Phần 24
Những cơn gió từ phía Bắc thổi về làm Hà Nội chợt se se lạnh báo hiệu mùa đông đã gõ cửa từng con đường, từng góc phố. Hoa sữa nở rộ trên từng nẻo phố như phủ trắng một góc Hà Nội làm cái mùi đặc trưng nồng nàn đến nghẹn ngào ấy cứ sực vào phổi, ai không quen có thể sẽ có chút khó chịu, nhưng ai đã quen thì cái nồng nàn ấy như một hương vị làm ấm lòng người. Đấy, hoa sữa Hà Nội là thế.
Công việc của Nghĩa đối với vườn hoa thì không có nhiều, chỉ vất vả mấy ngày đầu lúc trồng mà thôi, còn sau đó chỉ là công việc chăm sóc cho cây, cho hoa lớn lên. Nghĩa không mất cả ngày để làm công việc đó, cậu vẫn ngày ngày đứng ở chợ lao động gầm cầu Chương Dương để bắt việc, rồi tranh thủ lúc thì buổi sáng sớm, lúc thì buổi trưa hoặc lúc chiều muộn đáo qua vườn tưới tắm, cắt tỉa cành.
Thời gian cứ thế dần trôi, Nghĩa cũng ít khi gặp cô Cẩm Tú, chỉ thỉnh thoảng lúc chiều muộn hôm nào đó còn ở vườn thì gặp cô chốc chốc nhát nhát lúc cô ở chợ về mà thôi. Gặp ít nên cũng chỉ nói dăm ba câu chuyện, chủ đề chính vẫn là các loại cây, các loại hoa. Nhưng lâu dần cũng thành quen, thử ra nếu vài vài hôm mà không gặp cô là có cảm giác gì đó như bồn chồn, nhưng nhớ nhớ mong mong, cảm giác ấy Nghĩa không định nghĩa được là cái gì? Cậu cũng có khái niệm về tình yêu đấy, nhưng cậu không thể tin được rằng giữa cậu và cô Cẩm Tú lại tồn tại một thứ tình cảm nam nữ như vậy. Thế nên Nghĩa vẫn chưa hiểu trong lòng mình cô Cẩm Tú có ý nghĩa gì.
Cuối cái tháng đầu tiên tính từ ngày làm vườn, Nghĩa nhận được đúng 2 triệu tiền mặt cô đưa cho, cô nói là lương làm vườn của Nghĩa, cô rất hài lòng vì khu vườn, mặc dù những cây ăn trái thì phải đợi 1 – 2 năm nữa mới cho quả, còn hoa vẫn còn chờ mùa xuân mới nở nhưng chưa cần có quả, chưa cần có hoa thì cả khu vườn trước kia um tùm toàn cỏ dại nay đã khoác lên mình một bộ đầm kiêu kỳ, lộng lẫy lắm rồi. Ở giữa khu vườn lại có một cái xích đu mà buổi tối cô và con vẫn thường giành nhau ngồi ngắm sao trên giời.
2 triệu ấy đối với Nghĩa lúc bấy giờ lớn lắm, cách đây hơn tháng lên Hà Nội, cậu chẳng bao giờ dám mơ mình sẽ cầm được một lúc khoản tiền lớn ấy. Tiền to cậu gửi hết cho chị Mận cầm giúp để đến Tết về sẽ biếu mẹ một thể. Gửi anh chị, Nghĩa hoàn toàn yên tâm, thứ nhất anh chị đều là người làng, họ hàng xa gần đều biết nhau. Thứ nhị là tình cảm anh chị dành cho mình từ lúc mình còn chân ướt chân ráo lên đây mưu sinh lập nghiệp thì không thể dùng từ ngữ mà diễn tả được, từ việc làm, chỗ ăn, chỗ ở đến bảo ban hướng dẫn cách sống ở cái đất thủ đô này.
Hơn thế nữa, suốt từ lúc phát hiện ra cái lỗ đinh trên bức tường tôn, hầu như mọi kiến thức tình dục đầu đời Nghĩa đều học từ anh chị mà nên. Trên cái thân người nần nẫn, năn nẳn, trắng trắng của chị Mận có cái nốt ruồi nào Nghĩa đều biết cả, Nghĩa còn biết được tất cả sở thích của chị mỗi lần làm tình, chị thích nhất là được ngồi lên người chồng cưỡi, mà phải là cưỡi ngược mới làm chị sướng, bởi lúc đó con chim của chồng nó mới thúc được sâu nhất vào trong âm đạo.
Duy chỉ có điều Nghĩa không biết đấy chính là chị vẫn rình Nghĩa tắm mỗi khi có cơ hội, mỗi lần Nghĩa tắm, chị đều chổng mông chổng tĩ ở cái phòng vệ sinh bên cạnh mà ngó trộm con chim, rồi chị tưởng tượng, rồi chị ước ao, rồi chị đem cái tưởng tượng ấy mà hành hạ anh Cung lúc đêm về. Chị Mận muốn lắm, khát khao lắm muốn được 1 lần trực tiếp chạm tay, chạm môi, chạm vú, chạm mu, chạm lồn vào cái dương vật mà chị vẫn gọi là buồi bò ấy, nhưng chị không thể vượt rào nổi bởi những suy nghĩ cố hữu trong đầu, chị sợ nếu chuyện mà vỡ lở ra thì chắc chắn chị chỉ có nước nhảy sông mà tự vẫn, bởi miệng lưỡi thiên hạ, bởi những thứ ràng buộc ở quê nó lớn lắm, lớn hơn cả những ham muốn tình dục vẫn hành hạ chị hằng đêm.
Ấy vậy, mọi chuyện giữa Nghĩa và chị Mận mới chỉ dừng lại ở em dòm chị, chị ngó em mà thôi. Muốn đi xa hơn chắc phải có một dịp nào đó thật đặc biệt, thật phi thường huyễn hoặc xảy ra. Nhưng nghe chừng khó đấy. À mà khó chứ không phải là không thể.
Còn đối Thủy Tiên thì sao? Năm nay Thủy Tiên học lớp 12, năm cuối cấp chuẩn bị thi đại học, với chúng bạn cùng lớp thì cắm đầu cắm cổ học, còn riêng với Thủy Tiên thì cứ coi như không bởi cô không xác định mình sẽ thi đại học, chỉ cố đến lớp cho đủ quân số để làm sao thi tốt nghiệp cấp III xong là đủ rồi. Cô xác định sau khi học xong cấp III thì dần dần theo mẹ buôn bán quần áo ở chợ, đó là định hướng cuộc đời của mẹ dành cho Thủy Tiên mà Thủy Tiên có vẻ như cũng ưng theo hướng đấy.
Gái phố cổ từ khi chưa biết chữ đã biết mua cái này, bán cái nọ rồi, dần dà nó ngấm vào người cái máu buôn bán. Mà buôn bán có gì sai đâu cơ chứ, học hay không học, làm trong hay làm ngoài, làm nhà nước hay tư nhân mục đích cuối cùng vẫn là kiếm tiền mà thôi. Với đám bạn chơi bời của thằng trưởng nhóm Bắc Hàng Cân, từ sau xảy ra vụ tự tử bất thành, Thủy Tiên cũng dần dần hạn chế giao du với nhóm bạn đấy, bởi cô biết nó chẳng mang lại cho mình cái gì, giữ được đến ngày hôm nay cũng là do cô có bản lĩnh hơn người rồi.
Còn nhớ cái hôm đầu tiên Thủy Tiên trồng cây cùng với Nghĩa, cơn mưa nhân tạo từ các lỗ thủng trên ống nhựa ấy đã làm Thủy Tiên vui sướng như một đứa trẻ, rồi thì vô tình những hạt nước ấy làm ướt áo, làm áo dính bết vào người để Nghĩa nhìn thấy hình thù bầu vú sừng trâu vểnh cao lên trời. Thủy Tiên ngượng chín người đành phải che đi bản thân bằng cách tức giận mà đuổi Nghĩa khắp sân. Nhưng đêm hôm ấy, lần đầu tiên trước khi thiếp vào giấc ngủ, Thủy Tiên nghĩ về một người khác phái, đó là Nghĩa. Những nụ cười của cô và cả “người ấy” lúc làm vườn như còn vương vấn theo cô vào giấc ngủ.
Chỉ có ít thời gian tiếp xúc với Nghĩa thôi, nhưng thái độ của Thủy Tiên dành cho Nghĩa đã thay đổi đi rất nhiều so với cái buổi đầu gặp mặt. Cơ bản là Nghĩa khác hoàn toàn so với đám bạn của cô từ trước đến nay. Cứ nhìn công việc Nghĩa đang làm, cứ nhìn bộ quần áo Nghĩa đang mặc trên người, cứ nhìn chiếc xe Nghĩa đang đi thì đúng là Nghĩa nghèo, thuộc tầng lớp đáy trong xã hội này.
Nhưng Thủy Tiên chỉ thấy những giọt mồ hôi lăn tăn trên trán Nghĩa mà chưa bao giờ thấy cái trán ấy nhăn, cái miệng ấy than thân trách phận, cái ánh mắt ấy thôi sáng cả. Tính Nghĩa cũng ít nói đến độ có cảm giác như ngù ngờ, ngây ngô nhưng Thủy Tiên không khó để nhận thấy trong cái mác ngây ngô ấy là một bầu nhiệt huyết, một trời hoài bão, một ý chí kiên cường vượt lên tất cả mọi khó khăn trong cuộc sống để vươn lên.
…
Cơn gió lạnh đầu mùa làm Nghĩa phải khoác lên người thêm một chiếc áo dày cộp bằng vải bông trần, Nghĩa vừa ăn cơm xong nhà anh chị rồi xin phép đi ra phố để gọi điện về cho mẹ. Chiều nay Nghĩa đã gọi về nhà ông trưởng thôn, hồi đó chưa phổ cập điện thoại như bây giờ, đến điện thoại để bàn cũng chỉ lác đác có nhà có chứ chưa nói gì đến điện thoại di động, nhờ ông trưởng thôn qua nhà bảo mẹ là 8 giờ tối nay Nghĩa sẽ gọi điện lại để hai mẹ con nói chuyện.
Trên phố Phúc Tân nơi Nghĩa trọ có một cửa hàng kinh doanh dịch vụ gọi điện này, Nghĩa viết số điện thoại của nhà ông trưởng thôn rồi chuyển cho cô chủ rồi chui vào buồng nghe. Cậu có cảm giác run run nhấc ống nghe lên, bởi cậu biết ở đầu dây bên kia rất có thể là cái giọng nói quen thuộc của mẹ, cái giọng nhè nhẹ, man mát mà ngọt ngào ấy làm sao Nghĩa có thể quên được, xa mẹ lâu quá rồi.
– Tút… Tút… tút.
Điện thoại kêu đủ 3 hồi chuông thì có tiếng ‘cạch’ báo hiệu có người nhấc máy, ở đầu dây bên kia cất lên tiếng nói:
– Nghĩa hả con? Mẹ đây…
Rồi tiếng ấy hình như bị nghẹn lại vì bị bịt miệng thì phải, Nghĩa biết mẹ đang khóc vì xúc động:
– Mẹ à, con Nghĩa đây mẹ.
Cô Tươi nghe thấy giọng con trong điện thoại mà xúc động không nói lên lời, cứ biết ôm miệng:
– Hức… Hức… Nghĩa…
Kể cả có là đàn ông hay đàn trời gì đi chăng nữa, ai ở hoàn cảnh này mới thấu, cái lần đầu tiên xa nhà, lần đầu tiên bước chân ra khỏi vòng tay mẹ mà quăng quật với đời gọi điện về nhà, nó xúc động lắm, nhiều lời muốn nói lắm nhưng chẳng nói được câu gì. Nghĩa lấy tay quệt dòng nước mắt nóng hổi vừa tràn ra khỏi đôi mắt, cậu ngoảnh mặt về phía tường, quay lưng ra ngoài để ai đó ngoài kia không nhìn thấy cảnh cậu, một chàng thanh niên đang khóc:
– Hix… mẹ… khỏe… không ạ?
Cô Tươi cầm chặt cái ống nghe như sợ nó chạy mất, cô gồng cứng cả bàn tay áp một đầu vào tai như để nghe giọng đứa con trai được rõ hơn, một tay cô bịt miệng để ngăn cơn xúc động vỡ òa giữa nhà ông trưởng thôn, nhưng nước mắt thì cứ lã chã rơi làm ướt cả cái ống tay áo, hít một vài hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc bởi cô Tươi biết rằng ở đây không có thời gian lãng phí cho cơn xúc động của cô, con nó gọi điện về, nghe nói tiền gọi điện cũng không phải là rẻ đâu:
– Mẹ… vẫn khỏe.
Thấy mẹ nói được sau một khoảng thời gian “hức hức”, lại được nghe cái giọng mật mía của mẹ một cách thành thực nhất làm Nghĩa như vơi bớt nỗi nhớ mẹ, nhớ quê hương, cậu tiếp tục hỏi thăm một người mà cậu cũng rất quan tâm:
– Bố sao rồi hả mẹ?
Nghe con hỏi đến bố, Tươi buồn hẳn đi, ông Bừng từ bấy đến giờ không có tiến triển gì mặc dù cô chạy hết thầy này đến thuốc nọ, nhưng cô Tươi không dám nói thật sợ con lo:
– Bố vẫn nằm một chỗ, nhưng thấy ông thầy lang bảo là có tiến triển rồi, chắc vẫn phải thuốc thang lâu dài.
Xa quê hương vài tháng mà Nghĩa có cảm giác mình đã đi vài năm, triền đê, gốc tre, bụi cỏ, bờ bãi, mép sông. V. V. Lúc nào cũng khắc khoải trong trái tim nóng hổi của cậu:
– Vụ màu này mẹ trồng gì?
– “Thì vẫn như mọi năm, trồng ngô là chủ yếu, mẹ trồng thêm một sào khoai lang và ít rau để bán Tết”, cô Tươi giấu tiệt chuyện cô vừa phải bán đi một sào ruộng màu để lấy tiền thuốc men cho chồng, cô không muốn để con lo lắng.
Nghe mẹ nói sơ qua về tình hình ở quê như vậy, Nghĩa cũng yên tâm phần nào. Không cần mẹ nói Nghĩa cũng biết mẹ lam lũ lắm, hồi Nghĩa còn ở nhà thì có thể san sẻ giúp mẹ việc này việc kia, nay Nghĩa đi rồi, bố thì nằm đấy mà công việc thì không vơi đi tẹo nào, tất cả đổ dồn lên đôi vai sần sùi vì trai đòn gánh của mẹ thôi. Nghĩa nghĩ được vậy và thương mẹ lắm, nhưng cuộc sống mà, nhiều khi con người ta vẫn phải đối mặt với khó khăn mà ông trời đã bày ra trước mắt mỗi người. Cậu đáp lời mẹ nhè nhẹ trong tiếng thở dài:
– Vâng ạ, mẹ phải giữ gìn sức khỏe.
Như nhớ ra điều ấp ủ hỏi con suốt từ lúc chiều khi ông trưởng thôn báo là tối ra nhà ông nghe điện của con, cô Tươi vồn vã hỏi ngay như sợ quên:
– À con, tình hình con như thế nào. Suốt từ lúc con đi đến giờ mẹ không có chút tin tức gì, vợ chồng thằng Cung cũng chửa thấy về để mà hỏi.
Rồi Nghĩa kể sơ lược tình hình ở trên này cho mẹ nghe, từ chuyện ở phòng trọ đến công việc chính mà cậu hay làm là đứng ở chợ người đón việc, đến chuyện làm thêm ở vườn nhà cô Cẩm Tú. Tất nhiên cậu giấu mẹ chuyện vẫn nhìn lén chị Mận làm tình, giấu mẹ chuyện lúc đi xe máy với cô Cẩm Tú rồi phọt luôn trên yên xe, giấu mẹ chuyện nhìn thấy vú Thủy Tiên lúc tưới cây, và tất nhiên chuyện cậu nhảy sông cứu người cũng không kể vì sợ mẹ lo lắng. Nghĩa chốt lại:
– Mẹ yên tâm mẹ ạ, con ở trên này nói chung công việc cũng thuận lợi không có khó khăn gì cả. Tới là ngày ông Công ông Táo hăm ba tháng Chạp, con không về được đâu mẹ ạ, con làm nốt mấy ngày Tết vì công cao lắm. Nhưng anh Cung về quê thì con gửi tiền anh ấy mang về cho mẹ sắm Tết, rồi hết việc thì con về sau.
Nghe con nói về công việc thuận lợi cô Tươi mừng lắm, rồi cô ngó ngó ra sau lưng mình xem có ai không, khi thấy mọi người trong nhà ông tổ trưởng đang bận làm việc khác, cô Tươi mới ghé sát vào ống nghe nói thật khẽ như sợ ai nghe tiếng:
– Ừ, cả năm có 3 ngày Tết cố gắng mà về sớm cho bố mừng. À, thế… có… gặp được… chị không?
Bất cứ lúc nào khi đi trên đường Nghĩa tìm chị cả, nhưng đúng là không có một chút manh mối nào, chị ở khu vực nào? Nghĩa không biết. Chị làm nghề gì? Nghĩa không biết. Thậm chí chị có sống ở Hà Nội không? Nghĩa cũng không biết nốt. Hà Nội rộng lớn mênh mông, người đông chật như nêm, tìm được 1 người thì đúng là như mò kim đáy bể, như tìm một hạt cát trong biển cả mênh mông. Nghĩa trả lời mẹ bằng cái giọng cũng nhỏ như mẹ vừa nói vậy:
– Con vẫn đang tìm nhưng chưa thấy mẹ ạ. Nhưng mẹ đừng lo, thể nào Tết này chị chẳng mang quà về. Năm nào cũng vậy hết. À mẹ ơi, mẹ lấy giấy bút ghi địa chỉ phòng trọ của con vào, cả số điện thoại của nhà chủ nữa. Có việc gì cần mẹ điện lên nhắn cho con.
Cũng may cạnh cái điện thoại của ông trưởng thôn có sẵn một tờ giấy và cái bút, cô Tươi ghi vào địa chỉ và số điện thoại của Nghĩa, ghi xong thấy cũng đã nói chuyện lâu, sợ con tốn tiền nên cô nói:
– Uh, thôi con về nghỉ ngơi sớm đi, mai con đi làm. Mẹ cúp máy đây.
Nghĩa như nhớ ra một chuyện gì đấy:
– À mẹ ơi, mẹ cho con gửi lời hỏi thăm chú Lãm, không biết chú dạo này có khỏe không?
Cô Tươi thoáng có chút giật mình vì con trai mình vừa nhắc đến Lãm, cô ấp úng:
– Chắc là khỏe, để mẹ chuyển lời. Thôi mẹ cúp máy đây.
– Vâng, con chào mẹ.
Nghĩa cúp máy mà phải mất vài chục giây sau cậu mới đi ra khỏi buồng điện thoại bởi nỗi nhớ quê càng da diết hơn chứ không vơi đi chút nào.
…
Nhà ông trưởng thôn ở bên trong đê, còn nhà Tươi ở ngoài bãi, cách nhau một con đê. Trời đông tối đen như mực, suốt dọc đường về đương nhiên không có điện đường rồi, những ánh sáng le lói từ những bóng đèn điện tròn sợi tóc vàng choẹt từ trong những nhà dân hai bên đường hắt ra không đủ để xua tan bóng tối ở vùng quê này. Gần sông nên gió cũng to hơn những nơi khác, gió rin rít ù ù bên tai. Một mình Tươi trên con đường vắng.
Qua đê là về đến xóm bãi. Xóm bãi còn tối hơn vì cả xóm chưa nhà nào có điện, nhà nào khá mới có bóng đèn nhỏ chạy ắc quy nhưng giờ này đã tắt từ lâu rồi. Cả xóm bãi đã chìm vào giấc ngủ tự bao giờ. Tối nhưng do quen đường nên Tươi không khó khăn lắm để đi, đến một cái ngã ba, cô dừng lại, bởi trong lòng cô đang phân vân không biết lựa chọn con đường nào để đi, một lối rẽ phải là về nhà, nơi có người chồng đang nằm liệt ở trong buồng, còn lối rẽ trái rẽ ra bờ sông Hồng, ở nơi đó có một túp lều của một người sống bằng nghề đăng cá trên sông, túp lều của Lãm. Tươi nửa muốn ra sông, nửa muốn về nhà. Lý trí mách bảo cô nên về nhà, nhưng con tim, bầu vú và cả vùng háng nữa như thúc dục cô hãy rẽ trái.
Giữa cái cái mong manh ấy, lời nhắn của Nghĩa lại là biện cớ để cô quyết định. Tươi rảo bước về phía bờ sông.
Những mái nhà cuối cùng của xóm bãi đã ở sau lưng Tươi, còn cách khoảng vài trăm mét nữa mới tới được mép sông nhưng gió đã mạnh hơn nhiều làm chiếc quần ống rộng của cô bay phần phật dính chặt vào đôi chân.
Và túp lều kia rồi. Túp lều của Lãm nằm cách mép sông chỉ vài mét được làm theo kiểu nhà sàn của người dân tộc, cao hơn so với mặt đất khoảng một mét, 6 chiếc cọc gỗ đóng sâu xuống nền đất làm trụ đỡ cho túp lều. Có một cái thang nhỏ để đi lên, vách lều được làm bằng phên nứa, mái được lợp bằng cỏ tranh. Đơn sơ đến cùng cực.
Đứng dưới cái cầu thang, Tươi ngần ngừ chưa dám bước lên, cô chắc chắn Lãm đang ở trong lều bởi hòa cùng tiếng gió sông vù vù là tiếng đàn nhị réo rắt từ trong lều hắt ra. Tiếng đàn nhị nghe lúc nào cũng buồn não bi ai, thế nên nó mới là một trong những nhạc cụ của ban nhạc đám hiếu.
Tiếng đàn như mời gọi ai đó ở dưới hãy mạnh dạn dẫm chân lên bậc thềm, tiếng đàn nhị như nói thay nỗi lòng u uất, chua cay của người kéo. Giữa không gian này, tiếng đàn trở nên ma mị, thôi thúc, lôi kéo. Tươi như bị tiếng đàn đó thôi miên, cô đặt bỏ dép ở lại, đặt đôi chân trần lên bậc thang được làm bằng các thanh gỗ.
– “Két… két… két!!!”, Tiếng kẽo kẹt của cánh cửa phên nứa phát ra khi Tươi lấy một tay đẩy vào phía bên trong.
Ánh sáng vàng ọt của chiếc đèn dầu chỉ đủ cho Tươi nhìn thấy một người đàn ông đang cầm đàn ngồi ở một góc lều, là Lãm.
Lãm ngừng tay kéo đàn, ánh mắt anh nhìn chằm chằm ra phía cửa, nhìn vào người đàn bà đang ở cửa. Cả hai nhìn nhau thật lâu, thật sâu. Đêm tối nên cả hai không thể nhìn rõ trong mắt của đối phương có gì, nhưng có thể chắc chắn hai con tim đang đập loạn nhịp, tiếng gió như ngừng thổi, không gian đông cứng lại làm cái lạnh càng thêm tái tê.
Mãi một lúc sau, Lãm mới mở lời trước, anh vẫn ngồi yên ở vị trí đó như sợ rằng nếu mình đứng dậy thì sẽ phát hiện ra đây chỉ là một giấc mơ:
– Tươi… phải là em… không?
Thời gian như chạy ngược lại cách đây đã hơn hai mươi năm, ngày đó, tiếng “em” đó đã đánh gục cô thôn nữ tên Tươi xinh đẹp nhất làng. Tươi thổn thức, tim cô như loạn cả nhịp, hai chân cô vẫn còn đặt trên bậc thềm cuối cùng như muốn khụy xuống, thiếu 1 bước nữa là lên đến sàn của túp lều. Rồi cô rùng mình lắc lắc đầu như để cái quá khứ buồn mà đẹp ấy rũ bỏ khỏi người cô, cô ấp úng:
– Nghĩa… vừa gọi điện về. Nó nhắn gửi lời… hỏi thăm… anh.
Nghe tiếng nói của Tươi, Lãm mới biết được đây không phải là giấc mơ, mà là sự thật, sự thật rằng Tươi đã ở đây, ở ngay cửa túp lều này. Anh từ từ đứng dậy rồi tiến từng bước một về phía cửa, mỗi bước chân là một tiếng kẽo kẹt của sàn lều được làm bằng những cây nứa xếp lại với nhau.
– Nghĩa nó có khỏe không?
Tiếng kẽo kẹt ấy vang vào tai Tươi như những âm thanh đáng sợ nhất của cuộc đời, nó báo hiệu rằng người đàn ông ở trong lều đang bước lại gần về phía mình, cô sợ người đàn ông ấy hoặc là sợ chính bản thân mình:
– Nó khỏe… thôi… em về đây.
Nhưng lúc Tươi mới chỉ kịp quay lưng, chưa kịp bước chân xuống thêm một bậc thang, thì Lãm lại nói một câu làm Tươi khựng người lại:
– Nếu được lựa chọn lại, em có chọn anh không?
Quá khứ lại một lần nữa hiện về, hơn hai mươi năm nhưng như mới chỉ ngày hôm qua:
– Em chưa từng được lựa chọn.
Đúng, Tươi chưa từng được lựa chọn. Ngày ấy cô và Lãm yêu nhau tha thiết, là một cặp trai tài gái sắc ở cái vùng quê này, nhưng bố mẹ lại không đồng ý bởi Lãm là trẻ mồ côi, bắt cô phải lấy Bừng vì gia đình Bừng cơ bản hơn. Là thân con gái, ở vào cái thời kỳ “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” ấy, Tươi không dám phản kháng, đành phải ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận.
Thêm một tiếng kẽo kẹt nữa, kèm theo là một tiếng cười nho nhỏ như chua chua:
– Vậy nếu em được lựa chọn thì em sẽ chọn anh phải không?
Tim Tươi run lên bần bật bởi tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn:
– Anh cứ sống như vậy mãi hay sao? Đã hơn 20 năm rồi mà.
Lãm chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, anh sao có thể để nó trôi tuột đi như vậy, bao điều chất chứa trong lòng như vượt quá sức chịu đựng của con người, hôm nay anh phải nói hết:
– Chưa một ngày nào anh quên được em. Anh chuyển ra mép sông này sống cũng chỉ là chờ em đến thăm anh. Từ nhà em ra đây chỉ có vài trăm mét, ấy vậy mà anh phải chờ đến hơn 20 năm.
Tươi chỉ muốn chạy đi thật nhanh để về nhà, nhưng cô không thể nhấc chân lên nổi, có cái gì đó như níu cô lại:
– Cái gì em có thể cho anh được, em đã cho anh rồi.
Đó chính là trinh tiết, 3 ngày trước ngày cưới, cũng tại cái mép sông này, chỗ dựng túp lều này, Tươi đã hiến dâng trinh tiết của mình cho Lãm như là món quà cuối cùng mà cô có thể tặng cho anh. Tươi vẫn còn nhớ như in, lần đó cô đau bướm lắm, nhưng sau cơn đau lại là cái sướng đầu đời, sau này có vô số lần cô lên đỉnh với chồng, nhưng lần đầu tiên ấy mãi mãi không bao giờ quên.
Lãm biết con người Tươi như thế nào, từ ngày lấy Bừng, Tươi chưa bao giờ có ý hay hành động nào thể hiện tình cảm với mình nữa, có gặp cũng chỉ rất thoáng qua mà thôi. Cái ngày Bừng ở viện về và phải nằm liệt giường, Lãm nửa mừng nửa lo. Lo là lo cho Tươi sẽ thêm vất vả, nhưng mừng cũng là trong lòng lại lén lên hy vọng được quay lại với Tươi, dù rằng rất mong manh. Và hôm nay, giờ phút này cái mong manh ấy đã xảy ra, anh không thể để mất cơ hội thêm một lần nữa được.
– “Tươi ơi!”, Lãm ôm chầm lấy Tươi từ ở đằng sau lưng một cách bất ngờ. Tấm thân Tươi run lẩy bẩy trong vòng tay Lãm. Chiếc áo khoác dày nên Lãm chưa thể cảm nhận được da thịt bên trong.
Tươi vùng vẫy nửa vời bởi đây chẳng phải là cái mà cô đang khát khao hay sao:
– Kìa anh Lãm, buông em ra. Buông em ra, em phải về.
Nhưng Lãm nào có nghe, anh nhấc bổng Tươi lên hẳn sàn của túp lều rồi xoay người Tươi lại đối diện với mình. Đêm tối làm anh không nhìn rõ khuôn mặt đang đỏ ửng nổi mẩn đỏ li ti của Tươi, nhưng mùi thịt từ người Tươi tỏa ra xộc thẳng vào lồng ngực anh:
– Ở lại với anh. Anh không chịu nổi thêm nữa rồi Tươi ơi.
Và Lãm mạnh bạo ốp thẳng đôi môi của mình vào môi Tươi. Nụ hôn của hơn 20 năm chờ đợi, nụ hôn mãnh liệt, vồn vã, khát khao được Lãm đặt cả vào đấy. Tươi chỉ còn biết lắc lắc đầu cự tuyệt một cách yếu ớt, tiếng ú ớ nho nhỏ phát ra nhưng sau đó lại là tiếng rên “ưm ưm ưm” như chấp thuận.
Hai đôi môi quấn lấy dịt lấy nhau, rồi hai cái lưỡi như hai con rắn đang vờn vờn đánh nhau trong khoang miệng, nước bọt được dịp tiết ra hòa trộn lại làm một từ khoang miệng trào ra mép thành dòng xuống tới cằm.
– Ư ư ư, anh Lãm buông em ra… ưm ưm ưm, anh Lãm… buông… Ư ư ư ư ư…
Lãm không dừng hôn nhưng hai bàn tay anh đã luồn từ dưới gấu chiếc áo rét mò lên xoa xoa khắp cái lưng nẳn nẳn của Tươi.
– “Đừng anh… ư ư ư… chóp chép”, nụ hôn vẫn chưa dứt.
Từ từ, Lãm vừa hôn vừa dìu Tươi về manh chiếu ở góc lều, tay vẫn xoa lưng rồi tiện tay anh tháo tung chiếc khóa áo lót.
Khi Tươi đã nằm xuống chiếu, ánh đèn dầu bên cạnh tuy phát ra ánh sáng yếu nhưng cũng đủ để Lãm nhìn rõ khuôn mặt của người con gái mà anh yêu. Tươi thôi giãy dụa, cô cũng nhìn lại khuôn mặt của Lãm đang ở cách mặt mình có một gang tay:
– Cho anh làm lại 1 lần nữa nhé?
Tươi nghiêng hẳn mặt về một bên để tránh ánh mắt của Lãm, cô nói thật nhanh như sợ chính bản thân mình sẽ không dám nói lại:
– Nhanh lên em còn về.
‘Roẹt’, Lãm kéo khóa chiếc áo khoác rồi cởi thật nhanh vứt sang bên cạnh, dưới chiếc áo khoác còn một cái áo len mỏng nữa Lãm cũng lột qua đầu Tươi luôn kèm với cái áo lót đã được cởi khuy từ trước. Vậy là Tươi đã ở trần, đôi vú bồng bềnh chỉ hơi xô về hai bên chứ không xẹp lép giống như đàn bà 40 khác hiện ra, núm vú dài và to độ 1 đốt ngón tay út màu thâm thâm. Thấy Lãm chăm chú nhìn vào bầu vú mình, Tươi ngượng ngùng lấy hai tay ôm lên hai vú che đi.
Nhưng Lãm cũng không gỡ ra, anh dịch người xuống dưới rồi bám vào cạp quần Tươi kéo cùng một lúc cả quần trong lẫn quần ngoài của Tươi xuống. Gió lạnh làm chân Tươi hơi co co lại theo phản xạ. Mu lồn rất nhiều lông hiện ra trước con mắt hau háu của Lãm, cái lồn này anh đã từng thưởng thức một lần lúc nó còn là một cái lồn tơ, giờ đã qua hai mươi năm, đã sinh 2 đứa con rồi anh mới được gặp lại.
Nhanh hơn điện, Lãm cũng cởi quần vào áo của mình ra rồi đổ ập người xuống ốp trọn người lên mình Tươi. Hai thân thể trần truồng lập tức quấn dịt lấy nhau, hơi ấm cơ thể làm xua tan toàn bộ giá lạnh của mùa đông, mà thực ra hai con người này cũng không còn biết trời đang là mùa đông hay mùa hạ nữa. Họ như hai con thú đến mùa giao phối, hừng hực phát dục.
Tươi nhanh chóng dang rộng hai chân rồi quặp lên lưng của Lãm ngay để chờ đợi cái dương vật đút vào cái lồn đang nhễu nước không biết tự bao giờ. Ngay lập tức Lãm thò tay xuống buồi mình rồi chỉnh đầu buồi chạm vào cửa lồn rồi ép mông đóng sập vào.
– Hự!
– “AAAAAAAAAAAA”, tiếng Tươi rên lên khi cái buồi Lãm đâm ngập vào trong lồn mình. Âm đạo cô co bóp không ngừng vì vừa tiếp nhận một cái buồi lạ mà quen này.
Lãm dập liên hồi, vừa dập vừa bóp vú Tươi không ngừng. Anh không còn biết trời trăng đất hỡi gì nữa, chỉ biết có dập và bóp không ngừng nghỉ, dập và bóp như chưa bao giờ được làm thế.
Chính sự mạnh bạo và liên tục này đã bù đắp cho những kỹ năng giường chiếu màu mè. Nói về kỹ năng làm tình, đương nhiên Lãm chỉ nhỉnh hơn Nghĩa có một tẹo do tuổi cao nghe nhiều mà thôi, bởi cả cuộc đời Lãm sống đến nay hơn 40 năm rồi thì cũng chỉ có độc một lần duy nhất được làm tình với chính Tươi cách đây hơn 20 năm, rồi từ đó thui thủi một mình đến nay mới được làm lại lần thứ 2. Còn với Tươi thì khác, cô đã 2 lần sinh con, và về đời sống tình dục thì cũng không kém cạnh ai tẹo nào, Bừng tuy say suốt, nhưng một tuần cũng vài bận tỉnh. Mà mỗi lần tỉnh đều địt vợ, làm cho Tươi phải sung sướng cực khoái mới thôi, đối với Bừng, hình như tỉnh để địt vợ thì phải.
Nếu lúc này Lãm có hỏi Tươi muốn làm tình như thế nào, có lẽ Tươi sẽ trả lời muốn được Lãm bú lồn, được bú vú, được bóp mông, được xoa eo trước, sau đó cô còn muốn được bú buồi Lãm sau đó mới đến địt. Mà địt thì cũng muốn ngoài tư thế truyền thống này ra thì còn phải có các kiểu khác nữa, như là Tươi chổng mông cho Lãm địt, như là Tươi cưỡi lên cặc Lãm, như là địt kiểu ngồi lòng, rất nhiều kiểu mà Tươi hay cùng chồng làm với nhau.
Nhưng hoàn cảnh Lãm thì Tươi cũng hiểu, không thể đòi hỏi người đàn ông cả đời sống độc thân, nhất là hồi đó thông tin truyền bá về kỹ năng giường chiếu gần như không có, may ra chỉ có đám trẻ học sinh truyền tay nhau mấy quyển truyện sex như là anh em vấn giới thiệu Tuoi69.Com cho bạn bè mà thôi. Tươi cũng không muốn chỉ dậy Lãm, ít nhất là thời điểm bây giờ, bởi làm như vậy rất có thể động đến lòng tự ái của đàn ông.
Nhưng Tươi có sướng không? Có chứ sao không? Bằng chứng là nước lồn cô vẫn tiết ra lênh láng làm những cú địt như vũ bão của Lãm phát ra những tiếng kêu “nhóp nhép, ù oạp” hết sức dâm dục, âm đạo cô vẫn không ngừng co bóp, vú cô vẫn cứ săn săn cứng cứng tê tê, mồ hôi trên trán cũng lâm thâm nhỏ giọt mặc dù bây giờ đang là tiết trời đông.
Bởi như đã nói ở trên, Tươi thực sự đang thèm khát được làm tình, cái máu đàn bà tuổi 40 nó vẫn hừng hực chảy trong người cô mặc kệ hoàn cảnh người chồng liệt giường đang nằm đấy, nó có giảm đi chút nào đâu cơ chứ. Thời gian qua cô đã toàn phải móc lồn mỗi lần đi tắm để giải tỏa bớt đó sao. Còn cô đang trần truồng nằm đây, có phải vì tình yêu không? Phải trả lời rõ ràng đó không phải vì tình yêu, ngoài nguyên nhân sinh lý ra thì đó đơn thuần chỉ là tình thương còn vương vấn của mối tình đầu từ hồi con thiếu nữ mà thôi.
Vậy nên, được địt đã là sướng rồi. Khi người ta đói, một củ khoai cũng là đủ no lòng.
Lãm cứ mải miết địt nhưng trước sau đều là tư thế trai trên gái dưới, lúc thì Lãm úp cả thân mình lên người Tươi rồi dập, khi mỏi quá thì ngồi dậy dạt hai đùi Tươi sang hai bên rồi thúc buồi vào trong lồn. Bấy nhiêu đó thôi cũng quá đủ để Lãm sướng, được địt người mình yêu và mòn mỏi chờ đợi với anh đã quá là hạnh phúc rồi. Anh dập như để bù đắp cho chính cuộc đời mình. Và nếu theo sự tính toán của anh thì ngày hôm nay sẽ không phải là lần cuối, bởi vì chồng của Tươi sẽ còn nằm đấy lâu dài.
– “Anh yêu em Tươi ơi”, Lãm thốt ra miệng khi trong lòng cảm thấy quá hạnh phúc và sung sướng. Cũng là không uổng cả quãng đời dài đằng đẵng mình chờ đợi.
Còn Tươi chỉ hưởng ứng bằng việc ưỡn mu lên rồi vẩy vẩy để cho buồi được cọ xát hơn vào trong lồn mình mà thôi:
– Tiếp đi anh… nhanh em còn về.
Với Lãm, Tươi cũng không dùng những động từ mạnh như làm với chồng như: Địt, buồi, lồn, bú… bởi cô không biết Lãm có quen và thích với kiểu khẩu dâm đó không?
Từ lúc Lãm địt đến giờ cũng đã mười lăm phút trôi qua, cũng đến lúc Lãm cảm thấy căng căng ở dương vật là lúc cảm giác muốn xuất tinh đến, anh dập mạnh hơn và nhanh hơn so với vừa nãy:
– Anh muốn xuất…
Tươi giật mình khi nghe nói Lãm muốn xuất tinh, với lại cũng cảm thấy lồn mình bị căng lên hơn một tẹo khi dương vật đã to hơn một chút, cô nghĩ thật nhanh đến chu kỳ kinh nguyệt của mình rồi mới thở phào động viên:
– Nhanh lên anh, em cũng sướng rồi. Xuất tinh đi anh.
– Pập pập pập pập pập.
Lãm dập liên hồi rồi khi không thể kiềm chế hơn nữa thì đặt đầu dương vật ở vị trí sâu nhất trong âm đạo, gốc dương vật tì mạnh vào cửa lồn rồi rùng mình phóng những dòng tinh trùng nóng hổi, đặc sệt. Tươi cảm nhận được lồn mình đón nhận những luồng tinh thì cũng rên lên không ngừng:
– Iiiiiiiiiiiiiiiii, sướng…
Thế rồi cô hẫy hẫy háng mình lên giống như là co giật, không biết có phải là Tươi sướng thật không, nhưng nhìn háng cô thì giống như là lên cơn sướng thật chứ không phải giả vờ. Tất nhiên có thể khẳng định rằng lần cực khoái này đối với cô không thực sự trọn vẹn, nhưng như vậy cũng là quá tốt rồi.
Lãm đổ vật người xuống mình Tươi thở phì phò. Anh thực sự thỏa mãn và sung sướng.
Tươi lóp ngóp bò dậy mặc quần áo, đây không phải là nhà cô, chỉ là một túp lều nơi cô trốn chồng ra đây vụng trộm với tình cũ nên không thể ở lâu. Kéo xong khóa cái áo khoác, cô nói khi thấy Lãm vẫn trần truồng ở bên cạnh:
– Em phải về đây!
Lãm giật mình như chuẩn bị mất đi một thứ gì đấy, anh nhanh chóng vùng dậy rồi mặc qua loa bộ quần áo, sau đó anh mới hỏi rất nhỏ:
– Bao giờ em lại qua?
Câu hỏi này đối với Tươi quả là khó trả lời, thâm tâm cô sẽ nghĩ là đây chỉ một lần trót dại mà không có lần thứ hai, nhưng thực sự mà nói, với hoàn cảnh của cô bây giờ thì không biết trước được cô sẽ không kiềm chế nổi mà mò ra đây:
– Cũng không biết được. Thôi em về đây, đi lâu quá rồi.
Nói xong Tươi bước nhanh ra phía cửa nhưng khựng lại vì Lãm ở đằng sau hình như nhớ ra một chuyện gì đó mà hỏi:
– Sao cái Nhài lại bỏ đi mấy năm biền biệt?
Đôi vai Tươi hơi rung lên khi nghe Lãm nhắc về Nhài, đứa con gái vẫn đau đáu trong lòng cô suốt bao nhiêu năm nay. Tươi đứng lại suy nghĩ một lúc mới nói, mà thực sự cô cũng muốn nói cho Lãm nghe để tránh một tai ương có thể xảy trong tương lai:
– Vì người nó thích là… anh.
Nói xong Tươi chạy đi thật nhanh, còn Lãm nghe như sét đánh bên tai, anh ngã đến uỵch một cái xuống sàn túp lều.