Phần 43
Buổi tối hôm hăm bốn Tết, Nghĩa lại ăn mặc đẹp để đến thăm Trang, cậu có chủ định cho Trang một ít tiền để Trang mua cái gì đó làm quà Tết cho gia đình. Nói gì thì nói cậu cũng là người đi làm, có đồng vào đồng ra nên giúp Trang một chút cũng chẳng sao cả, chửa chắc Trang đã nhận nhưng cũng coi như đó là tấm lòng.
Lại nhớ đến lời dặn của cô nàng giường trên là mỗi lần đến chơi nên có chút quà gì đó tượng trưng gọi là lấy lòng phụ nữ. Nghĩa không quên mua một cân muỗm ở chợ gần với khu ký túc xá.
Đi bộ lên tầng 4, phòng của Trang bên phía hành lang trái nếu đi hết bậc cầu thang. Nghĩa dừng lại trước cửa phòng 412, có lẽ ngoài trời lạnh, gió thổi vi vu nên các cửa phòng đóng kín cả. Nghĩa chắc chắn trong phòng có người vì ánh điện từ bên trong hắt ra qua khe cửa. Dừng lại một lúc lấy khí thế bước vào phòng, ánh điện trần hành lang phản chiếu xuống là ánh sáng duy nhất lúc trời đêm này, sắp Tết rồi, trăng cũng lặn mất tiêu.
Nghĩa lại nhìn lên dây phơi quần áo chỗ lan can hành lang. Tất nhiên những chiếc quần áo dài cũng chẳng làm cậu chú ý gì cho lắm, cái làm cậu chú ý vẫn là những chiếc quần lót nhỏ xíu, thực sự không biết cái nào là của Trang cả bởi từ trước đến nay hai người vẫn chưa từng đi quá giới hạn, cũng không biết tông màu và kiểu cách mà Trang thích là cái gì.
Có một bộ quần lót màu hồng làm Nghĩa chú ý. Khác với những quần lót áo lót khác, bộ quần lót này hình như là đồng bộ cả trên lẫn dưới vì hoa văn ở áo và quần là giống nhau. Chiếc áo nhỏ xíu không có độn bông bên trong, còn chiếc quần thì hình như là do mấy sợi dây ghép nối vào một miếng vải bé xíu bằng nửa bàn tay. Đây chính là kiểu quần lót lọt khe mà nhiều lần Nghĩa đã thấy cô Cẩm Tú mặc rồi.
Theo tư duy logic mà nói, chủ nhân của bộ quần áo lót sexy đắt tiền này nếu Nghĩa đoán không lầm thì là của Tuyết tiểu thư. Trong phòng nhìn sơ những người khác, trong đó có Trang đều không thể có gu ăn mặc và có đủ tiền để sở hữu nó. Nhưng đó cũng chỉ là sự suy đoán mang tính chất một chiều thôi. Muốn biết chính xác thì phải hỏi mới biết được.
Nghĩa gõ cửa ba cái, dự định là khi cửa mở bung ra thì giơ túi nilon muỗm lên rồi nói thật to cho cả phòng nghe tiếng: “Bộ quần lót lọt khe màu hồng là của ai?”, Nhưng khi cánh cửa phòng mở ra thì lại không dám nói ra mồm, lại trở lại bộ dạng ú ớ, ngây ngô, ngượng ngùng vì trong nhiều con gái quá, người mở cửa lại không phải là Trang mà là… Tuyết:
– “Ơ Nghĩa à!”, Tuyết có chút ngạc nhiên, khuôn mặt tiểu thư bầu bĩnh trắng như sữa nở nụ cười tươi như hoa.
Cả phòng cùng nhìn ra ngoài cửa, đây là anh chàng bạn của Trang, anh chàng móc cống hôm nọ đây mà.
– Tớ… tớ tới tìm Trang. Trang còn ở trên này không hay là đã về quê rồi?
Tuyết tiểu thư chưa kịp nói gì thì một cô nàng ở giường tầng 2 phía trong nào đó đang đắp chăn lên đến cổ ngó xuống, có lẽ cô nàng đang ở truồng nên không thể bỏ chăn ra. Chuyện này các bạn đừng tưởng tôi mô li phê cho câu chuyện thêm hay nhé, đó là sự thật có thể xảy ra ở cả ký túc xá nam và nữ hồi ấy, chả là trời mùa đông, ít nắng, mưa phùn suốt, mỗi người cũng chỉ có vài bộ quần áo chứ không nhiều như bây giờ, quần áo giặt phơi không kịp khô nên chuyện trần truồng đắp chăn không dám xuống là chuyện thường. Cô nàng ấy nói nhanh như sợ người khác cướp lời:
– Trang nó đi ra ngoài với Toàn từ chập tối rồi.
Mặt Nghĩa ngắn tũn như cái bơm, trống ngực đập loạn xạ như vừa bị mất một thứ gì đó quý giá trong cuộc đời. Ánh điện đủ để Tuyết thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Nghĩa, cô ngoảnh lại phía tiếng nói vừa phát ra.
– Mày biết gì mà nói.
Xong Tuyết quay lại phía Nghĩa, hạ giọng xuống mềm mềm:
– Nghĩa đừng tin. Trang nó vừa đi thôi, chắc cũng sắp về rồi. Nghĩa vào trong phòng đi, ngoài này lạnh lắm.
Nghĩa bần thần nhìn Tuyết một cái, cô nàng mặc bộ quần áo gió, bên trong áo còn có chiếc áo len cổ lọ màu nâu nhạt. Cậu chẳng biết mình nghĩ gì trong lúc này nữa, chỉ có cảm giác hoang mang, bất an, vô định. Đưa túi nilon đựng muỗng vào tay Tuyết rồi nói thật nhanh:
– Thôi tớ về đây. Có ít quả tớ mua ở gần đây, cậu cầm vào chia cho các bạn cùng ăn.
Nói xong Nghĩa quay lưng bước đi thật nhanh, chỉ chưa đầy 5 giây đã mất hút khỏi tầm mắt của Tuyết. Cô nàng còn ú ớ định nói gì đó thì đã không còn nhìn thấy Nghĩa đâu nữa rồi.
Xuống đến chân cầu thang, những bước đi nặng trĩu tâm tư như níu kéo Nghĩa đi chậm lại, Nghĩa đi men theo hàng cây xà cừ to đùng ủ rũ của khu ký túc để ra ngoài cổng trường lấy xe đi về. Cậu không dám ngẩng đầu lên mà nhìn thẳng, cái cậu sợ nhất lúc này là nhìn thấy Trang, bởi có thể cậu sẽ phải chứng kiến cảnh người bạn niên thiếu của mình đang tay trong tay với người khác. Tiết trời lạnh giá giữa ngày đông rét mướt này rất dễ làm cho con người ta yếu lòng. Bỗng từ xa Nghĩa nghe thấy tiếng gọi:
– Nghĩa ơi, Nghĩa ơi, chờ tớ với.
Nghĩa đứng lại ngoảnh ra đằng sau nhìn, là Tuyết đang nửa chạy nửa đi lại gần mình. Khi chỉ còn cách Nghĩa khoảng một mét, Tuyết dừng lại, hơi cúi người xuống một chút, một tay đưa lên ôm vú rồi thở dốc, có lẽ cô nàng không quen làm việc nặng nên chạy chút xíu đã thở không ra hơi rồi.
– Có chuyện gì vậy Tuyết? Trời lạnh lắm cậu ra đây làm gì?
Khi Nghĩa rời đi, Tuyết không vào phòng ngay, rồi khi đứng trên hành lang tầng 4 nhìn xuống sân ký túc, thấy bóng Nghĩa dật dờ cô đơn lẻ bóng giữa những cây xà cừ khổng lồ, không hiểu sao Tuyết lại muốn được nói chuyện với Nghĩa, cô chưa giải thích được hành động của mình, chỉ hiểu nôm Nghĩa là nói gì đó cho Nghĩa bớt buồn mà thôi. Thế rồi cô chạy uỳnh uỵch xuống tầng 1 đuổi theo.
Sau một hồi thở dốc thì Tuyết cũng lấy lại nhịp thở, cô nhìn thấy chỗ mình và Nghĩa có một cái ghế đá đặt dưới gốc cây xà cừ:
– Cậu ngồi xuống đây đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu.
Nghĩa thực tình là không muốn, ghế đá nơi đây lúc đêm tối thường chỉ dành cho các cặp đôi đang yêu nhau, nhưng chẳng lẽ lại từ chối. Thế nên Nghĩa cũng ngồi xuống theo Tuyết, hai người ngồi cách nhau độ một gang tay. Một lúc sau Tuyết mới chậm rãi nói:
– Trang đi với Toàn từ chập tối. Nó bảo là ăn cơm tối cùng với Toàn rồi đi mua quà gì đó về quê.
Vậy là lời nói bụp xoẹt của cô nàng trần truồng đắp chăn trong phòng kia là đúng sự thực, được xác nhận bởi chính người bạn thân của Trang. Nghĩa không nói gì, hai tay cậu xoa vào nhau, tim thì đập loạn nhịp, nỗi buồn lại tăng hơn một chút nữa.
Thấy Nghĩa không nói gì, Tuyết bực lắm, cô không bực Nghĩa mà bực Trang, đứa bạn thân mà cô đã dần đánh giá là kẻ bắt cá hai tay. Thời gian gần đây, tần suất Trang đi chơi Toàn đã nhiều lên. Một tuần có bảy bận thì có đến một hai đi chơi đến tận khi ký túc đóng cửa mới chịu về. Tuyết hít một hơi thật sâu rồi nuốt nước bọt xong mới nói chậm rãi:
– Nghĩa, cậu phải làm gì đi chứ?
– “Tớ làm gì bây giờ?”, Nghĩa ngây ngô hỏi.
Quả đúng như lời Trang vẫn hay kể về Nghĩa cho Tuyết nghe, Nghĩa mộc mạc, đơn giản và ngây ngô trong tình yêu lắm. Tuyết nói:
– Cậu thực sự không biết mình phải làm gì sao?
Rồi Tuyết ngừng một chút để nghe câu trả lời của Nghĩa, nhưng chỉ thấy cậu ta nhìn về phía xa xăm, đầu chẳng lắc cũng chẳng gật, miệng thì không mở. Tuyết nói tiếp:
– Cậu phải quan tâm đến cái Trang nhiều hơn. Người ta nói “nước chảy đá mòn”, “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Cậu thì cứ bặt tăm, còn thằng Toàn thì nó ngày ngày quan tâm, sáng trưa tối không sót bữa nào. Cái Trang nó có tình cảm với cậu, nhưng cứ thế này sớm muộn gì tình cảm của nó cũng thay đổi. Đàn bà bọn tớ nhiều khi chẳng cần gì nhiều đâu, chỉ cần sự quan tâm, ân cần của bạn trai là đủ rồi. Cậu hiểu ý tớ không?
Tuyết phân tích không sai một chút nào, Nghĩa hiểu chứ không phải không. Nhưng bảo cậu phải làm theo lời Tuyết nói là sáng trưa chiều tối phải có mặt ở bên cạnh Trang thì có lẽ cậu không thể làm được, ít nhất là vào thời gian này, cậu đã phải bỏ dở cả chuyện học hành để sang một ngã rẽ mưu sinh kiếm tiền, thì chuyện dành thời gian nhiều cho Trang đương nhiên là không thể được, bất kể hậu quả có đi đến đâu.
– Tớ hiểu. Nhưng…
Tuyết phấn khởi tưởng Nghĩa hiểu ra điều mình vừa nói, nhưng thấy Nghĩa ngần ngừ chẳng nói tiếp nên Tuyết hỏi gặng:
– Nhưng gì?
– Nhưng… tớ không thể làm giống Toàn được. Vì tớ… không phải là Toàn.
Giờ đây Tuyết mới thấy câu nói của mình hơi vô duyên, cô chưa đặt địa vị và hoàn cảnh của Nghĩa vào sự việc này. Đúng là Toàn và Nghĩa khác hoàn toàn nhau, ở cả hoàn cảnh, điều kiện về thời gian, kinh tế, con đường, sự nghiệp. V. V. Trầm lặng một lúc Tuyết nói tiếp:
– Tớ hiểu rồi. Nhưng dù sao thì cậu cũng nên bớt chút thời gian. Tớ sợ nếu cứ để lâu tình trạng này, không sớm thì muộn, cái Trang nó sẽ…
Nghĩa uể oải đứng dậy, chưa bao giờ cậu thấy chán nản như lúc này, chuyện với Trang có lẽ đã đi vào bế tắc:
– Thôi Tuyết về phòng đi, ngoài trời lạnh lắm. Tớ cũng phải đi về đây, mai tớ còn phải đi làm sớm. Nhờ cậu nói với Trang là tớ đến thăm để hỏi xem bạn ấy định về quê ăn Tết như thế nào… À mà thôi, cứ coi như là tớ chưa đến.
Nói xong Nghĩa quay lưng bước đi luôn không để Tuyết nói lại câu gì, Tuyết đứng như trời trồng nhìn bóng lưng lững thững của Nghĩa dần dần rời xa mình.
Đi được độ chục mét, bỗng Nghĩa đứng lại rồi quay người về phía Tuyết nói khá to:
– Cảm ơn Tuyết!
Có lẽ lúc này Nghĩa mới hiểu được tấm lòng của Tuyết. Chẳng hiểu con người Tuyết như thế nào, hai người có duyên số gì không? Biết nhau qua cái xô nước cống vô tình, rồi gặp nhau có một lần nhưng Tuyết đối với Nghĩa rất dịu dàng, ân cần và quan tâm giống như hai người bạn thân từ hằng bao nhiêu năm.
Tuyết mỉm cười, có lẽ lời cảm ơn của Nghĩa là quá đủ với Tuyết, cô chẳng mong gì hơn. Tuyết hay đọc tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, cô vẫn luôn tin rằng trên đời này có tồn tại một thứ, đó là tình yêu dạng sét đánh. Khi Nghĩa khuất hẳn khỏi tầm mắt của Tuyết, cô mới quay trở lại khu ký túc của mình. Cô cũng phải về phòng để thu dọn đồ đạc, trong đó có bộ quần áo lót hiệu Victoria’s Secret màu hồng đang phơi ngoài hiên. Sáng mai cô cũng phải về quê ăn Tết. Nói là quê cho nó xa vậy thôi, chứ nhà ánh Tuyết cũng là ở một huyện ngoại thành Hà Nội, cách trường cô học có khoảng 2 chục cây số, ở bên kia sông Hồng, ngay sát trường Đại học nông nghiệp.