Phần 34
Nghĩa lại trở lại với công việc bốc hàng của mình, nhưng từ giờ cho đến cuối, sự mệt mỏi đã bớt đi nhiều, bởi mỗi lần bê được một thùng hàng lên, cái cậu nhận được lại là một ánh mắt dịu nhẹ len lén tràn ngập yêu thương của cô Cẩm Tú.
Trong một lần từ trên tầng hai đi xuống xe hàng, anh Quang đi đằng trước còn lại một mình Nghĩa đi đằng sau, mùi hương tóc quen thuộc từ phía sau tỏa ra làm Nghĩa ngoảnh lại, thì ra là Cẩm Tú đã bám theo, khi đi ngang người Nghĩa, Cẩm Tú ghé đầu vào nói nhỏ với Nghĩa:
– Chiều nay làm vườn xong nhớ ở lại chờ người ta rồi mới được về đấy.
Nói xong Cẩm Tú háy háy cái mắt như để lộ tâm can rằng mình đang rất nhớ Nghĩa. Nghĩa cũng đủ thông minh để hiểu thông điệp từ cái nháy mắt ấy, nhưng lại nhớ đến cái hẹn với Thủy Tiên lúc 8 giờ đi đâu đó với cô nàng ngổ ngáo, về việc này cậu cũng đã sắp xếp xong lịch làm việc cho phù hợp, vừa đi cậu vừa nói với Cẩm Tú:
– 7H cháu mới đến tưới cây vì 8h là đi cùng Thủy Tiên rồi.
Cẩm Tú trợn tròn mắt ngạc nhiên pha lẫn chút ghen tuông:
– Đi cùng Thủy Tiên?
Nghĩa biết ánh mắt ấy nói lên điều gì? Cậu sợ cô Cẩm Tú hiểu lầm mình nên thanh minh giải thích:
– Vâng, cháu cũng không biết là đi đâu nữa, chỉ thấy Thủy Tiên bảo thế, cháu cũng không biết từ chối như thế nào.
Tính con gái của mình thì Cẩm Tú còn lạ gì, chuyện này chắc không phải do Nghĩa chủ động rồi. Mặc dù ghen ghen trong lòng nhưng Cẩm Tú cũng không biết làm thế nào cả, “không biết Thủy Tiên có ý gì với Nghĩa không?”, Đấy là câu hỏi đang dấy lên trong đầu Cẩm Tú.
– Ừ, thế tối rồi tính vậy.
Nói đến đây thì Cẩm Tú rẽ sang một hướng khác. Nghĩa đi bốc nốt mấy thùng hàng cuối cùng.
Khi bác Hùng cầm tiền xuống trả công cho Nghĩa và anh Quang thì bác trả cho từng người một. Đưa cho Anh Quang, bác Hùng nói:
– Tiền của cậu đây. 200 nghìn.
Anh Quang cầm tiền xong cảm ơn rối rít, làm có nửa ngày, việc có vất vả thật nhưng tiền công mới hậu hĩnh làm sao.
Nhưng khi bác Hùng đưa tiền cho Nghĩa thì lại không nói gì đến số lượng cả:
– Tiền công của cậu đây. Lần sau có việc bác lại gọi cho cháu nhé. Mà cháu có điện thoại không để lần sau bác gọi cho tiện.
Nghĩa chắc nghĩ là tiền công của mình cũng chỉ như anh Quang thôi nên cậu không có đếm ngay:
– Cháu chưa có bác ạ, có gì bác lấy số của anh Quang đi ạ.
– Ừ, nhưng cũng phải sắm điện thoại đi, thời buổi này rồi có cái điện thoại làm việc gì cũng tiện.
Nghĩa gãi đầu, quả thực là cậu cũng đang tính đến việc này, chủ thuê nào cũng nhắc là nên có điện thoại để lần sau người ta chỉ gọi điện đến là đi làm luôn, đỡ mất công phải ra chợ đón người. Nhưng dù sao đấy cũng là một khoản đầu tư lớn, Nghĩa cần phải tính toán và tích góp thêm chút nữa mới dám dứt ruột bỏ tiền ra mua, giờ tiền cần phải dùng vào việc khác quan trọng hơn.
– Vâng ạ, cháu cũng định mua bác ạ.
Bác Hùng gật đầu rồi quay lưng đi về phía chợ, khi bác đi rồi thì Nghĩa mới đếm số tiền mình vừa nhận được. Đếm xong cậu chạy thật nhanh về phía bác Hùng, đến nơi cậu dúi lại vào tay bác một nửa số tiền mà cậu vừa nhận được:
– Bác ơi, hình như bác trả thừa rồi.
Nói xong Nghĩa quay đầu chạy mất bởi cậu biết chắc chắn rằng bác Hùng không trả thừa cho mình, là bác cố tình làm như vậy theo lời dặn dò của một ai đấy.
…
Cẩm Tú lòng nóng như lửa đốt, vừa rồi hai mẹ con ăn cơm tối cùng nhau, ngọt nhạt thế nào thì Thủy Tiên cũng nhất định không nói là tối nay rủ Nghĩa đi đâu mà chỉ ậm ừ là đi có việc cho qua chuyện. Cô lại không dám nài quá sợ con gái nghi ngờ mình có sự quan tâm đặc biệt tới Nghĩa. Thành ra chuyện trong lòng chưa tỏ càng làm cho cô nóng ruột. Cẩm Tú biết, với một người như Nghĩa, đến mình còn “phải lòng”, huống hồ là một cô gái mới lớn chưa một lần biết yêu như Thủy Tiên. Nhìn cái cách Thủy Tiên vừa ăn cơm vừa tủm tỉm cười thì Cẩm Tú lại càng làm cho mối hoài nghi trong lòng dâng cao. Nếu mình và Thủy Tiên là bằng vai phải lứa thì có lẽ Cẩm Tú cũng chẳng ngại ngùng gì mà chống nách chỉ mặt: “Dạt ra, hoa đã có chủ”, nhưng đằng này thì lại không thể làm thế được. Ây za ơi, khó quá đi à.
Nhìn xuống dưới khu vườn qua cửa sổ trên tầng 2, Cẩm Tú thấy Nghĩa vẫn đang mải miết làm công việc quen thuộc, cứ nhìn cái cách cậu ta cầm kéo nhè nhẹ tỉa từng chiếc lá úa trên mỗi cây hoa thì biết tính cách của cậu ta như thế nào. Gì mà động tác chầm chậm nhè nhè, từ tốn giống y như là cái cách cậu ta nhẹ nhàng bóp vú mình, giống y như là cái cách cậu ta quệt từng đường lưỡi nhẹ lên mặt lồn mình cái đêm hôm ấy. Rồi giống như những động tác mà cậu ta địt mình lúc thì chậm rãi như những thước phim quay chậm, lúc thì lại nhanh và mạnh như những cảnh gay cấn nhất trong phim hành động Mỹ.
Cứ mải mê vừa nhìn vừa nghĩ và tưởng tượng như vậy, lồn Cẩm Tú ướt nhẹp từ lúc nào chẳng hay. Mà chẳng phải là giờ mới ướt đâu, từ lúc sáng nay cơ, từ lúc nhìn thấy Nghĩa vác những thùng hàng trên vai, tay Nghĩa đưa lên đầu để giữ thùng hàng làm gấu áo bị kéo lên cao, một khoảng thịt nhỏ hở ra ở thắt lưng cũng đủ để làm Cẩm Tú nôn nao trong người.
Ai ở hoàn cảnh của Cẩm Tú thì chắc sẽ thông cảm cho cô, đã mười năm trời nhịn thèm mà sống qua ngày, rồi đùng một phát được thưởng thức một cuộc làm tình phải nói là có trong tưởng tượng cũng không thể nghỉ nổi là nó lại sướng đến như vậy. Nhất là cái buồi, đúng rồi, đặc biệt là cái buồi trắng phóc khổng lồ nóng hôi hổi ấy, nó thụt vào trong người đến đâu là nhớ đến đó. Giờ đây, nó ở ngay dưới kia nhưng sao lại có cảm giác xa vời vợi như vậy.
Đã 8h kém, còn mười lăm phút nữa là đến giờ Nghĩa phải đi với Thủy Tiên, Cẩm Tú thấy Nghĩa thu dọn đồ rồi đi về phía sân. Cô biết chắc chắn rằng sẽ đi cất những dụng cụ làm vườn và mở khóa cho hệ thống tưới cây tự động. Cẩm Tú phân vân, đấu tranh dữ dội giữa việc cứ ngồi yên trên này mà nhớ mà nhung, hay đi xuống dưới nhà để mà chứng kiến cảnh đôi trẻ dìu dắt nhau đi trước mắt mình. Thôi thì nếu xuống thì cũng đau lòng ra phết đấy, nhưng ít ra cũng được tận mắt mà nhìn “người yêu” được giây nào hay giây ấy, biết đâu đấy còn tranh thủ tí mắm tí mẻ gì cũng nên.
Bụng bảo dạ như vậy, Cẩm Tú tụt ngay bộ quần áo dài mặc ở nhà ra, trên người cô chỉ bộ quần áo lót. Sau đó Cẩm Tú lại mặc ngay một chiếc váy liền thân khá rộng mà cô vẫn hay mặc ở nhà, sau đó khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng ra bên ngoài nữa rồi nhanh chóng đi ra cửa phòng. Đến cửa phòng, Cẩm Tú ngần ngừ một lúc rồi cúi xuống lột toẹt chiếc quần lót ra, đưa lên mũi khịt khịt một cái rồi nhăn mặt nói thật nhỏ cho một mình mình nghe thấy: “Khiếp, không biết ướt từ bao giờ”. Rồi từ cửa phòng, Cẩm Tú ném ‘piu’ chiếc quần lót ấy về phía giường mình, nhưng chắc là lực ném không đủ mạnh, nên chiếc quần lót ấy bay được nửa đường thì dừng lại rơi xuống nằm chỏng chơ giữa sàn nhà.
Cẩm Tú đi rất nhanh nhưng không mạnh xuống dưới tầng 1 vì cô sợ tiếng bước chân sẽ làm đánh động con gái đang ở trên tầng 3. Qua tầng 1, Cẩm Tú cũng chẳng thèm bật đèn mà cứ để vậy mà bước đi.
Lách người qua cửa chính của căn biệt thự, Cẩm Tú nhẹ nhàng khéo léo như một chú mèo đang rình bắt mồi. Tuy nhiên ánh đèn điện ở hiên thì rõ là sáng. Nghe tiếng động ở bên hông nhà, vậy là đúng như mình phán đoán, Nghĩa đang thao tác mở hệ thống nước tưới. Không có nhiều thời gian mà đắn đo, đây là cơ hội vàng bạc châu báu quý giá, chỉ hơn chục phút nữa thôi là Thủy Tiên sẽ ở trên tầng đi xuống.
Cẩm Tú đi chân trần ra phía hông nhà, đó là một khoảng trống giữa tường nhà và tường rào, rộng chừng hơn nửa mét một chút. Ơn giời là ở đây chỉ có ánh sáng mờ mờ vì ánh đèn điện ở hiên nhà không chiếu trực tiếp tới được. Thấy Nghĩa đang cúi xuống, Cẩm Tú ốp lại gần luôn, nhẹ nhàng đến mức khi cặp ngực tì vào lưng mình thì Nghĩa mới phát hiện ra, cậu còn tưởng là Thủy Tiên nhưng nghĩ nhanh lại thì thấy không phải vì Thủy Tiên làm gì có hành động gần gũi với cậu như vậy, với lại mùi nước hoa ở trên tóc này thì không còn ai ngoài Cẩm Tú. Nghĩa ngoảnh lại thì ngay lập tức một bàn tay đã bịt chặt lên miệng cậu, rồi giọng nói thì thầm bé xíu dịu ngọt vang lên:
– Đừng nói gì, nhanh lên, Thủy Tiên xuống bây giờ.
Ở đây không giống như trong khách sạn hôm nọ, không còn thời gian mơn trớn, không còn thời gian cho khúc dạo đầu nhẹ nhàng tình cảm, Cẩm Tú cũng muốn tận dụng từng giây từng phút quý giá này, miệng cô áp sát vào miệng Nghĩa ngay lập tức, một nụ hôn chớp nhoáng, nhanh như điện, mạnh như chộp kèm với tiếng ư ử trong cổ họng phát ra.
Nghĩa nào biết làm gì hơn, cậu cũng nhớ nụ hôn này, nhớ con người này quá đi mất rồi, lại bị bất ngờ nên đành hùa theo nụ hôn của Cẩm Tú.
Khi nụ hôn vẫn ở phía trên, thì tay của hai người nhất định không chịu để yên. Cẩm Tú thì dùng cả hai tay mở cởi thắt lưng da, cởi cúc quần rồi kéo phẹc mơ tuya cái quần kaki vàng đánh roẹt một cái sau đó kéo luôn cả quần trong lẫn quần ngoài của Nghĩa xuống đến ngang đầu gối. Nghĩa thì sao? Cậu không có chuẩn bị phải làm gì từ trước nên chỉ biết vòng hai tay ôm lấy hông của Cẩm Tú mà thôi.
Khi chiếc quần của Nghĩa được kéo xuống ngang đầu gối thì ngay lập tức Cẩm Tú rời môi của Nghĩa ra rồi quay lưng lại, cô dùng cả hai tay kéo cái váy lên đến tận thắt lưng, một tay giữ váy không cho rơi xuống, tay còn lại cô chống vào tường, ngoảnh đầu lại Cẩm Tú nói rất nhanh trong hơi thở gấp gáp:
– Nhanh lên Nghĩa, địt Tú đi. Không chịu được nữa đâu.
Buồi vừa xổ ra, cái lành lạnh của mùa đông, lại trong tình huống bất ngờ nên chưa cương cứng hẳn, nhưng khi nhìn cặp mông của Cẩm Tú chìa ra phía đằng sau thì ôi thôi, buồi Nghĩa như nhìn thấy thần tượng nẩy tưng lên một phát, độ cứng đã đạt tới mức tối đa. Trong ánh sáng mờ mờ, cặp mông của Cẩm Tú như một điểm sáng trong đêm đen vì nó rất trắng, lại rất to.
Tất nhiên như thế là không đủ để buồi đạt độ cứng nhanh như vậy, cái làm cho buồi cứng nhanh lại chính là cái tư thế tay chống vào tường, mông ưỡn phía sau rồi hơi ngoáy ngoáy vì ngứa mà Cẩm Tú đang tạo ra lúc này, thêm vào đó là lời mời địt hấp dẫn nói ra trong hơi thở gấp gáp, ai trong hoàn cảnh này mà không tửng lên ngay có mà lạ.
Nghĩa biết cũng sắp đến giờ hẹn với Thủy Tiên rồi nên không có nhiều thời gian, cảm giác lén lút như có gì đó kích thích lạ thường, cậu dùng hai tay xoa một vòng khắp hai mông để cảm nhận độ to, độ mềm, độ xốp của cặp mông. Hôm nọ, mặc dù vú và lồn của Cẩm Tú đã được cậu khám phá từng chân tơ kẽ tóc nhưng cặp mông này thì không được nhìn nhiều vì lúc đó hai người chơi nhau duy nhất một tư thế truyền thống.
Rồi Nghĩa đưa một tay xuống phía bên dưới, vượt qua lỗ đít rồi chạm vào lồn luôn. Cậu không cố tình nhưng buột miệng:
– Ôi, nhiều nước thế.
Còn phải nói, chỉ thiếu mỗi điều nước chảy thành dòng nhỏ tong tong xuống đất mà thôi, cả lồn Cẩm Tú đã không còn một chỗ nào khô, cơ bản cô đã nứng quá rồi.
– Địt đi, còn nói nữa à? Từ trưa nay rồi.
Nói xong Cẩm Tú buông cái tay đang giữ váy ra quờ quờ ra phía sau, không khó để cô tóm được cái chân thứ ba của Nghĩa rồi dí nó luôn về phía đít mình, đồng thời cô cũng ưỡn mông một chút để căn chỉnh cho đầu buồi chạm đúng vào mép lồn. Khi thấy cái đầu rùa ấm nóng đã tì rịt vào cửa lỗ lồn mình rồi, Cẩm Tú hối:
– Thúc vào đi Nghĩa. Nhanh lên. Đừng sợ Tú đau.
Không chần chừ, Nghĩa từ từ đẩy đầu buồi vượt qua cửa lồn vào bên trong. Tất nhiên là khó rồi vì buồi Nghĩa to lắm, phải có một chút thời gian thì bất kỳ cái lồn nào mới có thể quen được cái buồi này. Cũng may nước lồn đã nhão nhoẹt ra rồi chứ không thì có cố thế nào cũng không thể vào được.
Khi đầu buồi vượt qua cửa lồn, mặt Cẩm Tú bắt đầu nhăn nhó vì đến phần thân buồi to lớn bắt đầu chen vào phía trong.
Không giống như lần đầu tiên, lần này Nghĩa không dừng lại, cậu vẫn liên tục ẩn buổi một cách từ từ vào trong lồn, vào đến đâu là Nghĩa cảm nhận thấy cơ lồn của Cẩm Tú co bóp như muốn đẩy dương vật ngược trở ra bên ngoài đến đây. Các vách âm đạo như giãn ra, co vào liên tục vì phản ứng tự nhiên của cơ thể. Càng vào sâu thì sự co bóp càng mạnh hơn.
Cẩm Tú rên thật nhẹ trong cổ họng:
– Thốn lồn quá… iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.
Đến khi buồi vào được quá nửa rồi, Nghĩa lấy thế rồi đóng vào một phát thật mạnh làm đầu Cẩm Tú bị dí vào tường, cũng may không mạnh lắm chứ không thì có mà chảy máu đầu mất:
– “Hự!”, Lần này đến Nghĩa không kiềm chế được mà rên lên. Đầu buồi đã đi vào tít tận trong cùng âm đạo, chạm đúng đến cửa tử cung mới dừng lại. Như đã nói, nếu buồi Nghĩa nhỏ hơn một tẹo thì rất có thể đã chui được vào tử cung rồi vì lúc này vẫn còn thừa ra một đoạn thân dương vật ở bên ngoài.
Cẩm Tú mím thật chặt môi nhưng cũng không thể kìm hãm được sự sung sướng:
– Sướng… lồn quá. Địt đi Nghĩa, nhanh lên.
Nghĩa bám hai tay vào hai bên hông, chỗ đoạn xương chậu của Cẩm Tú làm thế để dập, những cú dập hết cỡ liên tục được Nghĩa nhồi vào âm đạo, mỗi lần buồi rút ra đến gần cửa lồn thì như lôi luôn cả ống âm đạo ra ngoài theo, nhưng khi đóng trở vào thì lại đuỗng ra, những bộ phận khác như bàng quang và trực tràng lại xô đi chỗ khác nhường không gian cho dương vật.
– “Bạch bạch bạch”, nếu ai đó ở sân thì chắc chắn là nghe được những âm thanh này, đít Cẩm Tú to, lại nần nẫn toàn thịt săn chắc, va chạm với háng của Nghĩa tạo thành những âm thanh dâm dục như thế. Tiếng va chạm rất to đủ thấy là hai con người này dần dần quên mất là mình đang lén lút phải giữ im lặng. Cũng phải thôi, một khi đã nghiện nhau rồi, đã nghiện địt nhau rồi thì họ bất chấp hết, con tim đã lấn át lý trí.
Mỗi cái thúc buồi là một lần Nghĩa kéo đít Cẩm Tú lại gần mình tạo thành sự phối kết hợp rất hài hòa, buồi đóng vào, mông chĩa ra. Cũng vì đêm tối, nên Nghĩa không được nhìn cho thật rõ lỗ hậu môn của Cẩm Tú lúc này, cậu không biết rằng nó hình như cũng thèm khát một điều gì đó thì phải, nó cũng nở ra co vào như một đôi môi đang nói chuyện.
Kiểu doggy cũng không đơn giản chỉ là chổng mông ra đằng sau cho buồi đút vào từ phía sau đâu, Cẩm Tú đổi tư thế, cũng là tư thế chó nhưng có biến đổi một chút tạo thành tư thế chó đái. Ấy là Cẩm Tú hơi nghiêng mình về một bên rồi nhấc một chân lên cao, đón được ý muốn của Cẩm Tú, Nghĩa bám vào phần đùi của cái chân nâng lên cao ấy rồi nhấc nó lên cao hơn nữa. Ở tư thế này, buồi sẽ vào sâu trong lồn được hơn một chút nữa vì không bị độ dày của mông cản lại. Chẳng thế mà Cẩm Tú sướng đến nỗi ú ớ luôn, mồ hôi cô bắt đầu vã ra ướt cả mông đít mặc dù trời cũng khá là lạnh, hai cái quần của Nghĩa đã tụt xuống đến gót chân tự bao giờ.
– Sướng quá Nghĩa ơi, Tú sướng quá… Nữa đi Nghĩa. Tú nghiện Nghĩa mất rồi. Bắt đền đấy.
– “Pạch pạch pạch”, Nghĩa được kích dâm bằng những lời nói ma mị lại càng địt tợn, cậu chợt quên béng đi mất là cả hai đang ở trong hoàn cảnh vụng trộm lén lút ở nơi hông nhà. Cậu địt càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, mồ hôi mồ kê cũng túa ra ướt hết mặt và ướt cả mông đít nữa.
Nghĩa cúi người sát vào gáy Cẩm Tú rồi trả lời:
– Nghĩa cũng sướng, cũng nhớ… lồn Cẩm Tú lắm.
– Ư ư ư ư ư, thật không?, Cũng nhớ người ta lắm hả. Yêu quá đi.
– Thật mà.
Cẩm Tú nũng nịu nói ra sự lo lắng trong lòng mình:
– Nhớ đấy, tí nữa đừng có mà làm gì Thủy Tiên đấy. Tú sợ Nghĩa chê Tú già lắm.
Vừa nói nhưng Nghĩa cũng không công việc chính là địt:
– Cẩm Tú đẹp lắm, Nghĩa không bao giờ quên đâu. Nghĩa cũng nghiện Cẩm Tú mất rồi.
Giờ đây thì chẳng còn cô còn cháu gì nữa, cũng chẳng còn bộ dạng hiện lành nhút nhát nữa, Nghĩa bộc lộ bản năng của một người đàn ông trước người đàn bà của mình. Cậu cũng chẳng giấu diếm gì mà không nói ra trong lòng mình nghĩ gì, muốn gì ở Cẩm Tú.
Thời gian cứ thế trôi đi, vì cả hai biết không có nhiều thời gian nên nhịp địt cũng không có ba cạn một sâu, không có bảy nổi ba chìm, trong lòng cũng không nghĩ cách gì để kéo dài thời gian xuất tinh.
Âm đạo thì không ngừng co bóp như muốn vắt tinh trùng ở trong bìu dái ra càng nhanh càng tốt.
Ấy thế nên chỉ khoảng mười phút, kim đồng hồ cũng chỉ sang gần 8 giờ thì cũng là lúc lồn co bóp mãnh liệt nhất khi cảm nhận buồi cũng giãn nở ra thêm một chút nữa vì muốn xuất tinh.
Quả đúng như vậy, cảm giác tinh trùng chạy ra đầu khấc đến là Nghĩa địt mạnh thêm mấy phát cuối, vừa địt vừa rít lên qua cổ họng:
– AAAAAAAAA, Nghĩa muốn xuất tinh…
Cẩm Tú cũng hẩy mông về phía sau cổ vũ làm đầu buồi cứ di di lên trên cổ tử cung:
– Sướng… cho Tú hết đi… Xuất tinh hết cho Tú đi… Aaaaaaa… Tú cũng sướng rồi… Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Nghĩa thôi không dập nữa, cậu để nguyên buồi tận cùng trong lồn và đợt tinh trùng nóng hổi đầu tiên phụt ra khỏi đầu khấc, bắn thật mạnh ra bên ngoài như một nước vòi cứu hỏa, ở đó, lồn Cẩm Tú bóp buồi đến nghẹt thở để đón tinh trùng.
Đúng lúc ấy thì một tiếng ‘cạch’ vang lên. Thủy Tiên mở cửa ngó ra ngoài rồi gọi thật to khi không nhìn thấy người:
– Nghĩa ơi! Đâu rồi!