Phần 36
Chẳng lạ gì Nghĩa không biết đi xe máy nên Thủy Tiên chủ động cầm lái con Dream chiến ra hẳn ngoài cổng rồi đứng chờ, Nghĩa sau khi sơ vin lại quần áo thì lò dò ra sau. Đôi trai gái này nhìn cũng gọi là tàm tạm ăn khớp với nhau một chút. Đương nhiên chỉ là một chút thôi chứ vẫn còn cọc lệch lắm. Thủy Tiên đầu đội mũ lưỡi trai che đi mái tóc cắt ngắn kiểu đàn ông, bên ngoài trùm một cái áo nỉ rộng thùng thình có mũ giống kiểu áo mà dân chơi Hip hop vẫn hay mặc, chiếc quần bò dài những rách cả chục đường tua dua ngang đùi, chân xỏ đôi giày vải cổ cao lên đến gần giữa bụng chân. Gọi là cô nàng ngổ ngáo quả thực không ngoa một chút nào. Chỉ có khuôn mặt là đẹp thôi, ấy là theo suy nghĩ của Nghĩa.
Còn Nghĩa thì ăn mặc đơn giản, giống y như hôm qua cô đến ký túc xá trường kinh tế chơi với Trang, qua thế nào thì nay thế ấy. Áo sơ mi trắng sơ vin vào cái quần kaki, giày bata Thượng Đình, khoác thêm cái áo rét dầy cộp vào nữa.
Trèo lên xe máy, Nghĩa theo thói quen bám vào hai eo, Thủy Tiên giãy nảy lên suýt nữa thì ngã:
– Này, này, làm cái gì đấy?
Nghĩa thanh minh:
– Ơ… ơ… bám cho khỏi ngã thôi mà.
Nghĩ kể cũng đúng, hắn ta đâu có bám vào hai vú hoặc vòng tay lên phía trước chạm vào mu lồn đâu, hắn chỉ bám vào áo ở chỗ mạng sườn của mình cho khỏi ngã thôi mà. Nghĩ vậy nên Thủy Tiên dịu đi một chút nhưng cũng không quên cảnh báo:
– Liệu cái thần hồn!
Nghĩa vẫn khư khư bám vào áo Thủy Tiên, cái cách cậu ngồi giống như khi ngồi xe của cô Cẩm Tú, khi Thủy Tiên chuẩn bị vọt ga đi, lúc này Nghĩa mới hỏi:
– Thế bây giờ nói là đi đâu được chưa?
Cũng không thể giấu mãi được, trước khi tăng ga, Thủy Tiên nói thật nhanh như sợ nếu Nghĩa biết được thì sẽ nhảy xuống xe mất:
– Đi sinh nhật, hôm nay Nghĩa đóng giả là bạn trai Thủy Tiên.
– “Roèn roèn roèn. Pành pành pành”, Thủy Tiên rú ga lên một phát rồi phóng vọt đi không cho Nghĩa kịp suy nghĩ. Vì chiếc xe tăng tốc bất ngờ nên Nghĩa mất đà, ngực dúi về phía trước đập vào lưng Thủy Tiên. Kệ, hắn để nguyên như vậy chẳng thèm nhả ra.
…
Thủy Tiên đi xe thì đúng là kinh hồn luôn, lượn bên này, đánh bên kia, những chỗ rẽ thì bám cua nghiêng người cứ như là đang ở trong trường đua. Trời lạnh thế mà Nghĩa toát hết cả mồ hôi hột, cái tay lúc đầu thì bám vào áo nhưng sau cũng mặc kệ muốn chửi gì cũng mặc, bám dịt lấy cái eo con kiến của Thủy Tiên cho khỏi sợ. Người thì từ lúc đầu đã sát rịt vào lưng Thủy Tiên rồi. Cũng may vừa mới làm trộm một nháy với cô Cẩm Tú rồi nên buồi không cửng lên chọc vào mông Thủy Tiên, mà thực ra là nếu không có nháy kia thì cũng chẳng thể nào mà cứng nổi, ngồi trên xe Thủy Tiên thì làm gì còn tâm trí gì mà nứng với cả cứng.
Vòng vèo một đoạn mà Nghĩa cũng chẳng biết là đi kiểu gì nữa, cuối cùng Thủy Tiên đỗ xe trước một quán Karaoke cũng không có gì nổi bật cả, chỉ có một tấm biển rất nhỏ ghi là “Karaoke VIP”, quán này chỉ khác với những ngôi nhà bình thường là toàn bộ mặt tiền từ tầng 2 trở lên đến tận tầng 6 đều kín mít, hình như được xây luôn bằng tường gạch thì phải.
Thủy Tiên vừa đỗ xe thì đã có một nam thanh niên chạy ra nói:
– Chị Tiên đến rồi ạ. Anh Bắc đợi chị trên tầng 6. Chị để em dắt xe cho.
Thủy Tiên hờ hững:
– Biết rồi.
Khi nhân viên dắt xe đi, Thủy Tiên và Nghĩa chưa vào ngay mà còn đứng lại, có lẽ Thủy Tiên muốn căn dặn Nghĩa điều gì đó:
– Hôm nay là sinh nhật của một đứa bạn trong nhóm chơi. Nhờ Nghĩa đóng vai là… bạn trai của… tôi. Tôi hứa với chúng nó là hôm nay giới thiệu bạn trai rồi. Mọi thứ cứ bình thường thôi, đừng căng thẳng gì.
Chưa bao giờ Nghĩa đến những nơi như thế này, cậu cũng chẳng biết sau tấm cửa kính mờ kia là cái gì nữa. Vừa rồi, Thủy Tiên nói rất nhẹ nhàng, và có phần tình cảm nữa. Đây là lần đầu tiên Nghĩa thấy Thủy Tiên nói với mình với một thái độ như vậy, chàng có chút thất thần, hoang mang với giọng nói này, có nét hao hao giống với cô Cẩm Tú.
– Ừ, tôi biết rồi.
– “Tí nữa vào trong kia… Em… có… làm gì… Anh thì cũng coi như là giả thôi đấy nhé. Đừng có phản ứng không chúng nó hiện”, Thủy Tiên ngập ngừng khi lần đầu tiên đổi xưng hô ‘anh em’. Cô biết để qua mặt được bọn bạn trải đời của mình thì phải giả từ những cái nhỏ nhất.
Nghĩa mắt tròn mắt dẹt nhìn Thủy Tiên, từ Anh và Em nghe sao nó lại đi vào lòng người đến như vậy. Thủy Tiên biết là Nghĩa đang thấy lạ lùng vì mình, cô đính chính ngay:
– Chỉ hôm nay mới anh em thôi đấy. Từ mai lại như cũ.
Nghĩa gật gật đầu, Thủy Tiên bám một tay vào cánh tay Nghĩa, đầu cô hơi nghiêng nghiêng về phía Nghĩa, nói thật nhỏ: “Mình đi thôi anh”.
Chưa thực sự quen với cách xưng hô này, nhưng có ai được một đứa con gái xinh gọi là anh mà không thích cơ chứ, Nghĩa sướng rơn trong lòng, cậu trộm nghĩ vậy là từ nay mối quan hệ của mình và Thủy Tiên sẽ bước sang một trang mới, không còn hoành họe nhau như hồi mới gặp nữa rồi.
Chiếc thang máy rất sang trọng hình như được người ta dát vàng thì phải, cái thang máy lần đầu Nghĩa đi ở khách sạn 4 sao New World đã đẹp đến thế rồi nhưng xem ra so với cái thang máy ở đây không ăn thua gì. Đưa Nghĩa và Thủy Tiên lên phòng là một anh chàng lễ tân ăn mặc rất bảnh bao. Cứ nhìn vào tác phong phục vụ và trang phục trên người những nhân viên phục vụ ở đây thì có thể thấy chữ VIP gắn liền với tên quán là thật chứ không phải trưng ra cho có.
Lên đến tầng sáu, chỉ có duy nhất một cánh cửa được bọc bằng da màu nâu, phía trên có ghi tên phòng ‘VIP 6’, anh chàng nhân viên cầm vào thanh nắm cửa rồi đẩy vào bên trong, lập tức tiếng nhạc sập sình đinh tai nhức óc vang lên, ánh đèn lập lòe xanh đỏ cũng từ bên trong hắt ra. Chưa vào bên trong nhưng Nghĩa đưa ánh mắt vào trước, ánh đèn cộng với khói thuốc lá mù mịt hư ảo làm cậu không nhìn rõ trong đó có những ai, chỉ thấy nhấp nhô khá nhiều người đang đứng nhún nhảy các kiểu ở chính giữa.
Thủy Tiên kéo tay Nghĩa đi vào.
Vừa lúc đó cả đám độ hai chục thanh niên nam nữ đủ cả dừng lại không nhảy nữa vì tiếng nhạc đã được ai đó tắt đi, họ nhìn ra phía cửa thì đồng loạt hô lên vui mừng vì bữa tiệc có thêm người mới đến, mà xem ánh mắt của họ thì người mới đến có vẻ là nhân vật khá quan trọng, người đó tất nhiên không phải là Nghĩa rồi:
– Thủy Tiên đến rồi!
– Công chúa của nhóm đến rồi!
Và còn nhiều lời nói khác nữa sêm sêm như vậy, có thể thấy nhóm này khá coi trọng Thủy Tiên. Còn lý do vì sao Thủy Tiên lại được coi trọng như vậy? Vì cô đang là đối tượng đặc biệt của trưởng nhóm, người vừa tắt nhạc, Bắc Hàng Cân, hắn tên Bắc, nhà ở Hàng Cân, một học sinh lớp 12 nhưng có một tiểu sử ăn chơi có tiếng trong lớp thanh niên phố Cổ, nhà cực giàu, và cực ngầu. Bắc giơ tay báo mọi người im lặng, hắn đưa cả hai tay lên vuốt mái tóc màu đỏ cắt ngắn được vuốt keo dựng đứng thành một đường chính giữa đỉnh đầu, sau đó chỉnh lại chiếc áo comple cách điệu màu xanh có in hoa trên vải và một bông hoa cài lên ngực áo trông không khác chú rể là mấy, hôm nay là sinh nhật hắn.
Nhìn Thủy Tiên rất nhanh nhưng người hắn chú ý hơn lại là chàng trai đi cùng:
– Thủy Tiên, sao em đến muộn thế, ngồi đi.
Nói xong Bắc chỉ vào một cái bành ở cuối cùng của gian phòng, có vẻ như ghế đó dành cho chủ nhân bữa tiệc, có thể ngồi được hai người. Hai bên phải trái của ghế bành là hai hàng ghế da trải dài, đám người trong nhóm đã chia nhau ra ngồi ở hai hàng ghế này, trước hàng ghế là một dãy bàn nhỏ trên bày la liệt đủ các loại bia, rượu, thuốc lá, đồ ăn. Nhìn những vỏ chai không xếp đống bên cạnh, có thể thấy bữa tiệc đã bắt đầu từ khá lâu rồi.
Thủy Tiên lẳng lặng không nói gì, cô kéo Nghĩa đi về ngồi ở dãy ghế bên tay trái chứ không ngồi vào cái ghế bành mà Bắc chỉ.
Đã quen mắt với ánh sáng và khói thuốc trong phòng, Nghĩa nhìn một lượt. Quả thực cảnh tượng này Nghĩa chưa từng gặp và cũng không biết là nó có tồn tại trong cuộc sống này. Hay đúng hơn là nó ngược với cuộc sống của cậu. Có khoảng hai chục người trong gian phòng, tất cả đều ở độ tuổi mười lăm, mười sáu, mười bảy, mười tám cả, ai ăn mặc cũng sành điệu, trẻ trung, thậm chí có phần phá phách giống như kiểu mặc Hiphop của Thủy Tiên. Đầu nam cũng như nữ đều nhuộm xanh, nhuộm đỏ, nhuộm vàng, nhuộm trắng lung tung đủ 7 sắc cầu vồng. Mà đặc biệt, hình như tất cả đều được ghép thành một đôi, họ chia thành từng đôi ngồi với nhau, đặc biệt hơn nữa, từng cặp đôi còn thoải mái không ngượng ngùng trao cho nhau những cử chỉ hết sức âu yếm, có cặp hôn môi nhau chùn chụt, có thằng thanh niên kia còn vừa ôm bạn gái vừa thò tay lên bóp vú ở ngoài áo, còn có thằng thì không ngần ngại luôn tay xuống dưới váy xoa đùi. Có đứa con gái nọ còn ngồi thẳng vào lòng của thằng con trai, hông thì hơi uốn éo một chút giống như là nó đang địt ngoài quần thì phải.
Nhìn một lúc Nghĩa không dám nhìn tiếp, cậu không thuộc tuýp người như vậy, cậu cảm thấy lạc lõng với đám người này ở mọi góc độ. Nhưng Nghĩa cũng không tỏ vẻ khó chịu gì, cậu đã nhận lời giúp Thủy Tiên thì sẽ giúp đến cùng, không nề hà.
Chỉ có duy nhất một người là Bắc Hàng Cân không có ai ngồi cùng, hắn im lặng ngồi một mình ở chiếc ghế bành dành cho chủ nhân của bữa tiệc, khuôn mặt đăm chiêu, ánh mắt có một vài sợi đỏ. Đúng lúc ấy, một thằng đầu đỏ ngồi ngay sát với Bắc, đối diện Thủy Tiên và Nghĩa lên tiếng, cả đám dừng lại cuộc vui cá nhân để dỏng tai lên nghe nó nói:
– Thủy Tiên, bà bảo hôm nay ra mắt bạn trai phải không? Giới thiệu đi.
Bắc Hàng Cân không nói gì, chỉ đảo ánh mắt hằn học về phía Nghĩa, cơ bản là hắn không thể tin được là người mà Thủy Tiên chọn lại là một kẻ nhìn quê mùa, à không phải, phải là cực kỳ quê mùa, nếu đứng cạnh hắn thì không khác gì một hoàng tử đứng cạnh một tên nô lệ.
Thủy Tiên mặt lạnh tanh, nhấp một ngụm bia ở cái cốc đặt trước mặt mình, xong cô đứng dậy nói:
– Đây là anh Nghĩa, người yêu tôi.
Nói xong Thủy Tiên quay về phía Nghĩa nhìn một cái thực sự trìu mến, Nghĩa cũng nhìn thấy ánh mắt này, cậu không nghĩ là Thủy Tiên đang diễn kịch vì ánh mắt ấy thật lắm. Nghĩa gật gật đầu nhìn một lượt những người ở xung quanh đây như có ý chào.
– ‘Cạnh’, tiếng cốc bia đặt mạnh xuống bàn của Bắc Hàng Cân, có lẽ hắn không chịu đựng nổi thêm nữa rồi.
Đứng hẳn dậy, hắn nói giọng tức tối trong không khí im phăng phắc của mọi người, có lẽ đám người này sợ Bắc Hàng Cân nhất thì phải: “Thủy Tiên, em có cần phải sỉ nhục anh trước bạn bè như vậy không? Em thuê một thằng nhà quê ở dưới cống lên rồi giới thiệu là bạn trai em. Em làm vậy khác nào…”
Thủy Tiên định đứng dậy đốp lại thì Nghĩa cầm tay cô giữ chặt không cho đứng dậy, kèm với đó là một ánh nhìn trìu mến bảo cô phải bình tĩnh.
Đúng lúc đó thì thằng đầu đỏ tiếp lời của Bắc, nó đứng dậy rồi đi sang phía bàn của Thủy Tiên, hai tay nó chống lên bàn rồi nhìn vào Thủy Tiên rồi lại đến Nghĩa, nó nói rất chậm:
– Thủy Tiên, anh Bắc nói đúng đấy. Bà từ chối anh Bắc thì từ chối, tôi không can thiệp vì đó là chuyện của bà. Nhưng bà dẫn đến đây một thằng nhà quê này là sỉ nhục anh Bắc, xỉ nhục chúng tôi.
Nói đoạn trên, hắn dừng lại một lúc để tập trung ánh mắt nhìn của mình vào Nghĩa, xong nó nói như ra lệnh, mặt đằng đằng sát khí:
– Nghĩa hả, đứng dậy tao xem nào.
Nghĩa đương nhiên là cũng không sợ hãi đến cái nỗi không dám đứng dậy. Trong lòng cậu đương nhiên là khó chịu vì những câu nói vừa rồi của Bắc và thằng đầu đỏ, nhưng không đến mức mất bình tĩnh, cậu biết mình đang ngồi ở đây làm gì và vì ai. Với lại cơ bản là chúng nó nói đâu có sai, đúng, cậu chỉ là một thằng nhà quê, vì cậu sinh ra ở quê.
Nghĩa đứng dậy, nhưng trước khi thẳng hẳn người cậu hơi vỗ nhẹ vào cánh tay Thủy Tiên như báo hiệu mình không sao.
Đầu đỏ có một cử chỉ khá là thân thiện với Nghĩa, hắn lấy tay phủi phủi vào cái áo khoác ngoài dày cộm đã ngả màu cháo lòng của Nghĩa:
– Xem nào, cái áo khoác màu cháo lòng này chắc phải nặng đến dăm cân chúng mày ạ. Mùa đông mặc ấm phải biết.
Cả bọn hưởng ứng bằng một chàng cười hô hố. Đầu đỏ tiếp lời khi bàn tay hắn lần lên chiếc áo trắng mặc bên trong:
– Đi sinh nhật cùng bạn mặc áo sơ mi trắng, được đấy. Cổ sờn đến nỗi bị rách ra rồi chúng mày ạ. Hình như áo trắng cũng chuyển sang màu cháo lòng nốt.
Nó lại nói tiếp trong những tiếng cười ngặt nghẽo: “Quần kaki cơ đấy, ô, có vết khâu lại chỗ rách này. Này chúng mày ơi, giày hịn này, hịn luôn này. Tao dám cá tất cả chúng mày không có giày hịn này. Bata Thượng Đình! Ha ha ha ha ha”.
Cả lũ cười rũ rượi như một lũ điên phê thuốc, có đứa cười to quá đến nỗi ho sặc sụa như bị nghẹn nước. Chúng cười lâu lắm, phải mãi một lúc lâu mới dứt được. Chỉ có Nghĩa mặt thản nhiên không phản ứng gì, còn Thủy Tiên, cô đã biết mình sai, quá sai khi nhờ Nghĩa đến đây, mặt cô nghệt đi vì không biết phản ứng như thế nào, cô không chuẩn bị cho tình huống này. Hôm nay, cô chủ định rủ Nghĩa đi cùng với một mục đích duy nhất là chứng minh mình đã có bạn trai để tên Bắc Hàng Cân không còn theo đuổi cô nữa. Nhưng xem ra mọi việc đi quá xa rồi.
Đầu đỏ chốt bằng cái giọng ngan ré: “Thủy Tiên thuê mày bao nhiêu tiền để đến đây, giờ tao trả mày gấp đôi, mày lượn đi để bọn tao còn chơi, hôm nay sinh nhật anh Bắc, có mày ở đây bọn tao buồn nôn lắm, không chơi được”.
– “Choang!”, Thủy Tiên ném mạnh cốc bia xuống sàn nhà rồi đứng phắt dậy, cô không thể kìm nén hơn nữa, cô ôm chầm lấy Nghĩa, một cái ôm thật chặt không gò bó, không ép buộc, ngực cô tì mạnh vào ngực Nghĩa. Hình như cô sắp khóc thì phải.
– “Anh… em xin lỗi!”, Tiếng Thủy Tiên nói rất to cho cả đám người mắt tròn mắt dẹt, mồm chữ A miệng chữ O nhìn vào hành động thân mật của Thủy Tiên dành cho Nghĩa.
Nghĩa cảm nhận được cái ôm của Thủy Tiên, cậu vỗ vỗ vào vai Thủy Tiên rồi cũng nói khá to:
– Anh không sao. Anh không sao. Thủy Tiên đừng lo. Đây là những người mà em vẫn bảo anh là bạn đó sao?
Buông Nghĩa ra, Thủy Tiên nhìn một lượt từ Bắc Hàng Cân rồi vòng đến tận người cuối cùng, cô nói thản nhiên:
– Vâng, nhưng giờ không phải nữa anh ạ.
Nghỉ lấy hơi một lúc, Thủy Tiên nói tiếp: “Mình đi anh”, nói xong Thủy Tiên kéo tay Nghĩa đi ra phía cửa phòng. Bỏ lại đám bạn với khuôn mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì, mà chúng hiểu làm sao được, bởi chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ, những cậu ấm cô chiêu tiêu tiền nhà, nắng không đến mặt, mưa không đến đầu, từ bé đến giờ chưa phải dùng đến não làm một việc gì cả.