Phần 75
Nghĩa giơ tay vén mái tóc bủa xua che chắn khuôn mặt ấy, cậu bất giác bật khóc thành tiếng trong đêm:
– Ôi chị Nhài. Sao chị lại ra nông nỗi này!
Vừa khóc Nghĩa vừa ôm chầm chị vào trong lòng, cái ôm thật chặt như muốn làm chị nghẹt thở, cậu cứ ghì mãi không thôi. Nghĩa khóc, khóc một cách thực sự như hồi còn bé thơ, những giọt nước mắt cứ lã chã rơi xuống lưng chị, vượt qua lớp áo mỏng dính thấm vào trong da thịt chị nóng hổi. Cậu chưa thể hình dung được cuộc hội ngộ với chị lại ở trong hoàn cảnh nửa đêm như thế này, nhất là phải cố gắng lắm mới xác định được chính xác đây là chị Nhài.
Trong đầu Nghĩa, ngoài mẹ ra, chị Nhài vẫn luôn là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian. Mái tóc chị bóng mượt dài đến tận hông vì chị luôn gội bằng quả bồ kết nướng trên than hồng chứ không phải là mái tóc lởm chởm, cứng queo, bết bát, vón cục, búa xua như thế này. Khuôn mặt chị trắng ngọc trắng ngà không một đốm nhỏ chứ không đen xì đen xịt như lúc bây giờ.
Hồi chị còn ở nhà, nhà nghèo nhưng chị chưa bao giờ ăn mặc tuềnh toàng, chị thường mặc những bộ quần áo có in hình những bông hoa dại nhỏ li ti, có chiết eo giống kiểu áo bà ba trong miền Nam, chứ chưa bao giờ chị khoác lên mình bộ quần áo rách rưới, xẻ ngang xẻ dọc tua dua như thế này. Mới không gặp chị có 1 Tết thôi, tính đến nay mới có gần 2 năm trời, ấy vậy mà chị đã biến đổi đến người ruột thịt còn xuýt chút nữa không nhận ra.
Bề ngoài lạ vậy, nhưng sự thật khủng khiếp vẫn chưa phải là dừng ở đó. Từ nỗi thương xót vô bờ bến trở thành nỗi hoang mang hoảng sợ đến cùng cực khi Nghĩa buông chị ra, trong ánh sáng lờ mờ của ánh điện từ xa hắt vào, hai tay Nghĩa bưng lấy má chị mà lắc lắc, cậu nhìn vào mắt chị, đôi mắt vẫn to như ngày xưa nhưng giờ trở nên vô hồn, cứ nhìn Nghĩa chằm chằm nhưng trong ánh mắt ấy không thể hiện là nhận ra người thân. Miệng chị cũng méo đi đôi chút vì bị bàn tay trên má tác động, không nói được tiếng nào.
– Chị ơi, chị nhận ra em không? Em là Nghĩa đây. Là em trai của chị đây. Chị Nhài ơi.
Đáp lại lời Nghĩa vẫn là ánh mắt vô hồn ấy, thấy Nghĩa vồn vập lắc lắc vào má mình, theo phản xạ, chị Nhài vội đẩy Nghĩa ra, rồi rút người lại lấy hai tay ôm lấy đầu gối, chị như con ốc thu mình trong cái vỏ vừa tạo ra. Đôi mắt thỉnh thoảng vẫn len lén nhìn lên Nghĩa, có lẽ từ trong tâm khảm chị vẫn nhận ra được Nghĩa, đứa em trai mà chị yêu quý nhất trên đời, nhưng trong bản năng mới hình thành khiến chị có phản ứng sợ sệt như vậy:
– Hu hu hu, chị ơi, là em đây mà chị không nhận ra sao? Huhuhu. Sao ai nỡ đầy đọa chị tôi ra nông nỗi này hả trời.
Không còn một ngôn từ nào để diễn tả tâm trạng của Nghĩa trong lúc này, xót xa, yêu thương, lo lắng, hoảng sợ, tất cả cảm xúc ấy cứ cùng lúc bủa vây trong suy nghĩ của Nghĩa. Cuộc đời Nghĩa chưa bao giờ trải qua những giây phút như vừa rồi, trong đầu cậu luôn luôn mong tìm lại được chị, nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ sẽ tìm được chị trong hoàn cảnh này.
Nghĩa ngồi lên hẳn phản thịt lợn cùng với chị, cậu một lần nữa vòng tay mình rộng ra ôm chị vào lòng, chị vẫn ôm chân mình như thăm dò xem người này có hại mình không? Có đánh, có đuổi mình không?
Nghĩa ôm một lúc mới thấy chị thả lỏng người ra. Đây có lẽ chỉ là phản ứng bản năng của loài vật mà thôi, con vật thấy mình được an toàn cũng dịu bớt phản kháng.
– Em đưa chị về. Từ nay em sẽ không bao giờ để chị rời xa em nữa. Chị về với em. Chị em mình có rau ăn rau, có cháo ăn cháo. Còn mẹ nữa chị ơi, mẹ mong chị lắm, mẹ nhớ chị lắm. Bố ốm nặng lắm chị có biết không. Giờ chị theo em về nhé.
Nghĩa cơ bản cũng mang máng hiểu được tình trạng của chị, chị không còn là người bình thường nữa. Tạm thời cũng chẳng có thời gian để suy xét về nguyên nhân, trong trước mắt việc cần làm chính là đưa chị về nhà, rồi từ từ tính tiếp.
Nghĩa trèo xuống phản thịt trước, cậu cầm tay chị kéo xuống theo mình nhưng chị nhất định không chịu đi theo Nghĩa, có lẽ chị sợ, hai tay chị cứ ôm chặt lấy đầu gối mình, thu lu trên phản thịt không chịu rời:
– Chị Nhài ơi… Chị Nhài ơi… Chị Nhài ơi!!!
Sau ba tiếng gọi ấy, chị Nhài dần dần thả lỏng người ra, bàn tay đen đúa nhờn nhờn vì dính mỡ còn lưu lại trên phản thịt cũng không cứng quẹo nữa mà bám vào tay Nghĩa. Có lẽ hai chữ “chị Nhài” phát ra bằng cái giọng thân thuộc như động vào tiềm thức sâu thẳm trong trí nhớ của chị thì phải.
Chị chậm chạp lê từng bước một theo chân Nghĩa ra phía ngoài. Đi được vài bước, hết không gian của sạp thịt lợn ra đến đường, gió đêm đầu thu mang cái lạnh đầu đông lùa vào làm áo và quần của chị bồng lên, chị lại co rúm người lại một lần nữa vì lạnh, những ngón chân chị quắp lại bám vào nền đường bê tông vì phản ứng chống chọi với cái lạnh.
Nhận thấy phản ứng lạnh của chị Nhài, Nghĩa nhanh tay cởi chiếc áo khoác của mình ra, vừa nãy lúc vác bê tông cậu không mặc nên chiếc áo này vẫn khô roong. Chiếc áo mang theo hơi ấm từ người Nghĩa trùm người chị Nhài, chị lại ngoảnh lên nhìn Nghĩa một lần nữa như có ý cảm ơn, chỉ nhìn vậy thôi không hơn không kém.
Ra đến xe, Nghĩa hướng dẫn chị ngồi lên yên sau, cậu phải cầm chân chị nhấc lên rồi kéo sang phía bên kia xe. Sau đó cậu ngồi lên phía trước tóm hai tay chị về phía trước bụng mình. Sợ chị buông ra, một tay cậu cầm chắc hai tay đó của chị, cả người trước của chị tì chặt vào lưng mình mới yên tâm đề xe nổ máy. Trong đầu Nghĩa không chút vẩn đục bậy bạ, qua cảm nhận của mình lưng mình, Nghĩa thấy hai bầu vú chị áp sát, cảm nhận rất rõ ràng. Vậy nên, có thể khẳng định, ngoài cái áo vải rách trên người ra, bên trong chị còn không có cả áo lót.
Từ Nghĩa Tân về khu Minh Khai cũng khá xa, lại vừa đi vừa giữ chị vì sợ đang trong lúc đi chị lại làm sao mà ngã ra nên Nghĩa đi rất chậm, cũng may đường đêm vắng người nên cũng dễ đi. Mãi 1 giờ sáng Nghĩa mới về đến nhà. Ơn giời quãng đường vừa qua không xảy ra chuyện gì. Đỗ xe, Nghĩa quay lưng vừa giữ chị vừa xuống trước:
– Về đến nhà rồi, chị chờ em mở cửa nhé.
Nghĩa nói là nói vậy thôi, chứ cũng chẳng dám hy vọng là chị sẽ hiểu điều mình nói. Cậu vừa nhìn chị vừa mở cổng.
Cầm tay dắt chị vào trong nhà, chị Nhài cứ ngơ ngơ ngác nhìn hết vật này đến vậy nọ. Mắt chị sáng lên một chút khi nhìn thấy cái giường ngủ. Có lẽ đã lâu lắm rồi chị chưa được ngủ trên một chiếc giường ấm áp nào. Chị tự động buông bỏ bàn tay Nghĩa rồi trèo lên giường, vớ luôn cái chăn quấn một vòng quanh người rồi trượt mông về phía góc tường. Chị thu lu trong đó nhìn Nghĩa chằm chằm không một chút phản ứng gì.
Giờ đã là 1 giờ đêm, gọi về cho mẹ luôn giờ này là không được vì vẫn phải nhờ qua điện thoại để bàn của ông trưởng thôn. Đành gác lại chuyện đó. Việc cần nhất phải làm ngay lúc này là tắm rửa, thay quần áo và cho chị ăn cái gì đó. Vừa rồi, ngồi sau lưng mình, bụng chị cứ sôi lên ùng ục. Có lẽ chị đang rất đói nhưng lại không thể nói ra điều đó.
– Chị đói lắm phải không? Em mua đồ ăn cho chị nhé?
Chị Nhài mắt sáng lên khi nghe đến từ “ăn”, quả đúng là chị đang rất đói. Có lẽ cả đêm tìm kiếm đồ ăn thừa trong chợ nhưng không được.
Nghĩa không nấu ăn ở nhà nên trong nhà chẳng có đồ ăn gì, chỉ có bếp nấu và vài cái nồi nhưng chưa sử dụng bao giờ. Muốn ăn thì phải đi ra ngoài mua. Mà giờ thì không thể để chị một mình ở nhà được, ngộ nhỡ có chuyện gì đó xảy ra thì sao. Ngẫm nghĩ một hồi, Nghĩa quyết định lấy điện thoại ra gọi cho người đến giúp. Lúc đầu cậu cũng định bấm số của Thủy Tiên, nhưng đêm hôm thế này, nhà Thủy Tiên lại ở xa, đến đây cũng mất nhiều thời gian. Vậy nên Nghĩa bấm số “Ay zui ui”, sau vài tiếng chuông đổ, đầu dây bên kia giọng Tuyết “tiểu thư” vang lên, không có gì là tỏ vẻ đang ngái ngủ cả, có lẽ thấy số Nghĩa gọi trong đêm, Tuyết đoán chừng có chuyện gì đó khẩn cấp lắm nên cô tỉnh ngủ ngay:
– Nghĩa à, tớ đây. Có chuyện gì mà cậu gọi tớ giờ này.
Nghĩa: “Cậu đang ở nhà phải không?”
Tuyết “tiểu thư”: “Giờ này không ở nhà thì ở đâu. Cậu gặp chuyện gì à?”
Nghĩa nhìn chị nói: “Uh, cậu có thể sang nhà tớ ngay bây giờ được không? Tớ có chuyện này khẩn cấp lắm”.
Tuyết “tiểu thư” bật dậy khỏi giường, cô vơ vội tấm chăn lên che bộ ngực phì nhiêu núng nính quá khổ của mình, cô vẫn thường có thói quen trần truồng khi đi ngủ, cơ bản phòng riêng, lại có điều hòa ấm nên thói quen này vẫn được duy trì cả trong tiết trời đông: “Uh, để tớ sang luôn, 10 phút nữa tớ có mặt”.
Nghĩa nói nhanh sợ Tuyết cúp máy mất: “À, Tuyết này, cậu có thể… mang theo… bộ quần áo… và… cả… bộ đồ… lót… được không?”, Nghĩa vừa nói mà vừa ngượng đến chín cả mặt. Nếu là Thủy Tiên thì không vấn đề gì, đằng này lại là Tuyết, một người bạn đơn thuần.
Tuyết “tiểu thư” bán tín bán nghi, chẳng biết chuyện gì, kêu mình sang nhà mà lại còn bảo mang cả quần áo, đồ lót sang nữa. Tim Tuyết “tiểu thư” hồi hộp đến kỳ lạ, nửa mừng nửa lo: “Tại sao lại mang cả những thứ ấy?”.
Nghĩa: “Cậu đừng hiểu nhầm. Cậu sang đây tớ giải thích cho. Nhanh nhé. Tớ đang rất cần”.
Tuyết “tiểu thư”: “Uh”.
Nói xong Tuyết vùng dậy, mặc vội quần áo lót đồng bộ hiệu Victoria Secret và bộ quần áo nỉ ở ngay bên hông giường vào. Tuyết còn ra tủ quần áo chuẩn bị những thứ đồ mà Nghĩa vừa mới dặn. Cô rón rén mở cửa phòng vì sợ tiếng động làm đánh thức bà dì ế chồng ở ngay phòng đối diện.
Nhưng khi Tuyết vừa mới bước được 2 bước chân xuống bậc thềm thì ở sau lưng như một bóng ma, dì Hằng đang trùm một cái chăn mỏng quấn xung quanh người, khốn nỗi cái chăn quấn vội nên bị hở mất phần mông đít núng nính trần trụi, may là ở phía sau nên Tuyết không nhìn thấy:
– Mấy giờ rồi mà còn định đi đâu?
Tuyết “tiểu thư” đứng sững người lại, trong đầu nảy nhanh lý do cho việc đào tẩu sang nhà giai lúc nửa đêm về sáng thế này:
– Dì chưa ngủ sao?
Dì Hằng quả là chưa có đi ngủ, đang chat Yahoo đêm với một cậu học sinh ở trường, mà các bạn đã biết chưa nhỉ, dì Hằng là hiệu phó một trường THPT, dì phụ trách mảng hành chính của trường. Không tham gia công tác chuyên môn giảng dạy nhưng toàn bộ việc hành chính của trường một tay dì sắp đặt hết. Kể ra thì bảo là dì có chút biến thái, nhưng chẳng hiểu sao một vài năm trở lại đây, dì lại thích nói chuyện với mấy cậu học sinh choai choai ở trường, nói chuyện với cái bọn dở ông dở thằng, miệng còn nồng mùi sữa, giọng thì ồm ồm mới vỡ, mặt lác đác mụn trứng cá.
Động đến ba cái chuyện nhạy cảm nam nữ là cứ phải hỏi dồn truy cho tận ngọn tận nguồn. Báo hại đến giờ này dì Hằng vẫn chưa được đi ngủ, vẫn phải trả lời những câu hỏi đó. Mà bọn chúng còn cứ mời dì bật cam. Nếu không phải vì dì đang trần truồng, vừa chát vừa nghịch vú, nghịch bướm cho vui thì dì cũng ngán gì đâu mà không cho chúng xem cơ chứ. Thành ra dì chỉ nhìn cam một chiều của bọn nhóc thôi. Dì khôn vãi.
Nghe tiếng cạnh cửa bên phòng đứa cháu, dì bán tín bán nghi, vì ở trong phòng nó cũng có nhà vệ sinh, hà cớ gì phải đi ra ngoài. Y như rằng, gian phu bắt tại giường, trộm bắt tại trận, thấy đứa cháu lén lén lút lút đi xuống cầu thang, trên tay lại giấu giấu diếm diếm cái gì đó, dì dòm ngay:
– Ngủ thì làm mà kiểm soát được “tiểu thư” đây. Khai mau. Đi đâu giờ này.
Biết là không giấu được dì, Tuyết luồn bộ quần áo ra đằng sau lưng, cũng định xuống tầng 1 kiếm cái túi mà đựng vào, nhưng chưa kịp làm thì đã bị phát hiện:
– Cháu… sang… nhà Nghĩa… một lát rồi về.
Nếu không vì hai tay đang giữ cái chăn chiên, buông ra thì nó rơi xuống đất ngay lập tức thì dì Hằng đã sán lại mà xem cho bằng được cái vật mà Tuyết đang giấu ở sau lưng rồi, dì chu cái môi mỏng cong tớn lên:
– Giờ này còn sang đấy làm gì? Giấu cái gì ở sau lưng.
Tuyết luống cuống thế nào mà đánh rơi luôn cái quần lót bé tin hin xuống nền cầu thang, một nửa vắt vẻo giữa bậc nọ với bậc kia. Vật đó không thể lọt qua được con mắt cú vọ của dì Hằng, dì nghiêm giọng:
– Lại còn mang quần lót theo. Định làm gì?
Tuyết “tiểu thư” không để đâu hết ngượng, cũng chẳng biết giải thích thế nào vì chính bản thân mình cũng không hiểu phải mang đồ lót sang nhà Nghĩa để làm gì nữa thì giải thích thế nào đây:
– Không… phải… như dì nghĩ đâu… Cái này… biết nói thế nào nhỉ… Tóm lại là không phải như dì nghĩ. Ây zà ui. Đi mà dì dễ thương. Cháu đi một lát cháu về ngay. Rồi về cháu kể chuyện cho dì nghe. Bây giờ cháu cũng không biết là chuyện gì. Vừa nãy Nghĩa bảo là sang, rồi mang đồ này theo.
Dì Hằng tựa lưng vào vách tường hành lang, lúc này trông dáng dì buồn cười lắm nhưng khuôn mặt dì lại nghiêm trọng, dì hơn Tuyết có chục tuổi nhưng dù sao cũng là bậc trên, lại nhận sự ủy thác của bà chị gái và ông anh rể già, bảo dì không quản chuyện của cháu làm sao mà được:
– Tuyết này, chuyện yêu đương dì và bố mẹ cháu không cấm, thậm chí còn khuyến khích cháu. Nhưng yêu đương là một chuyện, còn chuyện ‘kia’ lại là chuyện khác. Cháu biết bố mẹ cháu rồi đấy, không có chuyện “ăn cơm trước kẻng” đâu nhé. Thôi đi đi, 30 phút sau phải về, dì đợi.
Tuyết nghe được vậy mừng húm, quay lưng bỏ chạy luôn:
– Vâng, cháu cảm ơn dì yêu!!!
Nhưng chạy được vài bước thì dì Hằng gọi giật lại:
– Quần lót kìa, đúng là có hơi giai vào phát là tứng lên ngay.
Tuyết khựng lại đi lùi vài bước nhặt cái quần lót lên, lần này cô biến nhanh còn hơn cả một cơn gió.
Từ nhà dì Hằng đến nhà Nghĩa cũng không xa lắm, chỉ vài bước chạy, trên đường đi lại có ánh đèn đường sáng trưng nên Tuyết “tiểu thư” không sợ, cô chạy như ma đuổi đến nhà Nghĩa. Đến nhà thì thấy cổng đã mở sẵn, có lẽ Nghĩa đang chờ cô đến.
Tuyết nhìn Nghĩa ngồi ở ghế uống nước, mắt cứ nhìn chằm chằm vào phía giường ngủ. Tuyết “tiểu thư” theo phản xạ nhìn theo. Cô nhìn thấy một người phụ nữ có khuôn mặt bẩn thỉu, đầu tóc rối bù đang quấn chăn ngồi thu lu ở góc giường. Tuyết đưa tay lên bịt miệng, trong lòng có phần sợ hãi, cô lắp bắp:
– Ai đây Nghĩa?
Nghĩa đứng dậy, mắt cậu vẫn không rời chị Nhài lấy nửa giây đồng hồ:
– Chị gái tớ đấy. Tớ vừa mới tìm thấy chị xong.
– Chị gái cậu? Cậu có chị gái à? Mà chị bị làm sao vậy?
– Uh, nhà tớ có hai chị em. Chị gái tớ mất tích mấy năm nay, vừa rồi tớ vô tình tìm thấy chị ở chợ Nghĩa Tân. Hình như chị bị gì đó không bình thường. Giờ tớ nhờ cậu tắm rửa và thay quần áo cho chị. Tớ đi ra ngoài mua đồ ăn. Hình như chị đang đói lắm. Nước nóng tớ đang nấu trên bếp, cậu pha nước rồi tắm gội cho chị hộ tớ.
Tuyết gật đầu nhận lời, cô theo chân Nghĩa lên giường lại gần chị. Nhìn chị trong bộ dạng này thực sự là không thể đoán được tuổi của chị, cơ bản là bùn đất bám trên mặt đã che đi hết cả rồi. Nghĩa ốp hai tay lên má chị yêu thương:
– Chị ơi, đây là Tuyết bạn em. Tuyết sẽ tắm rửa và thay quần áo cho chị. Còn em đi mua thức ăn về cho chị nhé. Chị đừng sợ. Đây là nhà em rồi. Em sẽ lo cho chị.
Chị Nhài hình như đã quen với Nghĩa, đã cảm nhận được tình cảm mà Nghĩa dành cho mình, cảm thấy mình được an toàn nên cô gật gật đầu như đồng ý.
Tuyết gỡ bỏ cái chăn bông trên người chị Nhài ra, trên người chị ngoài bộ quần áo trong mỏng dính vẫn còn cái áo khoác ngoài của Nghĩa, Tuyết cầm tay chị dắt vào bên trong:
– Em đưa chị đi tắm nhé.
Chị Nhài nhìn Nghĩa một lần nữa rồi ngoan ngoãn đi theo Tuyết như một đứa trẻ theo người lớn. Chị rón rén sợ sệt nhưng không có phản ứng chống cự. Nghĩa yên tâm phần nào lấy xe đi ra ngoài mua đồ ăn.
Nửa tiếng sau, Nghĩa trở về, trên tay là một bọc xôi giò thịt kho tàu, phải đi khá xa mới mua được. Vừa bước vào nhà, khung cảnh làm cậu có một chút sững sờ. Chị Nhài đang ngồi trên giường, trên người mặc bộ quần áo gió ấm áp, Tuyết ngồi phía đằng sau lưng chị, cô đang dùng khăn lau từng sợi tóc ướt cho chị. Nhưng điều đó không làm cậu ngạc nhiên bằng việc nhìn thấy khuôn mặt chị. Chị vẫn đẹp như ngày nào, thậm chí còn đẹp hơn cả cái lần cậu gặp chớp nhoáng dịp Tết cách đây 2 năm. Bóc đi lớp bẩn trên khuôn mặt, mái tóc không bù xù nữa mà đã vào nếp xuôi xuôi xuống lưng, da thịt chị không còn trắng bóc như xưa nữa mà hơi xàm xạm, không khó để giải thích vì vừa trải qua những năm tháng “đầu đường xó chợ”. Chị ngồi im cho Tuyết lau đầu, có lẽ chị cũng cảm nhận được tình cảm mà Tuyết dành cho mình.
Há hốc mồm nhìn chị, mất một lúc lâu Nghĩa mới định thần lại được. Vừa lúc đó Tuyết đã xong những đường chải đầu cuối cùng, mái tóc chị không dài như xưa nữa nhưng cũng chớm đến xương bả vai, xuôi mượt về phủ xuống lưng.
Tuyết buột miệng:
– “Chị đẹp thật đấy!”, Trong lời khen của Tuyết không chỉ có khuôn mặt đẹp thuần khiết của một phụ nữ thôn quê, mà trong đó còn có cả lời khen về thân hình của chị. Vừa rồi Tuyết đã nhìn thấy, đã chạm vào từng phân thịt trên người chị. Là phụ nữ nhưng chính cô còn ngỡ ngàng vì chị rất đẹp. Duy chỉ có một điều làm cô thắc mắc nhưng hiện chưa dám hỏi Nghĩa.
Nghĩa gật đầu đồng ý với lời khen của Tuyết dành cho chị mình. Giống như mẹ, chị Nhài đẹp nhất cả một vùng quê, hồi chị còn ở nhà, ngày nào cũng có vài thanh niên đến tán tỉnh, nhưng theo như Nghĩa biết chị chưa từng thích ai trong đám thanh niên ấy. Nghĩa mở nắp hộp giấy đựng xôi giò và thịt kho tàu ra. Mùi xôi thịt thơm lừng, khói tỏa nghi ngút đập vào mũi chị Nhài. Chị nuốt nước bọt ực một cái tỏ vẻ thèm thuồng, một chút nước bọt tự động tràn ra bên mép chị. Trông chị lúc này thật đáng thương.
Nghĩa đưa cho xôi cho chị:
– Chị ăn đi. Xôi vẫn còn nóng đấy.
Không nghe Nghĩa nói đến lần thứ 2, chị Nhài nhìn Nghĩa, nhìn Tuyết một lần rồi tay chị như vồ lấy hộp xôi. Chị xúc một miếng thật to đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm, chưa kịp nuốt hết miếng thứ nhất chị lại đút vào miếng thứ 2. Nghĩa sợ chị nghẹn:
– Chị ăn từ từ thôi không nghẹn.
Tuyết ở bên cạnh cứ vuốt vuốt vào lưng chị cho trôi xôi.
Qua vài miếng đầu cho đỡ đói, chị bắt đầu ăn chậm lại.
Yên tâm hơn, Nghĩa qua ngồi ở bàn uống nước nhìn chị ăn. Tuyết cũng ra bàn theo Nghĩa, cô ngồi xuống bên cạnh bạn.
– Chị tớ bỏ nhà đi từ lúc tớ học lớp 9…
Cứ thế Nghĩa kể cho Tuyết nghe về chị Nhài, về chuyện từ lúc lên Hà Nội đến nay chưa khi nào cậu ngừng đi tìm chị. Tuyết nghe xong cũng xót thương cho chị. Cả hai đứa đến giờ này vẫn chưa biết tại sao chị lại thành con người như thế. Chắc phải có lý do gì đặc biệt lắm mới làm thay đổi cuộc đời chị. Nghĩa chốt lại:
– Muốn biết chuyện gì xảy ra, đành phải chờ chị bình phục trở lại đã.
Nghe hết chuyện về chị, lại cùng phân tích với Nghĩa về lý do chị bị như thế này, Tuyết mới dám nói ra điều mà cô thắc mắc từ lúc tắm cho chị:
– Nghĩa này. Cậu phải thật bình tĩnh nghe tớ nói nhé.
Nghĩa gật đầu: “Uh, cậu nói đi”.
Tuyết “tiểu thư” nói ra những gì mình nhìn thấy trên cơ thể chị Nhài:
– Theo tớ biết, hình như chị Nhài… đã từng sinh con.
Nghĩa nghe như sét đánh bên tai, chị Nhài đã từng có con? Chuyện này là không thể, chị đã lấy chồng đâu mà có con:
– Cái gì, cậu bảo sao? Chị Nhài đã từng sinh con?
Ánh mắt Nghĩa nhìn Tuyết chằm chằm chờ sự xác nhận lại một lần nữa của Tuyết. Tuyết gật đầu.
– Làm sao mà cậu biết được?
Tuyết nhớ lại cái mà mình nhìn thấy trên cơ thể chị lúc tắm:
– Vừa nãy tắm cho chị, tớ nhìn thấy bụng chị có vết rạn của bà bầu và cả… vết sẹo mổ đẻ nữa.
Nghĩa nhìn chị chằm chằm rồi đưa tay lên úp vào mặt: “Vậy con của chị đâu?”
Hàng loạt câu hỏi trong đầu Nghĩa về chị không có lời giải đáp. Tại sao chị bỏ đi, Nghĩa không biết. Từ lúc ra đi đến nay đã 5 năm trời, chị ở đâu? Làm gì? Có con với ai? Rồi đứa bé đâu? Cha đứa bé đâu? Tại sao chị lại trở thành “ngớ ngẩn” thế này? Nghĩa đều không biết.
Nhìn chị ăn như chưa bao giờ được ăn, Nghĩa đã mua gấp đôi xuất xôi bình thường của người lớn, ấy vậy mà chị đang ăn những hạt cuối cùng còn sót lại trên mép hộp. Nếu giờ cho chị thêm một hộp nữa, không biết chừng chị cũng ăn hết mất. Nhìn chị mà thật xót xa. Người ta nói hồng nhan bạc phận quả không sai chút nào, chị đẹp sao mà đời chị lại khổ đến vậy cơ chứ.
Chị lại quấn chăn bông kín người như kén, lăn tít vào góc trong cùng thiêm thiếp đi ngủ. Có lẽ đã lâu rồi chị mới được ngủ ấm, ngủ êm như vậy. Hai đứa Tuyết Nghĩa nói chuyện cũng bé dần để yên lặng cho chị ngủ.