Phần 11
Đến lửng chiều, Cẩm Tú chốt tiền và hàng của sạp quần áo chợ Đồng Xuân rồi đóng cửa ra về. Ngày nào cũng như ngày nào, nắng cũng như mưa, đông cũng như hè, Cẩm Tú đều đến mở sạp lúc giữa buổi sáng và đóng cửa lúc giữa buổi chiều. Công việc thì cực kỳ đơn giản đó là nhập hàng từ các nguồn cung cấp rồi phân phối lại cho các cửa hàng. Mặt hàng chủ yếu là quần áo các thể loại, nguồn hàng cũng chủ yếu là từ Trung Quốc thông qua các đầu nhập ở chợ Móng Cái – Quảng Ninh hoặc chợ Tân Thanh – Lạng Sơn.
Cách đây hơn chục năm, vợ chồng Cẩm Tú cũng có ý định nhập hàng trực tiếp tại nguồn trong nội địa Trung Quốc, nếu làm được việc này thì lợi nhuận thu được sẽ lớn hơn rất nhiều so với nhập lại của các chủ hàng cửa khẩu. Tuy nhiên lợi nhuận nhiều thì đi kèm các rủi ro lớn, rủi ro lớn nhất đấy chính là việc hàng hóa bị kiểm tra, thu giữ, bởi đa phần những hàng hóa này đều nhập theo dạng tiểu ngạch.
Nhưng khi mới vừa có ý định manh nha chuyện buôn lớn thì rủi ro ập đến với Cẩm Tú ngay, hay nói đúng hơn chính là gia đình Cẩm Tú đã chịu một tổn tất cực nặng nề, đó chính là chồng của Cẩm Tú trong lần đầu tiên sang đất Trung Quốc tìm mối hàng thì đã biệt tăm mất dạng từ đó đến nay không về, không một tin tức. Hồi đó, Việt Nam và Trung Quốc mới bình thường hóa quan hệ sau nhiều năm đằng đẵng căng thẳng chiến tranh ở biên giới, nên việc tìm kiếm thông tin cũng như thông thương là vô cùng khó khăn. Ấy thế nên, trong đầu Cẩm Tú vẫn đau đáu một câu hỏi không có lời giải đáp, rằng anh còn sống hay đã chết. Nếu đã chết rồi thì chết như thế nào? Xác chôn ở đâu? Còn nếu anh còn sống thì tại sao không liên lạc về với gia đình.
Cứ thế 10 năm nay, từ lúc Thủy Tiên mới chỉ 7 tuổi, Cẩm Tú lẻ bóng một mình buôn bán nuôi con và chờ đợi tin tức từ chồng.
Hàng hóa bán ra cũng chỉ có hai con đường chính, nếu các tiểu thương ở Hà Nội nhập hàng thì họ thường đến trực tiếp cửa hàng nhặt đồ, thanh toán tiền rồi chở về là xong. Còn các tiểu thương ở các tỉnh khác thì thường đặt hàng qua điện thoại, qua fax rồi Cẩm Tú đóng hàng gửi ra bến xe cho họ, hôm sau họ gửi tiền lên. Gửi tiền lên cũng có nhiều cách, một là theo xe hàng gửi lên, nhưng thông thường dân buôn khu phố cổ dạo ấy thích dùng nhất là thông qua các đầu mối tài chính trung gian ở phố Hàng Bạc.
Ở Hàng Bạc có 10 nhà thì có đến 7 – 8 nhà là làm cái nghề này, kinh doanh chính là vàng bạc nhưng cái phụ lại là nơi trung chuyển tiền cho dân buôn. Có thể hiểu nôm na là một dạng ngân hàng tư nhân, 1 cửa hàng ở phố Hàng Bạc thường có hệ thống chân rết các cửa hàng ở tất cả các trung tâm huyện lỵ của tỉnh, mỗi lần thương nhân ở tỉnh muốn chuyển tiền lên cho chủ hàng ở Hà Nội, họ chỉ việc ra các đầu mối này đưa tiền, đầu mối này điện thoại hoặc fax lên cửa hàng trên Hà Nội và ngay lập tức chủ hàng nhận được tiền ngay. Mọi việc diễn ra từ lúc người mua đưa tiền, đến người bán nhận được tiền chỉ khoảng 2 – 3 phút thôi.
Sau khi vòng qua 1 cửa hàng trên phố Hàng Bạc để lấy tiền hàng, Cẩm Tú ngồi trên chiếc xe Spacy về ngôi biệt thự của mình. Nói về xe Spacy, một hãng xe của Nhật hồi những năm cuối 90 đầu 2000 một chút, đó là xe nhập nguyên chiếc từ Nhật Bản về, mỗi xe được đóng trong một thùng gỗ nguyên bản, về đến nơi chỉ việc tháo thùng gỗ, đổ xăng là đi được, xe này hồi đó chuyên bán ở Phố Huế. Giá trị mỗi chiếc xe hồi đó thì chắc tương đương cỡ độ Lexus 570 bây giờ. Tức là 1 cái xe có thể mua được ngôi nhà kha khá trong phố chứ không ít. Người dùng xe này đa phần là thương nhân thuộc tầm đại gia lắm tiền nhiều của.
Khe khẽ mở cánh cửa cổng rồi dắt xe vào nhà, Cẩm Tú nhìn quanh một lượt những chậu hoa thủy tiên, đó là thói quen hàng ngày của cô mỗi lần đi về, rồi cô lại đảo mắt ra khu vườn của mình, từng đống cỏ được chất thành lụm rất gọn gàng để lộ ra mảnh đất màu đỏ cờ màu mỡ, rồi phía cuối vườn thấy chàng trai tên Nghĩa vẫn đang hì hục cuốc những đụm cỏ cuối cùng chỗ sát bức tường phía dưới cùng của thổ đất. Nhưng có một điểm đặc biệt mà Cẩm Tú nhìn vào chợt thấy trong lòng có chút chộn rộn khó tả, đó là Nghĩa đang cởi trần, chắc là trời nóng quá nên cậu ta mới vậy. Vì mải làm, lại quay lưng về phía cổng nên Nghĩa không biết là bà chủ nhà đã về.
Cẩm Tú cũng chẳng gọi, mặc cậu ta làm, cô mở cốp xe rồi lấy bọc tiền đựng trong chiếc túi nilon màu đen rồi mở cửa chính đi lên tầng 2, nơi đó là phòng của cô.
Căn phòng ngủ của Cẩm Tú cũng giống Thủy Tiên trên tầng 3 nhưng ở dưới tầng 2, trong phòng cũng được bài trí cẩn thận, cầu kỳ giống như với tính cách chủ nhân của nó. Ngoài chiếc giường rộng thênh thang kiểu Pháp cổ còn có một chiếc tủ quần áo 4 buồng màu cánh gián đặt bên cạnh, một cái bàn trang điểm mà ở trên đó rất nhiều các loại kem, phấn, nước hoa nhập ngoại đắt tiền. Cuối căn phòng còn có một chiếc két sắt rất to, cao phải đến 1 mét, rộng chừng 60 phân. Trước tiên Cẩm Tú mở két sắt rồi đặt bọc tiền vào bên trong, cô phải khéo léo lắm mới đút được bọc tiền vừa mới nhận vì ở bên trong tiền đã đầy ứ mất rồi.
Xong xuôi đâu đấy, Cẩm Tú đứng trước cái tủ quần áo của mình, dự định thay cái bộ quần áo mặc đi làm này bằng một đồ mặc ở nhà. Chiếc quần vải bó sát được tụt xuống tận gót để lộ đôi chân trần thẳng đuột săn chắc trắng tinh, chiếc quần lót bằng vải satanh màu trắng bé xíu vừa đủ che được mu và mặt bướm, nửa đôi mông đít mẩy mẩy trắng phau lộ nguyên ra ngoài.
Rồi đến chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt có cái cổ kiểu tàu được Cẩm Tú cởi ra. Chiếc áo lót màu đen có đệm mút như tương phản với nước da trắng ngần, bầu vú lấp ló ở bên trong như chỉ muốn chủ nhân cởi nốt chiếc áo lót này để nó được thỏa thuê bồng bềnh. Tháo chiếc kẹp tóc ra làm cho mái tóc xoăn uốn lượn của Cẩm Tú xổ tung ra lòa xòa ra cả trước mặt.
Rồi cũng giống như cô con gái, Cẩm Tú nhìn một lượt bản thân mình trong gương, cô không gầy nhưng cũng không béo, chiều cao 1, 6 mét làm cho thân hình cô trông hài hòa. Chiếc quần lót và áo lót là 2 thứ vẫn còn trên người che đi các bộ phận nhạy cảm nhất của người phụ nữ tuổi 40, cái tuổi mà người ta nói như hổ như báo.
Định mặc một bộ đồ lửng ở nhà rồi đi xuống bên dưới xem tình hình Nghĩa làm ăn đến đâu, nghĩ đến đó, lại chợt nhớ ra là Nghĩa đang cởi trần, tự dưng trong người Cẩm Tú dâng lên một nỗi niềm khó tả, đôi má chợt ửng hồng, hơi thở mạnh hơn một chút làm chiếc mũi cao phập phồng. Đưa tay lên tát thật nhẹ vào hai má, rồi nhìn đôi gò má ửng hồng như thẹn thùng ấy, Cẩm Tú chợt thốt lên nói thật nhỏ với bản thân mình:
– Ô chết, mình làm sao thế này. Sao tự dưng nghĩ về cái cậu thanh niên cởi trần mà mặt đỏ ửng lên thế này… nhưng mà… nhìn thích mắt phết nhỉ… Dân lao động có khác, người gì mà… bắp thịt cứ cuồn cuộn ra… Không biết… có phải trai tân không… tuổi chắc chỉ bằng cái Tiên nhà mình… Hi hi hi hi hi!!!
Cẩm Tú chợt tự cười với những lời nói của chính mình. Một vài phút yếu lòng của người đàn bà sống xa chồng, xa hơi đàn ông, xa mùi tình dục đã chục năm trời. Đó cũng là phản ứng sinh lý bình thường của một con người bình thường mà thôi, Cẩm Tú tự biện bạch cho những cảm xúc len lỏi trong bản thân mình vừa rồi.
Cầm bộ quần áo mặc ở nhà màu trắng trên tay, Cẩm Tú ngần ngừ chưa muốn mặc ngay, trong lòng cô như có một cái gì đó thúc giục, mời gọi. Và rồi Cẩm Tú từ từ tiến lại phía cửa sổ, ô cửa sổ bằng gỗ chẳng phải là nơi có thể nhìn xuống vườn đó sao?
Kéo nhè nhè chiếc rèm để nó không phát ra tiếng động, ánh sáng buổi cuối chiều không còn gay gắt nữa nhưng trời vẫn còn sáng rõ để Cẩm Tú nhìn xuống bên dưới qua chấn song sắt. Và kia rồi, chàng thanh niên vẫn đang hì hục những nhát cuốc cỏ cuối cùng chỗ sát bờ tường. Ở vị trí này, từ trên cao nhìn xuống, Cẩm Tú thấy rõ ràng hơn tấm lưng, ụ vai cuồn cuộn, da người Nghĩa hơi ngăm ngăm chứ không trắng trắng giống như trai thành phố.
Cửa mình Cẩm Tú khẽ giần giật vài khe khẽ, rất nhỏ thôi nhưng Cẩm Tú cũng nhận ra, vì lâu lắm rồi cô mới có cảm giác này, cảm giác giật giật bướm. Khẽ thở dài một cái rồi lấy bàn tay trắng pốp, mũm mĩm cũng mình xoa nhẹ một cái vào bên ngoài quần lót, Cẩm Tú cảm thán:
– Hư nào!
Nghĩ lại Nghĩa chỉ đáng tuổi con gái mình, mình đáng tuổi mẹ nó, vậy mà còn đứng trên đây nhìn trộm và phát sinh ý nghĩ không được tốt đẹp gì cho lắm, Cẩm Tú thấy tự ngường ngượng với bản thân. Định quay lưng vào trong và mặc quần áo vào đi xuống bên dưới, nhưng chưa kịp quay đi thì Cẩm Tú nhìn thấy Nghĩa ở bên dưới đã ngừng tay cuốc, đứng thẳng người lên rồi ngó ngó một lượt ra phía ngoài cửa cổng, dáng vẻ hết sức đáng nghi, giống như là kẻ ăn trộm quan sát trước khi hành động vậy.
Cẩm Tú tò mò không biết là cậu ta sẽ làm gì, vừa nãy mình về nhà chắc là cậu ta không biết.
Tự nhiên tim Cẩm Tú đập mạnh lắm, hơi thở cũng dồn dập hơn làm bộ ngực phập phồng, cô có cảm giác mình chính là kẻ trộm.
Sau một hồi ngó nghiêng không thấy ai, Nghĩa bắt đầu có hành động mới. Ở trên cửa sổ tầng 2, chỉ cách chỗ Nghĩa đứng có khoảng 3 – 4 mét gì đó tính cả đường chéo theo tia nhìn, Cẩm Tú nhìn rõ hành động của Nghĩa. Cậu ta hai tay thò hai tay xuống rồi mở cái cúc quần, rồi một tay bám ở chỗ khuy quần, một tay kéo pẹc mơ tuya.
Tiếng ‘Xoẹt’ của chiếc khóa quần ở tận bên dưới mà Cẩm Tú nghe rõ mồn một, nghe như là ngay sát ở bên tai mình. Tiếng kéo ấy như một hồi trống giục ra quân, nổ ầm trong đầu Cẩm Tú và còn vang vọng mãi không thôi. Đôi mắt Cẩm Tú mở to ra hết cỡ, cô còn nghe rõ cả tiếng tim của mình đập “thình thịch, thình thịch” phát ra từ trong lồng ngực.
Tâm trí bấn loạn nhưng cũng không đến nỗi để Cẩm Tú không đoán ra được hành động tiếp theo của Nghĩa là gì, đó chắc chắn là đi đái rồi. Cũng phải thôi, ở dưới sân và vườn làm gì có cái nhà vệ sinh nào đâu, cửa nhà thì đã bị khóa trái rồi, mà nếu có mở chửa chắc Nghĩa đã dám vào trong nhà đi đái khi không hỏi ý kiến chủ nhân. Từ sáng đến giờ, thận có tốt đến đâu, bọng đái có to thế nào đi chăng nữa thì cũng phải đái chứ.
Trong thâm tâm Cẩm Tú đang hiện lên 2 luồng tư tưởng đấu tranh giữ dội một mất một còn, đó là quay mặt vào trong không nhìn trộm chàng trai đái. Ý nghĩ còn lại không kém phần mãnh liệt là cứ đứng ở đây rồi nhìn, dù gì mình cũng không phải cố tình, chỉ là vô tình trùng thời điểm mà thôi. Nửa muốn đi, nửa muốn ở, trạng thái dùng dằng cân bằng ấy như giày vò trong tiếng tim đập, trong cái thổn thức, trong sự ham muốn, trong sự thôi thúc.
Rồi như một tia chớp lướt qua não bộ, đó là ý nghĩ về một cái dương vật trẻ tuổi, thậm chí là một cái dương vật trinh trắng của cậu thanh niên mới lớn có tấm lưng bắp tay cuồn cuộn dưới kia trông sẽ như thế nào nhỉ? Có khác gì với cái dương vật của người chồng 10 năm không gặp của mình không? Nó to nhỏ, trắng đen ra làm sao, nó có đang cứng hay là đang mềm nhũn? Vô số câu hỏi cứ lủng bủng trong đầu Cẩm Tú ngăn cô có hành động quay đi.
Rồi thì ở dưới háng thì sao, một cái co co cửa mình mạnh hơn ban nãy lại vừa đến, hình như bướm cô rịn ra một chút nước hay sao ấy, nó làm cô cảm thấy ngứa ngáy, bứt rứt, râm ran. Cái ngứa ngáy ấy, cái bứt rứt ấy nó lan từ dưới háng lên tận đầu ti, đầu ti ở trong chiếc áo lót cũng bắt đầu săn lại, tê tê như bị cấu.
Cũng chẳng có thời gian cho Cẩm Tú quyết định là đi hay ở, bởi bên dưới, khi khóa quần được kéo xuống làm banh mở hai mảnh vải trước của quần sang hai bên, Nghĩa nhanh chóng kéo tụt xuống một đoạn, chiếc quần đùi ở bên trong cũng kéo xuống một chút để lộ nguyên chùm lông mu và toàn bộ cái dương vật ra ngoài.
Cẩm Tú lấy tay bịt miệng mình để ngăn tiếng hét phát ra từ cổ họng.
“Ôi trời ơi là trời, hỡi đất ơi là đất, cha mẹ tổ tiên ông bà ông vải ơi! Con đang nhìn thấy cái gì thế kia”, Cẩm Tú tự thét lên trong óc: “Kia mà là con chim sao? Có thật mình đang nhìn thấy một con chim không? Sao nó lại to được như thế kia? Nó chưa cửng mà trông như cái chuôi chày giã cua thế. Sao nó dài thế, chắc phải bằng cả gang tay chứ không ít đâu. Nếu mà nó cứng hẳn lên không biết còn to, còn dài thế nào nữa đây. Ôi trời ơi! Mà đất hỡi ơi, mình tưởng buồi đàn ông phải đen đen chứ, sao cái buồi kia lại trắng như da mông của con gái thế, trắng như da thịt đàn bà… Lại còn gì nữa thế này, sao cái đầu buồi nó không tù tù vểnh ra giống cái khác mà lại nhọn hoắt thế nhỉ. Ồ phải rồi, thân buồi mà to như vậy, đầu buồi còn to hơn thì… đút vào lồn thế nào được, nó phải nhòn nhọn như vậy đút vào mới không đau… mới sướng…”
Bất giác Cẩm Tú chọc hẳn bàn tay mình vào trong bướm, cả bàn tay cô đã ướt nhẹp vì nước ở trong bướm ào ra như thác đổ, như cô vừa đái dầm.
– “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”, vì Cẩm Tú vẫn còn 1 tay bịt miệng, nếu không tiếng hét trên đã hòa với tiếng “tồ tồ tồ” của nước đái phọt ra ngoài lỗ sáo rồi.
Diễn tả thì nhanh, nhưng sự việc diễn ra chỉ trong có khoảng nửa phút đồng hồ, bằng thời gian một người đàn ông đi đái mà thôi. Nhưng khoảng thời gian đó có lẽ sẽ là khoảng thời gian ấn tượng nhất trong cuộc đời của của Cẩm Tú từ trước đến nay. Cô đạt cực khoái gần như ngay lập tức, toàn bộ những biểu hiện lên đỉnh đều hiển hiện rõ ràng, lồn co, nước trào, háng giật, vú tê, miệng há đều lũ lượt đồng thời xuất hiện cùng một lúc.
Cẩm Tú gần như khụy ngã ở bên cửa sổ, cô ngồi thụp xuống mặt sàn gỗ thở hồng hộc như kẻ bị nhịn thở lâu ngày. Một tay ôm chặt lấy bầu vú bên trái để làm cho tim đập chậm lại, trong đầu thì hình ảnh cái dương vật khủng bố quá ư là đặc biệt ấy cứ lởn vởn bay lượn trước mắt cô, rồi nó như múa lượn, như chuẩn bị phi thẳng vào cái mồm đã há sẵn ra để đớp không khí. Ôi, 30 giây này sẽ làm thay đổi cuộc đời Cẩm Tú chăng? Chẳng biết nó sẽ thay đổi tốt hay xấu, nhưng 30 giây này thật đáng quý, nó như một trận mưa rào đổ xuống một sa mạc khô cằn hàng trăm năm không có lấy nổi một giọt nước. Trận mưa làm các hạt cát khô khốc dính bết lại với nhau.
Một cơn buồn ngủ khác giấc kéo đến, Cẩm Tú trượt mông nằm thẳng đuột lên sàn nhà, nước ở quần lót tạo thành một vệt dài theo mông cô trượt lên mặt sàn gỗ, cô thiếp đi trong cái mỉm cười nhè nhẹ ở khóe môi.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://nongcuc.com
Nghĩa bốc những lùm cỏ cuối cùng ra tập kết ở chỗ để rác bên ngoài căn nhà, chỗ này lúc giao việc cô Tú đã chỉ cho. Nhìn lại một lần cuối khu vườn, khi được dọn dẹp sạch sẽ nhìn nó rộng thênh thang, không còn một ngọn cỏ nào, chỉ còn màu đất đỏ au giống đất bãi ở quê, Nghĩa đoán rằng chủ nhà đã cho đổ đất phù sa sông Hồng vào đây.
Trong đầu Nghĩa không biết đang nghĩ gì, cậu cứ thần thừ đứng ở mép vườn nhìn mãi không thôi, người nông dân thường quý đất, nhìn thấy đất tự khắc trong đầu nghĩ đến sẽ là trồng cây gì, với lại trong đầu Nghĩa ước mơ được trồng thật nhiều loại cây luôn luôn hiển hiện. Hôm nay, đoạn đời này cậu có lên trên Hà Nội làm đủ thứ việc đi chăng nữa cũng chỉ là để hiện thực hóa cái ước mơ từ lúc nhỏ của mình mà thôi.
Nếu bình thường mà tính thì đường đời Nghĩa sẽ xảy ra như sau, học hết cấp III, tốt nghiệp đại học nông nghiệp rồi đem kiến thức thức về quê trồng cây. Nhưng trận lụt vừa rồi đã làm cuộc đời cậu rẽ sang một nhánh khác, bỏ dở chuyện học hành để tạm thời mưu sinh. Nhưng có thế nào đi chăng nữa, Nghĩa cũng không dám lơ là cái ước mơ của mình, nó vẫn khát khao lắm, vẫn nồng cháy lắm.
Trời đã chiều tà, thấy đã xong hết việc, lại nhìn thấy chiếc xe máy dựng ở sân, Nghĩa biết là cô Tú đã về từ lúc nào rồi. Mặc lại chiếc áo bộ đội, Nghĩa ngẩng mặt lên phía trên của ngôi biệt thự rồi gọi to:
– Cô Tú ơi! Cháu xong việc rồi ạ!
Nghĩa gọi đến lần thứ 3 mới văng vẳng tiếng vọng xuống:
– Uh, chờ cô tí.
Nghĩa lại ngồi xuống cái bậc thềm chờ đợi chủ nhà xuống thanh toán tiền. Rất nhanh đã thấy cô Tú đẩy cửa chính bước ra. Nghĩa thoáng chút giật mình, theo phản xạ nhìn trân trân vào bộ đồ của cô Tú đang mặc trên người. Đó là một chiếc váy liền thân màu trắng toát không được dày dặn cho lắm. Thấp thoáng Nghĩa còn nhìn thấy cả màu chiếc áo lót màu đen và chiếc quần lót màu trắng, nhìn xuyên qua lớp vải còn thấy mờ mờ màu nước da của cô nữa cơ. Thực tâm mà nói Nghĩa cũng chẳng có ý đồ gì khi cứ nhìn vào thân hình cô Tú, nhưng cậu thực sự là không đủ kinh nghiệm và sự từng trải để dừng lại cái hành động vừa rồi, đó chỉ là phản ứng mang tính chất tự phát mà thôi.
– “E hèm!”, Cô Tú hắng giọng để làm Nghĩa trở lại bình thường. Vừa rồi nghe thấy tiếng Nghĩa gọi, cô mới tỉnh giấc ngủ. Phân vân thế nào cô cố tình mặc một chiếc váy dài xuyên thấu này xuống với nghĩ cực kỳ táo bạo mang tính chất nghịch ngợm, soi mình mình trong gương, đến chính bản thân Tú còn thấy ngượng ngùng, cô chặt lưỡi tự nói: “Thử phản ứng xem thế nào. Hi hi hi hi hi!!!”. Vừa rồi, thấy chàng trai này nhìn chằm chằm vào chiếc áo, Tú không giận một chút nào mà còn thấy bồi hồi tự hào với bản thân, nghĩ nhanh “có phản ứng rồi kìa, ha ha ha ha!!!”
Nghĩa nghe tiếng ‘hèm’ thì hoàn hồn giật mình thêm phát nữa rồi quay cái mặt đỏ bừng đi, rồi cậu chợt nhận thấy dưới háng mình, cái dương vật từ đội lên khi mình nhìn thấy hình cô chủ nhà. Cô rất đẹp, phải nói là đẹp nhất trong những người phụ nữ Nghĩa đã nhìn thấy trong đời từ trước đến nay. Cô đẹp ở khuôn mặt cao sang đài các, ở mái tóc uốn xoăn bồng bềnh, ở nước da trắng mịn màng, ở dáng người năn nẳn cao cao cân đối, ở cái mùi hương nước hoa lạ hoắc mà Nghĩa chưa ngửi thấy bao giờ.
Cậu khụm khụm hai bàn chân lại không dám đứng dậy vì sợ bị lộ, ấp úng Nghĩa nói:
– Cháu… Cháu… cháu làm xong rồi. Cô xem xem đã được chưa ạ… Nếu chưa được thì cháu làm tiếp…
Cẩm Tú đi qua mặt Nghĩa để ra vườn, khu vực háng của Cẩm Tú lướt qua rất gần so với khuôn mặt của Nghĩa. Mùi nước lồn, mùi đàn bà, mùi tình dục, mùi lồn nứng phả ra đập vào mũi Nghĩa. Không biết là cô có cố tình làm như vậy không? Nhưng cái mông lúc lắc trong chiếc váy mỏng kia như tố cáo hành động của cô. Nghĩa hít một hơi thật sâu, mùi này đối với Nghĩa mà nói không phải là quen thuộc gì, cậu cũng không thể biết mùi này do đâu mà có, kiến thức về tình dục đối với Nghĩa chỉ hơn con số 0 có một tẹo, mới đêm qua, đêm đầu tiên trên Hà Nội cậu mới nhìn được cái lồn thực sự của một người đàn bà, là cái lồn của chị Mận vợ anh Cung.
Khi cô Tú đứng ở mép sân nhìn ra vườn một lượt, trên đầu cô gật gật cũng là lúc cái mông cô lắc lắc theo, cảnh tượng đó làm dương vật Nghĩa cứng thêm một chút nữa, hai gò má của cậu đỏ ửng lên như bị cảm nắng. Cậu không tài nào điều khiển được dương vật xìu xuống, nếu giờ này mà Nghĩa mặc quần sịp chắc là không bị lộ ra nhiều, nhưng khốn nỗi từ bé đến giờ Nghĩa chưa bao giờ mặc quần sịp, chỉ mặc quần đùi bên trong, thanh niên quê cậu toàn thế.
Rồi thì Cẩm Tú cũng quay lại ngồi xuống bên cạnh Nghĩa, hai chân cô duỗi thẳng làm ngực hơi ưỡn ra một tí, cô liếc nhìn sang bên Nghĩa chợt thấy ánh mắt Nghĩa cứ dán vào bộ ngực mình, cô mỉm cười tự hào:
– Tốt lắm, cháu làm tốt lắm. Cô thanh toán tiền cho cháu này.
Như đã chuẩn bị sẵn, trong lòng bàn tay của cô Tú đã có sẵn 3 tờ 50 nghìn, cô Tú đưa sang cho Nghĩa. Nghĩa đón lấy đếm thì đưa lại 1 đồng cho cô, cậu vẫn tưởng cô trả nhầm:
– Thừa rồi cô này. Cháu trả lại cô.
Cô Tú mỉm cười:
– Không thừa. 100 nghìn là cô trả công cho cháu theo thỏa thuận, còn 50 nghìn là cô cho thêm cháu vì cháu đã làm rất tốt. Cứ cầm lấy.
Vậy ra đây là tiền bo mà anh Ba ở chợ người sáng nay đã nói cho Nghĩa nghe đó sao, Nghĩa ngần ngừ rồi cũng rụt tay lại cầm chặt cả 3 tờ tiền, cậu ấp úng, giọng rất xốn xang:
– Cháu… Cảm… ơn… Cô… ạ.
Cũng định đứng dậy luôn để về nhưng Nghĩa chợt nghĩ đến dương vật mình, vẫn đang cứng ngắc ở trong quần, nếu đứng dậy luôn lúc này thì chắc chắn trông nó sẽ như một túp lều ở háng, thấy vậy cậu câu giờ, hy vọng thêm một chút thời gian nữa sẽ xìu bớt đi:
– À cô này, cái vườn này nếu cô không trồng thêm cây gì mà để trống thì chỉ khoảng 1 tháng nữa là cỏ sẽ mọc lại thôi cô ạ.
Cẩm Tú tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Ồ thế à? Vậy phải làm thế nào bây giờ?
Trong đầu Cẩm Tú đang hiện lên một tương lai tươi sáng, là 1 tháng nữa lại gọi cậu thanh niên này dọn cỏ, biết đâu mình lại… được nhìn cái vật kia. Đang tự sướng như vậy thì nghe thấy tiếng Nghĩa nói:
– Cô phải trồng cây vào thì cỏ không mọc được ạ.
– “Cây gì bây giờ?”, Cẩm Tú dẩu môi nhìn ra vườn.
Vừa đút tiền vào túi quần thô, Nghĩa vừa nói:
– Cây hoa, cây ăn quả, hoặc rau cũng được ạ.
Cẩm Tú chợt thấy mình quá thông minh, nghe gợi ý vừa rồi của Nghĩa thì cô nảy luôn ra một ý tưởng, mà nếu ý tưởng này thành công thì phải nói là… giời thương:
– Hay đấy nhỉ, thế này đi. Cô thuê cháu trồng cây vào khu vườn này hộ cô. Cô trả lương cháu theo tháng luôn, 2 triệu 1 tháng. Cháu thích trồng cây gì cũng được, miễn là cháu phải chăm sóc cho nó lớn. Còn cần mua cây gì để trồng cô sẽ mua. Thế nào? Được không?
Nghĩa há hốc mồm vì lời đề nghị hết sức bất ngờ của cô Tú:
– “Thật ạ, những 2 triệu 1 tháng chỉ để chăm sóc cái vườn này thôi ạ?” Cậu nhẩm tính nhanh trong đầu rằng việc chăm sóc cái vườn này sẽ không mất nhiều thời gian, cùng lắm mỗi ngày chỉ mất khoảng 1 tiếng, thời gian khác cậu vẫn có thể làm ở chợ người được. Mỗi tháng lại có cứng 2 triệu, đủ tiền thuê nhà, tiền ăn và tiêu vặt linh tinh. Vậy là toàn bộ tiền làm ở chợ người có thể tiết kiệm được.
Nhìn thấy ánh mắt rạng ngời của Nghĩa, cô Tú đoán là Nghĩa đang rất vui với đề nghị này của mình:
– Thật chứ sao không? Thế nào, có đồng ý không?
Nghĩa gật đầu thật nhanh như chỉ sợ cô Tú đổi ý:
– Có chứ ạ, cháu đồng ý!
– Thế bao giờ bắt đầu?
Nghĩa ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Để tối nay cháu về cháu sẽ phác thảo ý tưởng trồng những loại cây gì ở vườn này đã, rồi chiều mai giờ này cháu qua nhà cô trình bày. Nếu cô đồng ý thì sẽ bắt đầu mua cây giống về trồng luôn được không ạ?
Cô Tú gật đầu không nói gì, nhưng nụ cười ở trên môi nở rộng ra làm lộ hàm răng trắng muốt. Nghĩa nhìn thấy cô cười cũng cười theo.