Phần 62
Hai mẹ con Cẩm Tú đèo nhau trên chiếc Spacy huyền thoại, họ vòng qua một lượt nữa chỗ chợ lao động nhưng chỉ còn vài người chưa tìm được việc, không thấy Nghĩa ở đó. Họ vượt lên đê rồi vào khu Phúc Tân – Phúc Xá, vào nhà trọ cũ của Nghĩa, hôm qua Thủy Tiên cũng vừa mới ở đây.
Đẩy cánh cổng sắt dắt xe vào khu trọ, xóm trọ vắng hoe vì giờ đã là 9h, mọi người đã đi làm hết. Thủy Tiên lon ton đi trước đến cái phòng của chị Mận vì nhìn thấy chỉ duy nhất phòng này là không khóa cửa ngoài. Đoán là có người ở trong phòng. Lúc Thủy Tiên gõ cửa thì Cẩm Tú đã dựng xe xong, đang đứng phía sau con:
– “Cộc cộc cộc!”, Sau đó Thủy Tiên quay lại nói với mẹ: “Đây là phòng của chị anh Nghĩa, hôm qua con gặp chị ấy rồi”.
Phải đến một lúc sau thì có tiếng kẹt kẹt của cánh cửa sắt mở, Mận đưa tay lên miệng ngáp ngáp vì buồn ngủ, cô vừa mới đi làm về, đang ngủ bù. Nhìn thấy hai mẹ con Thủy Tiên, Mận có chút bất ngờ, cơn buồn ngủ dứt luôn, gì chứ chuyện liên quan đến em của chị, sao chị có thể làm ngơ được. Chưa bao giờ Mận hết trách hai mẹ con nhà này, vì hai mẹ con mà đã làm em chị khổ biết nhường nào, giọng Mận đay nghiến:
– Mẹ con các người còn đến đây làm gì? Thằng Nghĩa bị như vậy vẫn chưa làm vừa lòng hai người sao?
Trước cây nói mát của chị Mận, mẹ con Cẩm Tú ngược lại không dám trách đến nửa câu, Thủy Tiên không dám nói gì, chỉ có Cẩm Tú bước lên ngang với con, giọng nhẹ nhàng:
– Em cho chị vào trong nhà nói chuyện được không?
Mận là người biết được một nửa sự thật, cô biết chuyện tiền nong mất trộm là như thế nào, còn đương nhiên chuyện cứu người chết đuối Mận chưa biết vì Nghĩa chưa một lần nào kể cho cô nghe. Với cô, mẹ con nhà Thủy Tiên chỉ đáng trách thôi chứ không đáng giận. Cô mở to cánh cửa, vừa đi vào vừa nói:
– Hai mẹ con vào đi.
Xong Mận gấp chăn gối gọn lại, lấy chỗ cho hai mẹ con Thủy Tiên ngồi luôn trên giường. Cẩm Tú bước vào trước, đây chính là căn phòng mà một lần Nghĩa đã kể cho cô nghe, rằng qua cái lỗ đinh Nghĩa vẫn thường nhìn thấy Mận trần truồng làm tình, còn nhớ đấy là lần đầu mà Nghĩa và Cẩm Tú làm tình ở khách sạn. Thấy một cái tờ lịch cũ nằm dán ở trên tấm tường tôn cạnh giường, Cẩm Tú đoán chắc đấy chính là vị trí cái lỗ đinh cũ, nay Nghĩa chuyển đi nên gia chủ đã bịt lại.
Hai mẹ con vừa đặt mông xuống giường, Mận đã nói trước:
– Có chuyện gì thì chị nói đi.
Cẩm Tú nhìn Mận thật sâu, đôi mắt hết sức thành khẩn, giọng thật nhỏ dịu dàng như vốn dĩ nó vẫn vậy:
– Mẹ con chị đã hiểu lầm Nghĩa, đã đổ oan cho Nghĩa lấy trộm tiền. Nay chị đã tìm ra được thủ phạm, chị muốn tìm Nghĩa để xin lỗi cậu ấy.
Thủy Tiên thêm vào, cô với tay ra đặt lên đùi chị Mận, bởi Thủy Tiên biết chắc chắn chị Mận biết giờ này anh Nghĩa đang ở đâu:
– Chị ơi, em thực sự rất muốn gặp anh Nghĩa. Anh Nghĩa là người đã cứu em khỏi chết đuối. Em còn sống đến ngày hôm nay là nhờ anh ấy. Chị ơi. Em xin chị đấy.
Mận bàng hoàng vì bất ngờ:
– Lại còn có cả chuyện này nữa à? Sao chưa nghe Nghĩa kể bao giờ nhỉ?
Sau đó, Cẩm Tú một lượt tóm tắt kể lại chuyện từ tối hôm qua đến giờ. Mọi sự thật đã được làm sáng tỏ, giờ quan trọng nhất chính là phải gặp được Nghĩa, hai mẹ con không thể chờ được tới tận tối thứ 6 theo như lời ông lão đánh cá nói. Nghe xong Mận thở dài thông cảm cho hai mẹ con. Cô cũng là người hiểu biết, biết nhận định đúng sai, chuyện hiểu lầm này tồn tại đến ngày hôm nay không phải tại mẹ con họ, cũng không hoàn toàn là do tên Ba kia, mà cũng có một phần lớn là do Nghĩa, Nghĩa chọn cách im lặng, đó là lựa chọn của Nghĩa.
– Chị Tú này, hồi Nghĩa mới lên Hà Nội làm, Nghĩa đã kể cho vợ chồng em nghe về mẹ con chị. Nó nói nó rất cảm ơn ơn chị vì đã cho nó một công việc tốt, có thu nhập ổn định. Nó làm cho chị được đâu đó 5 tháng, tổng tiền lương được 10 triệu, cộng với tiền nó làm thêm ở ngoài nữa, hôm hăm ba tháng chạp Tết vừa rồi, nó gom hết lại được 20 triệu gửi cho chồng em mang về đưa cho mẹ nó lo Tết nhất, lo cho bố nó đang nằm liệt giường ở nhà. Nghĩa là đứa biết tự trọng và tính tự lập rất cao, vợ chồng em chẳng họ hàng gì với nó cả nhưng coi nó như đứa em ruột thịt. Thấy nó khó khăn vợ chồng em chẳng giàu có gì nhưng cũng muốn giúp nó bữa ăn tối, ấy vậy mà nó không chịu, tháng nào cũng đưa em tiền đi chợ. Em chưa bao giờ và sẽ không bao giờ tin nó lấy trộm tiền, ngay cả khi nhìn thấy tiền của chị trong ba lô. Em biết nó từ lúc nó còn nhỏ, nó là đứa ngoan ngoãn, chăm chỉ, thật thà và học giỏi nhất không chỉ ở làng mà ở cả huyện đều biết tên nó. Vợ chồng em vẫn thường dạy con phải noi gương chú Nghĩa.
Cẩm Tú gật gù nghe lời trần tình của Mận, còn Thủy Tiên im phăng phắc, nước mắt lưng tròng, không hiểu sao dạo này cô yếu đuối đến vậy, hơi tí là khóc nhè rồi, có lẽ trải qua sự đau khổ, nhớ nhung của mối tình đầu đã làm cho cô trở nên như vậy. Mận nói tiếp:
– Em nói đây không phải là kể khổ cho thằng Nghĩa đâu. Nhưng sự thực thì sau cái buổi tối hôm đấy. Thằng Nghĩa khổ cực cam lai, mà không chỉ nó đâu, còn gia đình nó ở quê nữa. Mọi người dè bỉu, khinh thường, hắt hủi, ghẻ lạnh, cạnh khóe, bóng gió nó và gia đình nó. Nó không chịu được nên Tết lên nó đã phải chuyển đi chỗ khác rồi. À, nó có số điện thoại đấy, tối hôm qua nó điện về, nó bảo nó mới mua điện thoại để tiện cho công việc.
Thủy Tiên như vớ được vàng, cô dứ dứ tay vào đùi chị Mận:
– Chị ơi, chị cho em số của anh Nghĩa đi.
Mận tủm tỉm cười cười nhìn cô nàng xinh đẹp này, từ hôm qua đến đây cô đã có chút cảm tình rồi, lúc hôm qua khi Nghĩa gọi điện về, Mận quên béng kể lại cho Nghĩa nghe vì lúc đó còn mải… địt (hihihihihihi), vừa móc điện thoại ra lấy số, Mận vừa nói bóng gió:
– Nghe như em… thích thằng em của chị rồi thì phải.
Thủy Tiên đỏ mặt vì bị bắt lọn, ấy vậy mà cô trả lời ngay không thèm suy nghĩ:
– Vâng, em yêu anh ấy!
Cả Cẩm Tú và Mận tròn xoe mắt vì câu đáp gọn lỏn không một chút cầu kỳ và sợ sệt của Thủy Tiên. Mận nói vô tư theo hiểu biết của mình thôi:
– Nhưng hình như thằng Nghĩa có người yêu rồi. Từ hồi nó còn ở quê cơ, hai đứa chúng nó cùng ở xóm Bãi, học với nhau từ cấp I.
Ý Mận đang nói về Trang. Câu nói vô tư của Mận như một nhát bóp vào tim Thủy Tiên, Thủy Tiên lặng người đi như vừa bị ai đánh vào gáy. Nhưng cô khẽ lắc đầu một cái để lấy lại thăng bằng:
– Em kệ. Chị cho em số điện thoại đi.
Biết mình lỡ lời, Mận đọc số điện thoại cho Thủy Tiên lưu vào trong máy điện thoại của mình rồi nói thêm: “Hôm qua nó điện về bảo nhắn tin địa chỉ mà chẳng thấy cu cậu nhắn gì cả, chắc là quên rồi, chỉ nghe nó nói là giờ nó ở trên khu Minh Khai, còn địa chỉ cụ thể thì không biết”.
Thủy Tiên bấm luôn nút gọi, cô đứng dậy đi ra hẳn bên ngoài. Ở bên trong, chỉ còn lại chị Mận và Cẩm Tú. Cẩm Tú nói:
– Giờ chị phải làm như thế nào để mọi người không hiểu lầm Nghĩa nữa đây?
Chuyện này thì có khó gì, giải thích cho mọi người thôi, Mận không từ gì mà không nói thẳng:
– Nếu được, em mong chị về quê Nghĩa, nói chuyện với mẹ nó. Rồi tối nay, chị đến đây giải thích với mọi người trong xóm trọ này được không? Ở đây toàn người đồng hương của Nghĩa hết.
Cẩm Tú gật đầu:
– Được, ngay bây giờ chị sẽ về quê Nghĩa, em cho chị địa chỉ.
Đúng lúc đó thì Thủy Tiên bước vào, mặt mếu máo chực khóc:
– Không liên lạc được với anh Nghĩa mẹ ơi.
Cẩm Tú đứng dậy an ủi con:
– Con đừng lo, trước sau gì mẹ con cũng sẽ gặp được Nghĩa thôi. Chắc là máy hết pin hoặc cậu ấy đang làm việc nên không nghe máy. Giờ mẹ con mình về quê Nghĩa luôn, rồi tối mình lại quay về đây để giải thích cho mọi người. Mẹ tin mọi người sau khi hiểu ra mọi chuyện sẽ càng yêu quý Nghĩa hơn.
Thủy Tiên gật gật đầu, không còn cách nào khác, đành phải chờ đợi thôi. Đúng lúc đó thì Mận mang ra một mảnh giấy ghi địa chỉ nhà ở quê của Nghĩa đưa cho Cẩm Tú:
– Chị về đến địa chỉ xã này, hỏi vào nhà Tươi Bừng là người ta chỉ cho.
Đọc một lượt tờ giấy rồi Cẩm Tú đút vào trong túi quần, cô cầm tay Mận:
– Uh, mẹ con chị đi đây. Tối chị sẽ lại đến. Chị cảm ơn em.
Hai mẹ con rời khu trọ, họ về qua nhà chuẩn bị ít đồ rồi xe taxi đón đi thẳng về quê Nghĩa luôn.