà.
– Ai cũng khen video K ạ. Mình vui quá, nên khi về đến nhà chỉ muốn gọi cho bạn ngay để khoe đây này. – Tôi cảm nhận được niềm vui từ Hoàng Mai ở đầu dây bên kia.
– Mai kể đi.
– Đến khi phát video ý, lúc xem trên mail mình thấy hình ảnh bị mờ và vỡ, nên mình rất lo lắng. Nhưng mà K biết không?
– Hm…
– Video rất rõ và phụ đề cũng cân đối nữa. Cả lớp chăm chú xem không chớp mắt luôn, có đoạn thì cả lũ cười ầm lên. Nhất là đoạn bạn lồng phụ đề kéo dài chữ ra ý.
– Do buồn ngủ lên mình ấn nhầm thôi, chứ không phải cố tình đâu. May là mọi người thích nó. – Tôi bật cười.
– Hôm nay, mình thấy vui lắm. Mọi thứ rất ý nghĩa. Nên mình chỉ muốn về khoe cho K thôi. Cảm ơn bạn rất nhiều. – Chất giọng ngọt lịm lại vang lên. Chậm rãi.
– Mình còn chờ bữa gà mà, đừng cảm ơn. – Tôi đặt tách trà xuống ghế, đứng thẳng dậy. Một tay cầm điện thoại, một tay để vào túi quần, thư thái nhìn ngắm thiên nhiên trước mặt.
– Chủ nhật nhé. Chủ nhật hẹn gặp bạn.
– Biết thế đã. – Tôi cười.
– Hm, giờ mình đi ăn đã nhé. Liên lạc với bạn sau. – Hoàng Mai lên tiếng kết thúc cuộc nói chuyện.
– Ừm, mình chờ bạn.
Tôi ném chiếc điện thoại về phía giường ngủ, nó nằm yên ả trên tấm chăn dày. Nhìn chiếc ghế sát ban công, nâng ly trà lên, tôi ngồi xuống, trở về với hiện thực của mình…
“Những ngày mà cảm xúc không biết đi về đâu…”
…
Tôi nhớ về Linh, một trong những người con gái được tôi dẫn đến nơi gửi gắm nỗi buồn của mình. Lý do chia tay là, tôi mang lại quá nhiều áp lực cho cô ấy. Chúng tôi chỉ toàn cãi vã. Tôi thì quá trẻ con và hiếu thắng.
Một lần, ăn cơm ở nhà cậu, tôi bị cậu ép uống bia. Uống rất nhiều, đúng thời điểm tôi và Linh đang giận nhau nhiều ngày trời, thời gian xảy ra cãi vã gay gắt nhất từ trước đến nay của hai đứa. Tôi vẫn nhớ, mình đã nhắn bốn chữ “thôi mày cút đi” đối với cô ấy. Và, thế là… hai đứa tôi chia tay, dù khi tỉnh cơn say, tôi đã xin lỗi…
Tôi thật ra là một kẻ rất tệ.
Tôi buông tách trà trên tay, chiếc ly thủy tinh rơi xuống sàn, vỡ tan. Tôi ngồi đó, khẽ cúi đầu, mỉm cười cay đắng. Tiến ra chiếc giường thân yêu, cầm lấy điện thoại, mở hàng trăm tin nhắn xưa cũ còn lưu lại…
Những dòng chữ đó vẫn còn…
Tôi luôn tìm kiếm những nỗi buồn để sống qua ngày, từ thời điểm đó, tôi đã như vậy rồi.
Tôi không biết rằng, chỉ sau một khoảng thời gian nữa, hạnh phúc và niềm vui đã bất ngờ ập đến với mình.
‘Nhưng mà, kệ đi…
Một ngày mùa đông, tháng 12, lạnh giá sẽ đến với tôi thôi mà. ‘